Ông nội cụp mắt xuống, biết ngay anh chậm chạp không ra tay là vì điều gì.
Trịnh Thục là con gái duy nhất của nhà họ Trịnh, khi kết hôn, mang theo một khoản hồi môn lớn, trong một lần tập đoàn Lệ thị gặp khủng hoảng, hồi môn đều được đưa cho Lệ Kiện để bù đắp thâm hụt, sau đó Trịnh Thục cũng không đòi lại số tiền đó.
Dưới sự chủ trì của ông nội, đã cho Trịnh Thục 10% cổ phần, cộng thêm 5% được tặng khi kết hôn ban đầu, Trịnh Thục tổng cộng có 15% cổ phần, theo hiện tại mà nói, cũng là cổ đông lớn của tập đoàn Lệ thị rồi.
Lệ Bắc Đình vừa tròn mười tám tuổi, Trịnh Thục đã cho anh 10% cổ phần, còn 5% vẫn để lại cho Lệ Kiện.
Sau khi Lệ Bắc Đình vào công ty, ông cụ lại cho thêm một số cổ phần cho anh, hiện tại người nắm giữ nhiều cổ phần nhất vẫn là ông cụ, tiếp theo là Lệ Kiện và Lệ Bắc Đình, nhưng khoảng cách giữa ba người không lớn.
Nếu đưa 5% cổ phần trong tay Lệ Kiện cho Lệ Bắc Đình, thì hiện tại cổ đông lớn nhất của công ty sẽ trở thành Lệ Bắc Đình, nói cách khác, Lệ Bắc Đình sẽ hoàn toàn nắm quyền kiểm soát Lệ thị.
5% cổ phần này không chỉ đơn giản là 5%, nhiều hơn nữa, Lệ Bắc Đình muốn là thái độ của ông cụ, một thái độ giao công ty cho anh.
Chứ không phải lần sau khi Lệ Bắc Đình gặp chuyện, ông cụ và Lệ Kiện lại giao công ty cho Lệ Nam Hi đại diện.
Công ty đã hình thành quản lý chuyên nghiệp từ lâu, dù anh không ở công ty một tháng thực ra cũng không vấn đề gì lớn, chuyện thị trường chứng khoán lúc lên lúc xuống, đây là chuyện thường tình, hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng Lệ Kiện và ông cụ đẩy Lệ Nam Hi lên, lại gây ra tổn thất lớn như vậy cho công ty, đây cũng là tâm huyết của Lệ Bắc Đình, làm sao nhẫn tâm phá hoại như vậy.
Vì vậy lần này, Lệ Bắc Đình muốn lấy được 5% cổ phần này, nếu không, sớm muộn gì cũng bị Triệu Cầm dụ dỗ Lệ Kiện đưa cho Lệ Nam Hi.
Hiện tại trong tay Lệ Nam Hi không có cổ phần, Triệu Cầm cũng không có, đến lúc đó, cổ phần trong tay Lệ Kiện, chẳng phải sẽ bị Triệu Cầm dụ dỗ để lại hết cho Lệ Nam Hi, Lệ Bắc Đình phải tính toán cho bản thân.
Làm chuyện ngu ngốc như may áo cưới cho người khác anh không muốn làm.[1]
[1]Làm lợi cho người khác hoặc làm việc mà thành quả lại rơi vào tay người khác.
“Được, chuyện này ông sẽ nói với ba con.” Ông nội đồng ý, 5% này, vốn dĩ nên là của Lệ Bắc Đình, trước đây không nhắc đến, ai cũng không để ý, bây giờ nhắc đến, là nên trả lại cho Lệ Bắc Đình.
“Cảm ơn ông nội.” Lệ Bắc Đình nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đừng trách anh vô tình, thực sự là người có tình luôn bị phụ bạc.
Ông cụ không ở lại lâu liền rời đi, đợi ông nội rời đi, Thư Lan theo Lệ Bắc Đình vào nhà: “Ông nội tìm anh là vì chuyện công ty à?”
“Ừ, ông nội muốn anh ra mặt.” Lệ Bắc Đình nhận lấy bông hồng mà Thư Lan cắt.
Thư Lan nhíu mày: “Công ty gặp khó khăn mới nghĩ đến anh.”
Lệ Bắc Đình đã xuất viện lâu như vậy, cũng không thấy ai nhắc đến việc để anh quay lại công ty, ngược lại công ty gặp chuyện, không chờ được liền muốn anh ta ra mặt, đây rõ ràng là lợi dụng phải không?
Nếu công ty vẫn luôn không gặp chuyện, thì có phải Lệ Bắc Đình sẽ mãi nhàn rỗi ở nhà, đợi đến khi gặp chuyện, liền đi dọn dẹp mớ hỗn độn của Lệ Nam Hi, nghĩ đến Thư Lan cũng muốn đau tim.
Cô thương Lệ Bắc Đình.
Ban đầu còn tưởng ông bà nội đối xử với Lệ Bắc Đình tốt thế nào, bây giờ nhìn lại, ai cũng có tính toán riêng, không ai là không thể thay thế, nhà họ Lệ tuy đông người, nhưng không ai toàn tâm toàn ý vì Lệ Bắc Đình.
Nhà họ Thư tuy cũng rất phiền lòng, nhưng ít nhất có một người ba, chỉ vì cô mà tốt.
“Đây không phải là điều đã dự đoán trước, yên tâm, anh cũng không phải người tốt, hỏi ông nội đổi lấy một số lợi ích.” Lệ Bắc Đình đã chuẩn bị sẵn sàng, từ khi biết nguyên nhân cái chết của mẹ, anh đã hiểu, chỉ có thể dựa vào bản thân, đừng mong dựa vào người khác giải quyết chuyện của mình.
“Vậy thì tốt, trưa nay em làm trứng hấp thịt cho anh, em đã học được món này.” Thư Lan nghĩ, đã nhà họ Lệ đối xử không tốt với Lệ Bắc Đình, thì cô phải đối xử tốt hơn với Lệ Bắc Đình.
“Vậy anh làm mực xào cho em, hôm qua không phải nói muốn ăn hải sản sao.” Hai người ở nhà cũng không có việc gì, theo sự tiến bộ của kỹ năng nấu nướng của Thư Lan, tiến bộ nhanh hơn là Lệ Bắc Đình, anh vốn dĩ đã biết chút ít, học đơn giản một chút, càng giống thật hơn.
“Được, em còn muốn ăn tôm luộc.”
“Được.”
Lệ Bắc Đình đặt hoa lên bàn trà, Thư Lan muốn cắt tỉa một chút rồi c ắm vào bình hoa.
Bây giờ ngôi nhà này, ngày càng có sức sống.
Không biết khi nào trong nhà sẽ có thêm thành viên nhỏ, chắc chắn sẽ càng náo nhiệt hơn.
Đây có lẽ là hương vị của cuộc sống.
*
Ông nội từ trang viên Ngân Nguyệt Loan ra ngoài, đến chỗ Lệ Kiện, hai người nói chuyện trong thư phòng, Triệu Cầm rất tò mò, nhưng lại không dám quấy rầy, đối với ông cụ, bà ta vẫn rất sợ hãi, đặc biệt là bây giờ Lệ Nam Hi phạm sai lầm, bà ta càng không dám làm càng.
Ông nội không ở lại ăn trưa, khi xuống lầu Triệu Cầm giữ lại, nhưng ông nội chỉ khẽ lắc đầu, thậm chí không nói một câu nào với Triệu Cầm, bà ta càng thêm lo lắng.
Vội vàng kéo Lệ Kiện đang định rời đi hỏi: “Ba nói chuyện công ty với anh à?”
“Ừ, lần này Nam Hi phạm sai lầm lớn, không thể kiểm soát, ba chỉ có thể để Bắc Đình ra mặt.” Qua lần này, Lệ Kiện cũng xem như nhìn rõ, năng lực của Nam Hi, thật sự không mạnh bằng Bắc Đình, không trách được bị Bắc Đình áp chế.
“Vậy sau này Nam Hi có phải không thể vào công ty nữa không?” Giọng điệu Triệu Cầm dè dặt cẩn thận.
“Chuyện này ba không nói, chỉ là ba đề nghị đưa 5% cổ phần vốn dĩ của Trịnh Thục ở chỗ anh cho Bắc Đình.” Ban đầu Lệ Kiện giữ là để có thêm chút cổ tức, thực ra ông ta gần như không nắm quyền công ty, sau đó ông cụ giao cho Bắc Đình, nên ông ta cũng không hứng thú với việc nắm quyền, chỉ quan t@m đến tiền nhiều hay ít.
Bây giờ ông cụ đề nghị, vốn dĩ là cổ phần của Bắc Đình, ông ta cũng ngại không cho, bây giờ giữ được công ty mới là quan trọng nhất.
“Vậy anh có cho không? 5% không ít đâu.” Triệu Cầm hiểu rõ trong tay Lệ Kiện có bao nhiêu cổ phần, nếu 5% này cho Bắc Đình, vậy sau này dù toàn bộ cổ phần trong tay Lệ Kiện đều cho Lệ Nam Hi, cũng không nhiều bằng Bắc Đình.
Ban đầu bà ta nghĩ, nếu cổ phần trong tay Lệ Kiện đều cho Lệ Nam Hi, sau này ông cụ cũng phải cho Nam Hi một ít, vậy cũng có thể so bì với Bắc Đình, nhưng bây giờ ông cụ lại muốn tính toán trước cho Bắc Đình sao?
“Cho chứ, vốn dĩ là của Trịnh Thục, cho Bắc Đình cũng là lẽ thường.”
Không biết sao, có lẽ là người già rồi thì hay hoài niệm quá khứ, đặc biệt là nhớ đến những người đã khuất, gần đây luôn nhớ đến khoảng thời gian với Trịnh Thục, hai người cũng từng có một đoạn tình cảm, chỉ là tình cảm không chống lại được thời gian, khoảng thời gian này nhanh chóng qua đi, ông ta có người khác.
Có lẽ ông ta vĩnh viễn sẽ không cảm thấy ngoại tình là chuyện nghiêm trọng, nhưng nghĩ đến cái chết của Trịnh Thục, thỉnh thoảng cũng có chút áy náy, có lẽ gọi là lương tâm cắn rứt.
Vì vậy cổ phần của Trịnh Thục, Lệ Kiện không muốn chiếm giữ, có lẽ cho Bắc Đình, trong lòng cũng được an ủi phần nào.
“Cũng đúng.” Triệu Cầm cúi đầu, Trịnh Thục vào cửa, ông cụ cho Trịnh Thục 5% cổ phần làm quà mừng, nhưng bà ta vào cửa, chẳng có gì, ngay cả sính lễ cũng không có, hôn lễ cũng không tổ chức.
Có lúc nghĩ, theo Lệ Kiện, thật là thiệt thòi, nhưng quyết định này là do bà ta tự mình đưa ra, bà ta biết rõ Lệ Kiện có vợ con, vẫn vì tiền mà mờ mắt, theo Lệ Kiện.
Nếu không phải Trịnh Thục không có bản lĩnh, lại vì chuyện như vậy u uất mà chết, có lẽ cả đời này bà ta cũng chỉ có thể là người không thể thấy ánh sáng.
Lệ Kiện nhận ra sự khác thường của Triệu Cầm, giơ tay vỗ vỗ bà ta: “Em yên tâm, sau này cổ phần của anh, sẽ cho một phần Nam Hi, không để em và Nam Hi chịu khổ.”
Suy cho cùng cũng là người phụ nữ đã theo ông ta nhiều năm như vậy, hơn nữa Triệu Cầm nhỏ hơn ông ta không ít, sau này sợ rằng cũng là ông ta đi trước, cổ phần của ông ta, chắc chắn một phần sẽ cho Nam Hi, cũng là con trai của ông ta.
“Cảm ơn chồng, em biết trong lòng anh vẫn có mẹ con em.” Triệu Cầm vui mừng ngẩng đầu, dựa sát vào lòng ông ta, làm ra vẻ chim nhỏ nép vào người.
Chỉ là ở chỗ Lệ Kiện không nhìn thấy, lại lạnh mặt.
Chỉ cho một phần thôi sao? Một phần này có ích lợi gì, bà ta đã không dám mong ông nội sẽ cho cổ phần của ông ta cho Nam Hi, nếu Lệ Kiện cũng chỉ cho một phần, vậy Lệ Bắc Đình chẳng phải sẽ độc chiếm ngôi đầu, đợi Lệ Kiện già rồi, đâu còn chỗ cho bà ta và Nam Hi.
Nói đi nói lại, Trịnh Thục cũng vì bà ta mà chết, Lệ Bắc Đình thật sự sẽ không đổ trách nhiệm chuyện này lên đầu bà ta sao?
Triệu Cầm nắm chặt tay, không được, bà ta không thể ngồi chờ chết.
*
Sáng hôm sau, chiếc Bentley của Lệ Bắc Đình dừng dưới tòa nhà tập đoàn Lệ thị, đôi giày da sáng bóng giẫm trên mặt đất, quần tây đen bao bọc đôi chân dài mạnh mẽ, vẫn như mọi khi, thẳng tắp, người đàn ông mặc bộ vest đen, mặt không biểu cảm, sau một tháng, anh lại xuất hiện ở Lệ thị.
Ngay lập tức gây ra chấn động, trong lúc tập đoàn đang hỗn loạn, sự xuất hiện của Lệ Bắc Đình, không nghi ngờ gì là một viên thuốc an thần.
Lệ Bắc Đình bước những bước vững vàng vào trong, Kỷ Niên theo sau, từ khi theo Lệ Bắc Đình đến nay, cậu ta chưa từng nghỉ phép lâu như vậy, ở nhà nghỉ ngơi đến mức xương cốt cũng mềm nhũn.
Lệ Bắc Đình trở lại văn phòng, nơi này vẫn như trước, ngoài việc La Tinh vào lấy một số tài liệu, những thứ khác đều không động đến.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, Vân Thành vẫn là dáng vẻ đó, chỉ là anh từ quỷ môn quan trở về, tâm trạng đã khác.
“Lệ tổng, chủ tịch đến rồi.”
“Đồ đã chuẩn bị xong chưa?” Lệ Bắc Đình quay người lại, một tay đút túi, trên mặt có vài phần lạnh lùng.
“Đã chuẩn bị xong.”
“Đi thôi.”
Từ hôm nay trở đi, Lệ thị sẽ thực sự trở thành thiên hạ của anh.
Lệ Bắc Đình và Lệ Kiện ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần rất thuận lợi, không ai đến quấy rối, anh thậm chí không gặp Lệ Nam Hi.
“Bắc Đình, sau này công ty giao cho con, quản lý cho tốt, vị trí tổng giám đốc đại diện của Nam Hi thì thôi, sau này công ty vẫn là con làm chủ.”
“Cơ thể con vẫn chưa khỏe hẳn, tạm thời không muốn quản lý công ty, đợi con xử lý xong chuyện của Hạ Nghị, con vẫn muốn nghỉ ngơi một thời gian, để em ấy quản lý đi.”
Lệ Kiện ngạc nhiên, có chút kinh ngạc.
Lệ Bắc Đình không nói nhiều, rời khỏi phòng họp: “Kỷ Niên, chiều hai giờ tổ chức họp báo.”