• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia


Trầm mặc một lát, Thư Lan mới hỏi cô ta: “Vậy cô muốn tôi làm gì?”

“Lan Lan cậu hỏi ba cậu một chút, sao chú ấy không cho tớ làm đại diện nữa, tớ làm không tốt ở đâu sao?”

Trước mắt, Minh Châu Châu Báu là đại ngôn có giá trị nhất mà Liễu Thiến nhận được, cho dù là đại minh tinh hạng nhất, hay tiểu minh tinh, một năm cũng chưa chắc có một đại ngôn, đây là nhãn hiệu trang sức có tầm ảnh hưởng nhất định.

Hơn nữa bởi vì có quan hệ với Thư Lan, phí đại ngôn của Minh Châu Châu Báu quả thực rất tốt, cô ta làm sao có thể buông bỏ được.

“Đây là công ty quyết định, tôi không phải quản lý, cũng không thể can thiệp.”

“Lan Lan, về sau công ty là của cậu mà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu đem đại ngôn cho tớ, so với để cho người khác không phải là tốt hơn sao, tớ thật sự rất cần đại ngôn này, Lan Lan cậu nghĩ cách giúp tớ đi.”

“Nếu ba tôi không đồng ý thì sao?”

“Cậu làm nũng, năn nỉ chú ấy, cậu là con gái cưng của chú mà, chú ấy nhất định sẽ đồng ý.” Liễu Thiến quả thực rất vội, cách nói không đúng mực: “Lan Lan, tớ có gì tốt cũng luôn nghĩ đến cậu, cậu không muốn giúp tớ sao? Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn tớ mất đi đại ngôn, mất đi cơ hội này sao?”

“Tại sao tôi không giúp thì là nhẫn tâm?” Thư Lan cười lạnh: “Liễu Thiến, đại ngôn là do công ty quyết định, không liên quan đến tôi, tôi không quản được mà cũng sẽ không quản, nếu cô muốn thì tự đi mà tìm ba tôi đi.”

Dựa vào cái gì chỉ vì chuyện của Liễu Thiến mà muốn cô đi năn nỉ và cãi nhau với ba cô, Liễu Thiến thật sự cảm thấy ở trong lòng cô, cô ta còn quan trọng hơn ba cô sao?

“Lan Lan, sao cậu có thể thấy chết mà không cứu chứ? Hôm qua tớ vừa tặng cậu quà và đồ ăn vặt, cậu không nhớ à?” Liễu Thiến nóng nảy, Thư Lan là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta cảm thấy suốt thời gian qua bản thân đối xử với Thư Lan rất tốt, tại sao hôm nay cô lại trở mặt như vậy.

“Đồ cô đưa tôi đều để ở văn phòng, cô có thể lấy lại.” Những thứ này cộng lại còn chưa đến 1000 tệ, muốn đổi một đại ngôn mấy trăm vạn tệ, cô ở kiếp trước cũng quá ngốc rồi.

“Lan Lan, tớ không có ý đó, cậu đừng hiểu lầm, tớ tặng quà cho cậu, sao có thể lấy lại chứ.” Liễu Thiến hoảng loạn, giọng điệu nóng nảy, không còn dịu dàng như lúc đầu.

“Mặc kệ cô có ý gì, chuyện này tôi không làm được, cô tìm người khác đi, đồ cô cho tôi chưa bỏ, cô cầm về đi.”

“Lan Lan, chúng ta không phải là bạn thân sao?” Liễu Thiến giọng điệu nức nở: “Tớ thực sự không có cách mới tìm cậu hỗ trợ, phí đại ngôn có thể giảm bớt.”

“Không là không.” Thư Lan nói xong câu đó, liền ngắt máy.

Nếu là bạn thân, thì tại sao Liễu Thiến lại ép cô, rõ ràng cô đã tỏ ra khó xử, nhưng cô ta vẫn nài nỉ, dùng tình nghĩa trước kia để ép buộc, đây mà là bạn tốt sao?

Nếu đây là bạn tốt, cô thà không có.

Liễu Thiến sững sờ khi nghe thấy tiếng cúp máy.

Thư Lan ngắt điện thoại của cô ta, hơn nữa Thư Lan còn nói cái gì… Không ư.

Cô ấy nói hai người không phải bạn của nhau.

Sắc mặt Liễu Thiến trở nên trắng bệch.

Rốt cuộc Thư Lan làm sao vậy, hôm qua cô ta đã cảm thấy thái độ của Thư Lan không đúng, cho tới hôm nay, trực tiếp từ chối yêu cầu của cô ta, còn tắt máy nữa.

Tim Liễu Thiến đập liên hồi, cô ta cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi nhưng cô ta không thể nắm bắt được.

Lúc này, người đại diện gọi điện thoại tới: “Đại ngôn như nào rồi?”

“Chưa có.”

“Sao còn không gia hạn, nếu cô mà chậm trễ, kịch bản bên kia cũng mất luôn, bên kia vẫn đang khảo sát cô đó.” Người đại diện vừa nghe, giọng điệu trở nên gắt gỏng: “Không phải trước kia cô nói, chắc chắn sẽ gia hạn được sao, có chuyện gì vậy?”

“Thực sự xin lỗi chị Văn, tôi cũng không biết, Thư Lan hình như đang giận tôi.” Liễu Thiến vì lấy lòng Thư Lan nên mới được vị trí đại ngôn, cũng vì vậy nên chị Văn mới cho cô ta sắc mặt tốt, chị Văn giữ trong tay nhiều minh tinh mà chỉ có cô ta có được vị trí đại ngôn, cơ hội lộ diện cũng cao hơn người khác. 

Nếu không phải vì có vị trí đại ngôn này, cơ hội mấy năm qua chưa chắc đã vào tay cô ta, Liễu Thiến cho rằng chỉ cần lấy lòng Thư Lan thì có thể gia hạn, rốt cuộc đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào?

Rõ ràng, cô ta lấy lòng Thư Lan khắp nơi, cho dù rất ghen tị nhưng luôn phải đè nén, cô ta cảm thấy mình sắp điên rồi.

“Giận dỗi thì cô đi dỗ đi, tôi nói lại lần nữa, tôi vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này cho cô, nếu cô không nắm chắc thì cũng đừng trách tôi.” Nói xong chị Văn cũng ngắt máy.

Liễu Thiến định mở miệng giải thích nhưng chị Văn không cho cô ta cơ hội. Chỉ mới một chút mà đã bị hai người ngắt điện thoại, Liễu Thiến tức giận tới mức giơ tay ném điện thoại xuống đất.

Màn hình vỡ nát, như thể báo trước điều gì đó.

Thư Lan bỏ điện thoại xuống, cô nằm trên giường, thả người thành hình chữ đại (大), thật thoải mái, lần này hai người như vạch mặt nhau, về sau chắc Liễu Thiến sẽ không tìm cô nữa.

Quá đã.

“Ting ting ting…” Điện thoại ở trong chăn vang lên tiếng chuông.

Thư Lan nhíu mày, không phải lại gọi nữa chứ?

Cầm điện thoại lên nhìn, không phải Liễu Thiến, nhưng cũng không tốt hơn Liễu Thiến là bao, là vợ bác cả Phương Mỹ Tú.

Người phụ nữ luôn muốn Thư Hạo sẽ thừa kế công ty ba cô. 

Thư Lan bắt máy, bên kia, giọng cười sảng khoái của Phương Mỹ Tú truyền đến: “Lan Lan à, con ở công ty sao?”

“Không.”

“Lúc nãy bác mua hai con gà từ người bạn ở quê, buổi tối con tới ăn cơm đi, dẫn cả Bắc Đình cùng đến nữa.”

“Con và Bắc Đình hôm nay có buổi tiệc xã giao, không đến được, bác gái để dành ăn đi.”

Một nhà Phương Mỹ Tú luôn thèm muốn công ty ba cô, kiếp trước cô cũng nghĩ đến, chỉ là cô không muốn nghĩ xấu cho họ hàng, hơn nữa ba đối với nhà bác cả vẫn luôn giúp đỡ mọi lúc, lại không có nghĩ đến “nhân tâm bất túc xà thôn tượng*”.

*Người xưa có câu: “Nhân tâm bất túc xà thôn tượng” (Tạm dịch: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.) Một người nếu không biết đủ thì cho dù có một khối tài sản khổng lồ trong tay, họ cũng vẫn không thấy thỏa mãn.

“Tối nay không rảnh, thì tối mai cũng không sao, cho con bồi bổ cơ thể, bác nghe nói con cùng với Bắc Đình đã hòa thuận, vậy là tốt, nhanh chóng sinh một đứa bé mập mạp, mới có thể ngồi ổn định ở vị trí con dâu trưởng nhà họ Lệ được. Về sau nhà họ Lệ không phải đều là của con sao, bác đã sớm nói rồi, con cùng với Bắc Đình náo loạn cái gì, nếu Bắc Đình không cần con, con tái hôn lần nữa thì còn ai muốn chứ.”

“Tối mai, bọn con phải về nhà cũ ăn cơm.” Thư Lan không thích nghe những lời này, giống như cô chỉ là một công cụ, một cô con dâu trưởng chỉ để sinh con cho nhà họ Lệ, sau đó đem lợi ích về cho nhà họ Thư, ba cô còn chưa nói thế với cô bao giờ.

“Vậy sao, không thì bác kêu người mang qua cho con nha?” Phương Mỹ Tú còn chưa từ bỏ ý định.

“Không cần, con có chút việc, con cúp máy đây.”

“Này này…”

Phương Mỹ Tú còn chưa kịp phản ứng, Thư Lan đã tắt máy, bà ta không thể hiểu nổi nhìn chằm chằm điện thoại, Thư Lan, con bé chết tiệt kia sao lại thế này, đúng là không biết lớn nhỏ, không có giáo dưỡng.

Cúp máy xong Thư Lan cũng tắt điện thoại luôn, thật phiền phức, tâm trạng tốt đẹp của cô bị phá hết rồi. Nhưng ngẫm lại những yêu cầu của mấy người đó đều không thành công thì cô lập tức cảm thấy sảng khoái.

Có việc cần giúp thì cũng phải có dáng vẻ muốn nhờ người ta giúp đỡ, chứ không phải ngoài mặt cầu xin người khác nhưng sau lưng lại ngầm tính kế, thật ghê tởm.

Thư Lan từ trên giường bò dậy tìm notebook tra tư liệu, cô lấy lại tinh thần, không cần vì những người không đáng mà sa sút.

Rời khỏi bàn làm việc nhỏ trên giường, Thư Lan dựa vào đầu giường xem tin tức gần nhất liên quan đến trang sức, cô di chuyển chuột, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại.

“Cuộc thi thiết kế trang sức Vân Thành do hiệp hội trang sức Vân Thành và Ái Châu tổ chức. Bắt đầu báo danh từ ngày 5 tháng 4, vòng sơ khảo sẽ tổ chức vào ngày 18 tháng 4.”

Trang sức Ái Châu là cửa hàng trang sức lớn nhất Vân Thành, chủ yếu là mặt hàng cao cấp, ở trong nước cũng thuộc top 10, là một doanh nghiệp quốc tế, người sở hữu thuộc nhà họ Văn cũng đến từ Vân Thành.

Thư Lan còn nghe nói nhà họ Văn có một cô con gái cũng là một nhà thiết kế trang sức giỏi, hơn nữa rất có thiên phú, hình như tên là Văn Vận.

Chẳng qua Thư Lan chưa từng gặp.

Vừa lúc Thư Lan cũng đang rảnh , cô báo danh tham gia thử xem.

Lúc ăn tối, Lệ Bắc Đình ngồi đối diện Thư Lan, cô liền nói chuyện này với anh.

“Anh có ủng hộ em không?”

“Sao anh lại không ủng hộ em?” Đây là chuyện tốt, Thư Lan vốn không nên dừng bước ở mỗi địa bàn nhà họ Thư.

“Có thể em sẽ không lấy được giải nhất, sợ làm anh mất mặt.” Thư Lan nghĩ, trong TV những gia đình danh giá đều không muốn con gái họ ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, cô sợ Lệ Bắc Đình cũng sẽ nghĩ vậy.

“Vậy hay là em dùng thân phận khác đăng ký tham gia đi.” Lệ Bắc Đình gắp cho cô một ít măng.

Thư Lan nghe được lời này thì buông đũa xuống: “Em không muốn, nếu em lấy thân phận khác đi tham gia thì chẳng phải thành tích của người ta sao, biết đâu em được hạng nhất thì sao.”

“Biết là tốt, em muốn làm gì thì làm, chỉ cần không phạm pháp là được.” Lệ Bắc Đình nhìn cô một cái, hài hước nói: “Nếu trái pháp luật, anh cũng chỉ có thể cho em thêm tiền tiêu vặt, giữ em lại, ở trong nhà là tốt nhất.”

“Em mới không cần, em là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.” Thư Lan cầm đũa lên ăn tiếp. 

“Đến lúc đó em sẽ đi báo danh.”

“Cố lên, mục tiêu của em sẽ từng bước thực hiện được, trước khi là Lệ phu nhân, thì em là Thư Lan, đừng để ý đến suy nghĩ của anh.” Lệ Bắc Đình chưa bao giờ nghĩ sẽ nhốt cô trong nhà nuôi như chim hoàng yến.

Thư Lan là tự do, cũng chỉ có tự do mới là Thư Lan.

Nhìn lại, một năm nay suýt chút nữa muốn bẻ gãy đôi cánh của cô.

Lệ Bắc Đình cũng không biết, nếu Thư Lan không thay đổi, anh còn có thể kiên trì được bao lâu, nhìn đôi mắt càng ngày càng âm u của cô, anh sợ kiên trì không nổi.

Thư Lan nghe được mấy lời này, cô rất cảm động, mắt cô sáng lấp lánh nhìn Lệ Bắc Đình, nhoẻn miệng cười: “Chồng à, anh thật tốt.”

Lệ Bắc Đình nhướng mày, tỏ vẻ không có ý kiến.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ Bắc Đình: E hèm, biết là tốt (ngoài lạnh trong nóng.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK