Editor: Yến + Beta: iên
Bà nội đang tính xem đã mất bao nhiêu tiền, Thư Lan thì nghĩ xem nên đăng chiếc vòng lên Taobao thì bán được bao nhiêu.
Lệ Bắc Đình ở một bên cười trong lòng, Thư Lan thực sự là co được dãn được. Rõ ràng là không thích bà nội, vì bẫy người ta, lại có thể giả vờ tốt như vậy, không vào giới giải trí thật đáng tiếc.
Mà Thư Chí Minh lại nghĩ có phải Thư Lan không có tiền tiêu vặt không. Nếu không sao lại nghĩ đến vòng tay của người khác, chút nữa ông phải hỏi thử.
“Bà nội ăn đi, ăn nhiều chút, sau này con sẽ thường xuyên về nhà cùng bà ăn cơm, con biết mọi người rất nhớ con.” Thư Lan được lợi rồi vẫn còn khoe mẽ, cố ý hù dọa bà nội. Thường xuyên về nhà thế này, mỗi lần về lại lấy đi mấy vạn, ai chịu nổi.
Nhưng bà nội thế nào cũng không thể bảo Thư Lan đừng về, chỉ có thể miễn cưỡng vui cười: “Tốt, tốt, về nhiều là tốt, ăn tiếp thôi.”
Nha đầu chết tiệt này, lần trước con dâu cả nói Thư Lan thay đổi, bà còn không tin, một đứa nhóc có thể thay đổi thế nào, lần này xem ra là thật sự thay đổi, biết lừa lấy đồ từ tay bà rồi.
Thư Lan hăng hái gắp thức ăn cho bà nội, người không biết còn tưởng rất kính trọng bà, bà nội thì lại ăn trong lo lắng.
Phương Mỹ Tú nháy mắt với bà nội, muốn bà quay lại chuyện chính, cũng chính là mục đích ban đầu của bữa cơm này.
Nhưng bà nội chưa tìm thấy cơ hội để nhắc.
Thư Lan lại cười hì hì: “Bà nội, khi nào bà rảnh vậy, con cũng muốn đi dạo phố, chị nói bà mua cho chị rất nhiều quần áo, điện thoại bà cũng mua cho, con mới đổi điện thoại không lâu, không cần bà nội mua đâu, vậy khi nào bà mua cho con quần áo đẹp nha.”
Cô vừa gài người ta, vừa mang dáng vẻ mình rất hiểu chuyện. Thế nào cũng phải khiến bà nội giận dữ mà tăng huyết áp.
“Thư Lan, em đừng có quá đáng.” Thư Dung cuối cùng không nhịn được, Thư Lan đây là muốn gài cô ta vào chỗ chết, đợi mọi người đi hết, cô ta không biết sẽ bị ba mẹ và ông bà nội trách mắng ra sao, sau này làm gì còn được đồ tốt như vậy.
“Hả? Em làm sao?” Thư Lan nhíu mày, bĩu môi nhỏ: “Lẽ nào bà nội mua cho chị quần áo mới, mua điện thoại, nhưng không thể mua cho em? Chị ngang ngược quá đó.”
“Chị, chị nào có ý này.” Thư Dung sắp bị Thư Lan chọc tức chết, sao cô có thể làm ra vẻ oan ức mà nói ra lời đó. Quả nhiên cô ta đã đánh giá thấp Thư Lan.
“Vậy chị có ý gì chứ? Bà nội cũng chưa nói gì, thì chị nói gì chứ, chị còn nói bông tai cũng là bà nội mua cho chị, em còn chưa đòi bà nội mua bông tai cho em đâu, không nghĩ tới bà nội đối xử với cháu gái tốt như vậy, sớm biết được em đã chuyển đến đây ở, chị sướng thật đấy, bà nội tốt với chị như vậy. Haiz, em thật tội nghiệp không có ai thương.”
Vừa nói Thư Lan vừa đưa tay lau nước mắt. Dáng vẻ đó, rõ ràng ai cũng biết là giả vờ, nhưng lại không thể vạch trần, một nhà bác cả trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Mà Lệ Bắc Đình thì sắp không thể nhịn cười được nhẵ, không ngờ Lan Lan lại có vẻ mặt này.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông nhỉ?
Chiếm thời cơ trước, đi hết đường của nhà bác cả, để người khác không có đường mà đi.
Thư Lan làm nhiều như vậy, nói đúng lý lẽ, ai cũng không nói lại được, ngược lại cả nhà này, đang sống mà bị làm cho tức chết.
Cái bàn ăn này, chỉ có Thư Chí Minh là ở trạng thái khác, ông còn nhớ trước đó Lan Lan và bà nội không thân thiết, thế nào mà lần này thái độ lại khác vậy.
Còn nữa, bà cụ đối xử với Thư Dung tốt thì ông không có ý kiến, dù sao hai người cũng ở cạnh nhau, nên thân hơn Lan Lan là chuyện thường. Nhưng không ngờ Thư Dung lại khoe khoang trước mặt Lan Lan, cùng là cháu gái mà bà cụ đối xử chênh lệch quá lớn, ai mà thoải mái cho được?
Thư Chí Minh đối xử với Thư Dung và Thư Hạo không tệ, đối xử với hai anh chị cả thì khỏi phải nói, thế nào mà bà nội lại chỉ tốt với Thư Dung, với Lan Lan, không quan tâm được nửa phần.
Còn có cái vòng ban nãy, Thư Chí Minh cũng nghe ra được, bà nội vốn dĩ không có mua, nếu mua, đâu cần phải đợi, bây giờ cũng lấy ra được, vả lại với mức độ quan tâm Thư Lan của bà nội, làm sao biết được vòng tay đó lớn hay nhỏ.
Thư Chí Minh nhíu mày, cảm thấy tủi thân thay Lan Lan, ông không trông cậy việc bà cụ có thể đối xử công bằng, ít ra cũng đừng người này thì có rất nhiều, người kia thì không có gì chứ?
Lan Lan cũng là cháu gái của bà, với lại Thư Chí Minh vẫn chu cấp dưỡng lão cho hai ông bà, hiển nhiên không chút qua loa, nhưng vì sao Lan Lan lại không được coi trọng?
Thư Chí Minh không khỏi đau lòng, mở lời: “Lan Lan, con đừng quậy bà nội, con muốn cái gì, ba mua cho con, tiền của bà nội cứ giữ lại cho Dung Dung đi.”
“Vậy ba ơi, con không thể xài tiền của bà nội sao?” Thư Lan nháy nháy mắt, ấm ức không thể tả.
Bà cụ cắn răng, vẫn còn cười lên được: “Có thể xài, đương nhiên có thể xài, con muốn cái gì, bà đều mua cho con, lúc đầu định đưa con đi, nhưng con vẫn luôn bận đấy thôi, lần trước bác dâu cả gọi con tới ăn gà con cũng không đến được.”
Hôm nay gặp ma thật rồi, nha đầu chết tiệt này sao cứ gài túi tiền bà già này vậy?.
“Ra vậy, bà nội, nếu bà nói sớm là đưa con đi mua quần áo, con nhất định sẽ đến, lần sau bà nội phải nói rõ ra nhé.” Thư Lan ôm cánh tay bà nội, vô cùng ỷ lại, vẻ mặt cảm kích.
“Ha ha, được được, nhanh ăn cơm đi, chuyện dạo phố sau này lại nói.”
“Đừng, chọn ngày không bằng đụng ngày, hay là ngày mai đi liền đi. Dù sao chiều mai con cũng không cần đi làm.” Gì mà sau này hãy nói, nói hồi là mất bóng dáng, Thư Lan không muốn người ta được lợi đâu.
“Được, con nói lúc nào thì đi lúc đó, ăn cơm đi.” Bà nội vẫn còn cười, lại không biết được phải mất bao nhiêu tiền, Thư Lan cũng không so đo với Thư Dung, trang phục bình thường của cô ta không lọt được vào mắt cô.
“Tốt quá, bà nội ăn canh, con lấy cho bà.” Thư Lan chiếm được lợi lần này phải biểu hiện thật tốt.
Một bàn đầy món ăn, lại nhạt như nước ốc, làm ra chuyện như vậy, bọn họ đều nuốt không trôi, khẩu vị của Thư Lan lại không tồi, tự nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy, vui vẻ không ngớt.
Nhiều năm như vậy, bà nội cho Thư Dung không biết bao nhiêu, cô chẳng qua chỉ lấy hạt cát trong sa mạc thôi.
Phương Mỹ Tú lại nháy mắt với bà cụ, bà cụ cũng không dám mở lời, sợ Thư Lan lại gài tiền bà, bà không có đủ để cô gài tiếp đâu
Không cách nào khác, Phương Mỹ Tú đành phải tự mình lên tiếng: “Lan Lan à, tháng sau Tiểu Hạo quay về rồi, thằng bé nhờ bác hỏi con có thích cái gì, để nó tiện đường mang về cho con.”
“Anh ta sắp tốt nghiệp rồi à?” Thư Lan gặm cánh gà, cô biết ngay, đây là Hồng Môn Yến mà.
“Đúng vậy, Tiểu Hạo ở nước ngoài mấy năm nay, rất tiến bộ, giành không ít giải thưởng.” Phương Mỹ Tú nhìn về phía Thư Chí Minh: “Nó còn nói phải chăm chỉ học hành, rèn luyện bản lĩnh, sau này về công ty chú nó giúp đỡ.”
Đến rồi đến rồi, đoạn này không phải đến rồi sao.
“Tại sao anh ta lại muốn đến công ty ba con giúp? Công ty của ba không cần giúp đỡ, vẫn tốt lắm, con nghĩ anh ta nên nhanh chóng tìm công việc nuôi gia đình. Bác cả bác dâu đều không có công việc gì, cứ như vậy, áp lực gia đình dồn lên người chị, đến khi chị kết hôn rồi, hai bác biết phải làm sao.”
Thư Lan giả vờ thở dài, làm bộ không hiểu ý của Phương Mỹ Tú.
Thư Chí Khang nghe vậy rất không vừa lòng, nhìn Lệ Bắc Đình một chút, vẫn còn người khác ở đây, Thư Lan lại nói hai người họ toàn bộ nhờ con gái nuôi, bóc lột con gái.
“Lan Lan, con gái nói ít mới tốt, con học chị con đi, lúc ăn cơm ít nói chuyện lại.” Đã muốn nói Thư Lan từ nãy, miệng nói không ngừng, làm phiền người khác.
“Bác cả, ban nãy không phải bà nội và bác dâu hỏi con sao? Vậy con có nên đáp không? Hơn nữa tại sao con gái phải nói ít lại? Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, còn con gái thì không thể nói chuyện sao? Thế mọi người gọi con tới ăn cơm để làm gì?” Vừa nói Thư Lan liền ném cánh gà vào chén, ấm ức đứng dậy: “Thôi, không ăn nữa, Bắc Đình, chúng ta về nhà đi, ngay cả nói chuyện em cũng không thể nói.”
Lệ Bắc Đình đỡ cô, cũng đứng lên theo, sắc mặt khó coi: “Đã thế này, bọn con xin về trước.”
“Kìa kìa, đừng đi, Lan Lan, bác cả con không biết lựa lời, con đừng để ý.” Phương Mỹ Tú sao có thể thả người đi, việc này còn chưa bàn xong đâu.
Thư Lan dùng khăn giấy lau tay: “Người lớn hỏi thì con trả lời, vậy mà lại là lỗi con, nào có đạo lý đó.”
Thư Lan muốn diễn cảnh ấm ức đến tối đa.
“Không có chuyện đó, con đương nhiên có thể nói chuyện.” Bà nội cũng lôi kéo Thư Lan: “Còn không mau xin lỗi Lan Lan đi, đều là người một nhà, sao có thể nói như vậy.”
Thư Chí Khang mặt đỏ cả lên, ông ta là người lớn, sao có thể xin lỗi cháu mình? Ông ta sao chịu được!
Nhiều người ở đây như vậy, Thư Chí Minh và Lệ Bắc Đình đều có mặt, không phải cố ý muốn ông ta mất mặt chứ?
Ông ta không muốn, thân là con trai trưởng, trong nhà nói một là một hai là hai, ngay cả Thư Chí Minh cũng rất nghe lời ông ta, thế nào mà con gái Thư Chí Minh lại làm bộ chết tiệt.
“Nhanh lên chút, Lan Lan dù là tiểu bối, con cũng không thể nói như vậy, đều là người một nhà.” Ông nội cuối cùng lên tiếng rồi, ông biết lần này mời hai người đến ăn cơm là vì điều gì, nên không thể để hai người đi.
Bị ông cụ nói như vậy, Thư Chí Khang không cách nào chỉ đành xin lỗi, nặn ra chút ý cười: “Đứa nhỏ này, đúng là bác chỉ đùa một chút, tính tình lại nhạy cảm như thế, nhanh ngồi xuống tiếp tục ăn cơm đi, là con gái nói nhiều chút cũng tốt, càng đáng yêu.”
Thư Chí Minh nhìn ra Thư Lan đang làm bộ, nên giúp Thư Lan dựng cái bậc thang: “Lan Lan, bác con đã nói xin lỗi rồi, vậy thì đừng đi nữa, lại nói Bắc Đình còn chưa ăn cơm đâu, con có đi cũng không thể để bụng đói, nhanh ngồi xuống đi.”
Thư Lan cong miệng: “Ba đã nói như vậy, con lại ngồi ăn chút nữa.”
Hai người lại ngồi xuống, Thư Lan tiếp tục gặm cánh gà cũ, cũng không nói chuyện.
Phương Mỹ Tú hít sâu một cái, tiếp tục lên tiếng: “Lan Lan con nói đúng, Tiểu Hạo quả thật muốn tìm một công việc, chỉ là chưa tìm được công việc thích hợp, nên là muốn xem xem ở công ty Bắc Đình có vị trí nào phù hợp hay không ấy mà.”