• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yến + Beta: iên


Tần Âm Âm là con gái út nhà họ Tần, từ nhỏ học vĩ cầm, từ năm 18 tuổi đã mở buổi tấu nhạc cá nhân quốc tế, đặc biệt có thiên phú về vĩ cầm, có một nhóm fan, coi như bước nửa chân vào giới giải trí.

Bởi vì cô ta rất yêu thích việc mặc váy màu trắng khi biểu diễn, nên fan tự xưng cô ta là “Nhạc công áo trắng”

Tóm lại, trên phương diện vĩ cầm, Tần Âm Âm đúng là một người nổi bật, nhưng về nhân phẩm, Thư Lan không dám nói bừa.

Kiếp trước Thư Lan và Lệ Bắc Đình đã từng ly hôn một lần, lúc Thư Chí Minh bị bệnh, dưới nguyện vọng của Thư Chí Minh, hai người lại tái hôn.

Chính là lúc hai người ly hôn, Tần Âm Âm về nước, hết sức gần gũi với Lệ Bắc Đình.

Chuyện này cũng không vấn đề gì, dù sao lúc đó Lệ Bắc Đình đã độc thân, nhưng sau khi hai người tái hôn, Tần Âm Âm vẫn thường xuyên tới nhà, một tiếng “anh Bắc Đình ơi”, hai tiếng “anh Bắc Đình ơi”, dù Thư Lan không thích Lệ Bắc Đình, cũng bị cô ta làm thấy ghê muốn chết.

Chẳng qua Lệ Bắc Đình đối với cô ta, hình như cũng không có cảm giác gì, chỉ như bạn bè bình thường.

Cô còn nhớ, một năm trước khi cô qua đời, Tần Âm Âm và Lệ Nam Hi cấu kết muốn hại Lệ Bắc Đình, cuối cùng hai người lại tự sập bẫy, Tần Âm Âm và Lệ Nam Hi ngủ với nhau.

Với lại chuyện này còn không cẩn thận bị tiết lộ phong phanh, gây xôn xao dư luận.

Nhà họ Tần là dòng dõi thư hương, coi trọng nhất là thanh danh, nên là bắt Tần Âm Âm và Lệ Nam Hi kết hôn.

Lúc đó Thư Lan không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, hai người đó không hiểu sao lại ngủ cùng nhau, lại còn bị làm lớn chuyện, lúc đó không biết có phải Lệ Bắc Đình đã chơi gậy ông đập lưng ông không?

Tần Âm Âm và Lệ Nam Hi định ngáng chân anh, anh liền gài bẫy ngược lại hai người họ, rất giống phong cách của Lệ Bắc Đình.

Kiếp này, Lệ Nam Hi đã ra nước ngoài, không biết Tần Âm Âm có còn cùng Lệ Nam Hi kết hôn hay không.

Bất kể như thế nào, bây giờ trông thấy Tần Âm Âm, Thư Lan cũng không thích, vì cô đã thích Lệ Bắc Đình, ai có thể thích được người phụ nữ ngấp nghé chồng của mình chứ? Thánh nữ sao?

Nhưng Thư Lan có không thích, cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm của người khác.

Vừa thấy hai người đi vào, Tần Âm Âm chạy chậm đến: “Anh Bắc Đình ơi, em về mấy ngày rồi, cuối cùng cũng được gặp anh.”

Tần Âm Âm vốn dĩ muốn ôm lấy cánh tay Lệ Bắc Đình, Lệ Bắc Đình lui về sau một chút, né tránh.

“Cô về rồi sao, đã lâu không gặp.”

Tần Âm Âm cũng trong giới này, coi như lớn lên cùng nhau, nhưng Lệ Bắc Đình và cô ta không tính là quen biết, nếu nhất định phải nói là quen, thì là lúc cô ta nghỉ hè lớp 8, ông nội Tần bảo anh bổ túc môn Toán cho cô ta trong một tháng, ngoài ra thì hết rồi.

“Đúng rồi, em ra nước ngoài nhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh đã kết hôn rồi, đây là vợ anh phải không?” Tần Âm Âm nhếch môi, tò mò dò xét Thư Lan, đôi mắt to sáng lên, ra vẻ đáng yêu không phải nói.

“Giới thiệu một chút, đây là Thư Lan, vợ tôi.” Lệ Bắc Đình và Thư Lan mười ngón tay đan chặt, giới thiệu với Tần Âm Âm, cũng giới thiệu với những người khác. Đây chính là mục đích của anh hôm nay, cũng là lúc đưa Thư Lan vào trong giới này, miễn sau này có người không có mắt.

“Ôi chị dâu, lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bước đến, cười vô cùng xán lạn.

Thư Lan vừa nhìn vừa nghĩ một lát, nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra, vì cả hai kiếp đều không quen biết, đành phải bóp tay Lệ Bắc Đình.

“Đây là Kiều Việt, nhà hàng Nông Gia Lạc mà chúng ta đi ăn, chính là Kiều Việt mở, Kiều Việt, cậu đây là đang làm khó chị dâu hay làm khó tôi hả?” Lệ Bắc Đình dắt Thư Lan vào nhà.

“Ha ha, làm khó chị dâu không phải là làm khó cậu sao, xem cậu khẩn trương chưa kìa, giấu chị dâu kỹ như thế, kết hôn một năm rồi mới cho bọn tôi gặp một lần, phải phạt, phạt ba ly rượu nha.” Nói xong Kiều Việt mở chai champagne trên bàn, lại đem rượu vang đỏ qua: “Cậu chọn đi, muốn uống loại nào?”

“Hôm nay không uống rượu, chị dâu cậu không cho uống rượu, tôi lấy trà thay rượu.” Lệ Bắc Đình xua tay, kéo ghế cho Thư Lan, để cô ngồi xuống.

“Thật là, Kiều Việt, cơm còn chưa ăn, lại đi rót rượu, cậu không thấy sao, chị dâu xinh đẹp thế này, Lệ Bắc Đình sợ người ta cướp mất, nếu mà cậu có người vợ xinh đẹp như vậy cậu không giấu đi à.” Chu Tự Bạch lại gần vỗ Kiều Việt một cái.

Thư Lan và Chu Tự Bạch gật đầu chào, ở đây, ai cô cũng biết, nhưng cô quen thuộc với Chu Tự Bạch hơn.

“Ha ha ha, Tiểu Bạch nói rất đúng, chị dâu, tôi tên Tôn Kiệt, cùng lớn lên với anh Đình, từ lúc còn mặc tã.” Tôn Kiệt kéo cái ghế bên cạnh Thư Lan ngồi xuống.

Những người này, trái lại giống như rất quen thuộc.

“Xin chào.” Thư Lan còn nhớ Tôn Kiệt, kiếp trước trước khi cô chết, Tôn Kiệt luôn ở bên Lệ Bắc Đình, là anh em tốt của anh.

Lệ Bắc Đình rất biết kết bạn, ở đây đều là những người đáng kết giao, duy chỉ có một người là không nằm trong số đó.

Hạ Lăng ngồi trầm mặc ở một góc.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh ta, Lệ Bắc Đình nói anh ta khá ngại, không thích nói chuyện, nhưng tính tình rất tốt.

Nhưng không ai nghĩ tới, cuối cùng Hạ Lăng người có tính tình rất tốt, là do Lệ Nam Hi sắp xếp, muốn dồn Lệ Bắc Đình vào chỗ chết. Cuối cùng không biết kết cục của anh ta thế nào.

Thư Lan chết quá sớm, kết cục của mọi người, cô đều không biết.

Kiếp này, Lệ Nam Hi đã sớm bị Lệ Bắc Đình đưa ra nước ngoài, không biết những việc cũ còn xảy ra lại không, bất kể thế nào, Thư Lan cảm thấy phải nhắc nhở Lệ Bắc Đình.

Mọi người đến giới thiệu một lượt, tất cả đều ngồi xuống dùng cơm, Tần Âm Âm vừa vặn ngồi cạnh bên còn lại của Lệ Bắc Đình.

Thư Lan ở dưới đáy bàn chọc eo Lệ Bắc Đình, nhỏ giọng nói mình muốn ngồi chỗ của anh.

Cô ghen như vậy đó, ngay cả mùi nước hoa của người khác cô cũng không muốn dính lên người Lệ Bắc Đình.

Lệ Bắc Đình không hỏi vì sao, anh đứng dậy đổi vị trí với cô, khi những người khác nhìn qua, Lệ Bắc Đình cười một tiếng, giải thích: “Tôi ngồi chỗ này không tiện gắp thức ăn cho cô ấy.”

Ban đầu Thư Lan ngồi bên tay phải Lệ Bắc Đình, gắp thức ăn không tiện, ngồi bên trái thì tiện hơn.

“Biết rồi, chua quá chua quá, kêu phục vụ đem nước chanh qua đây, dưới cây chanh có anh và em, ha ha ha.”

“Đừng lắm mồm, món ăn lên hết chưa, tôi đói rồi.” Lệ Bắc Đình lườm người nọ một cái.

Thư Lan phát hiện, ở cùng với bọn họ, Lệ Bắc Đình dường như “hoạt bát” hơn, cười rất thoải mái, đây là tâm trạng chỉ có khi đối diện với bạn bè thân thiết.

Mọi người rót rượu, đến bàn Thư Lan bên này, đổi thành nước trái cây.

“Haizzz, em muốn uống vang đỏ, không muốn uống nước trái cây.” Tần Âm Âm che miệng ly.

“Em biết uống rượu không? Đừng để bị say.” Kiều Việt liếc mắt một cái.

“Anh xem thường ai đấy, chị Thư Lan không biết uống rượu, nhưng em thì biết đó.” Tần Âm Âm nhìn Thư Lan một chút, trong ánh mắt có chút đắc ý, dường như đang khoe khoang cô ta có quan hệ tốt với bọn họ.

Thư Lan nhìn sang chỗ khác, lần đầu ăn cơm cùng anh em Lệ Bắc Đình, cô không muốn làm căng, chẳng qua nói mới nhớ, hình như cô nhỏ hơn Tần Âm Âm một tuổi, cô có thể xưng chị với cô ta sao?

Thư Lan không nói, Lệ Bắc Đình lại lên tiếng, anh múc cho cô một chén canh: “Thư Lan nhỏ hơn cô một tuổi, gọi chị gì chứ, không gọi chị dâu thì cũng đừng gọi chị làm cô ấy già đi.”

“Ha ha, đúng đúng, Âm Âm, tuổi của chị dâu lại nhỏ hơn em đó, chậc chậc, nếu không tại sao lại nói Lệ Bắc Đình trâu già gặm cỏ non chứ, chị dâu nhỏ tuổi như vậy, cậu cũng xuống tay được.” Tôn Kiệt mở miệng cứu vãn.

Thư Lan mỉm cười, ở đây ngoại trừ cô, chỉ có Tần Âm Âm là con gái.

Thực ra Tần Âm Âm có thể đến lần gặp mặt này, hẳn là nhờ Tôn Kiệt, Tần Âm Âm là em gái của Tôn Kiệt.

“Nhà họ Tần là có dòng dõi thư hương, nhưng cũng chỉ là nói cho hay thôi. Hoàn toàn không thể so sánh với điều kiện của các công tử nhà giàu ở Vân Thành. Nhà họ Tần và nhà họ Tôn có quan hệ thông gia, nên cũng nhờ đó mà nhà họ Tần được nhắc đến trong giới thượng lưu ở Vân Thành.”

Sắc mặt Tần Âm Âm có chút xấu hổ, lại không gọi được hai tiếng chị dâu, cô ta liền nói: “Thư Lan, chúng ta cũng không kém nhau bao nhiêu, em gọi chị là Âm Âm, chị gọi em Lan Lan nhé, như vậy thân thiết hơn.”

Tần Âm Âm nhìn Thư Lan không vừa mắt, phải nói địa vị nhà họ Tần trong giới thượng lưu ở Vân Thành có chút gượng gạo, thì nhà họ Thư còn không thấy bóng dáng trong giới thượng lưu ở Vân Thành, không biết được xếp thứ mấy ở ngoài kia, căn bản không phải người cùng tầng lớp.

Nếu không phải Thư Lan số đỏ được gả cho Lệ Bắc Đình, thì trên cái bàn này làm gì có chỗ cho Thư Lan, vậy nên Tần Âm Âm sao có thể tôn trọng Thư Lan được.

“Cô gọi thẳng Thư Lan đi, Tần tiểu thư.” Thư Lan không muốn gây xích mích cô ta, nhưng càng không muốn hai người gọi nhau thân thiết như vậy, giờ cũng không phải ngày xưa, đàn ông tam thê tứ thiếp, gọi nhau chị chị em em.

Tất cả mọi người đang uống rượu, âm thanh ồn ào ầm ĩ, không ai để ý đến hai người đang nói nhỏ bên này.

Tần Âm Âm không thèm trả lời, không khí có chút ngượng ngùng, cô ta nể tình Lệ Bắc Đình nên thân thiện đôi chút. Ngược lại là cho Thư Lan thể diện, mặt nóng dán mông lạnh người ta.

Tần Âm Âm tuổi trẻ đã nổi tiếng, vô số fan, có bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, cô ta dứt khoát không trả lời cô, quay sang tán gẫu với người bên cạnh.

Thư Lan cũng không xấu hổ, làm người làm việc, chỉ cần mình không xấu hổ là được, quan tâm người khác làm gì.

“Con tôm này ngon lắm.” Lệ Bắc Đình nói chuyện phiếm với Chu Tự Bạch, không quên bóc tôm cho Thư Lan.

“Vâng.” Thư Lan gắp lên cắn một cái: “Không tệ, ngon lắm.”

“Đợi lát nữa hỏi phục vụ, kêu đầu bếp trong nhà học một ít.”

“Đây là bí kíp giữ khách của người ta, có thể cho anh sao?”

“Anh đâu lấy không, bỏ tiền mua.”

Thư Lan bất đắc dĩ, được thôi, Lệ tổng giàu nứt đố đổ vách, bỏ tiền ra, ai dám không theo.

“Lão Lệ, cậu và chị dâu thì thầm gì đấy, nói ra cho mọi người cùng nghe chứ, tôi và cậu là anh em nhiều năm như vậy, cũng chẳng thấy cậu bóc tôm cho tôi lần nào.” Kiều Việt cảm thấy mình ra nước ngoài lần này có mấy tháng, mà bầu trời Vân Thành đã thay đổi, trước kia Lệ Bắc Đình có bao giờ bóc tôm cho người khác đâu.

“Đây, cho cậu, vỏ tôm có nhiều dinh dưỡng.”

Lệ Bắc Đình làm dáng “quăng bóng rổ”, ném vỏ tôm vào bát của Kiều Việt, 3 lần ném đều trúng cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK