Editor: Miya, Bee + Beta: Miya
Ngày hôm sau, Lệ Bắc Đình được đẩy ra từ phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ dặn Thư Lan rằng mấy ngày này nên nói chuyện với Lệ Bắc Đình nhiều hơn, chạm vào anh nhiều hơn, k1ch thích anh và nói ra những điều anh quan tâm nhất, để thử xem làm như vậy có thể làm anh tỉnh lại không. Nếu có thể thức dậy trước tối mai thì sẽ không phải vấn đề lớn, nhưng nếu không dậy được thì có thể sẽ nguy hiểm.
Thư Lan làm theo lời bác sĩ dặn, không dám dừng lại dù chỉ một phút, cô nói rất nhiều thậm chí cô còn dùng móng tay cào vào lòng bàn tay anh.
“Em rất muốn nhéo anh thật mạnh, anh thì ngủ thoải mái rồi. Anh ngủ ngon như vậy, còn em thì mỗi ngày đều ngủ không ngon.” Mặt Thư Lan cọ vào lòng bàn tay Lệ Bắc Đình.
“Chờ anh tỉnh em nhất định sẽ đánh anh một cái.”
Nhưng dù cho Thư Lan có đe dọa hay dụ dỗ thế nào đi nữa thì Lệ Bắc Đình vẫn không tỉnh lại.
Trưa hôm đó, tập đoàn Lệ Thị tuyên bố Lệ Nam Hi sẽ là người tạm thời quản lý hết mọi việc trong Lệ Thị.
Không bao lâu sau, cổ phần tập đoàn Lệ Thị có xu hướng tăng lên.
Tuy nhiên vì lý do Lệ Nam Hi quản lý tập đoàn, nên người bên ngoài suy đoán rất nhiều, trong đó họ bàn tán nhiều nhất là chuyện Lệ Bắc Đình đã xảy ra chuyện gì đó.
Thậm chí còn có người nói Lệ Bắc Đình đã chết, vì sợ sẽ ảnh hưởng tới chứng khoán của công ty nên bọn họ đã bảo mật trước và đã bí mật tổ chức lễ tang cho anh.
Nghe những lời này, Thư Lan tức giận mới mức quăng điện thoại, không thù không oán, tại sao lại nói anh như vậy, vốn dĩ cô rất khó chịu, khi nhìn thấy những bình luận đó Thư Lan đã hoàn toàn bất lực.
Cô cảm thấy ấm ức, tủi thân thay cho Lệ Bắc Đình, thật sự không phải là do Lệ Nam Hi cố ý nói ra những lời ghê tởm ấy sao?
Tin tức về cái chết của Lệ Bắc Đình ngày càng được nhiều người quan tâm, nhưng chuyện này cũng chưa tính là gì với việc vào buổi sáng ngày hôm sau, trên một diễn đàn ẩn danh đột nhiên có người tung tin rằng giữa chủ tịch tập đoàn Lệ thị Lệ Bắc Đình và vợ mình có mối quan hệ không mấy hoà thuận, phu nhân thường tỏ ra lạnh nhạt với chồng mình là chủ tịch Lệ, việc này toàn bộ Vân Thành đều biết, nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, phu nhân lại đột nhiên đối xử tốt với Lệ Bắc Đình, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, thì ngay lúc này Lệ Bắc Đình xảy ra chuyện không may, cả hai người cùng nhau gặp tai nạn giao thông, chỉ có Lệ Bắc Đình cửu tử nhất sinh, còn phu nhân thì một cọng tóc cũng chẳng mảy may hư tổn, nghĩ đến việc này thôi cũng đủ khiến người ta thấy ớn lạnh.
Cái người vô danh này nói xong đã bốc hơi biến mất, còn những lời nói ấy cũng được người có tâm chụp màn hình lại lan truyền khắp nơi.
Những ân oán giới thượng lưu từ trước đến nay luôn là chủ đề bàn tán của mọi người trong buổi trà chiều, dường như họ sẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy những người giàu có hơn mình cũng gặp phải nhiều đen đủi.
“Lan Lan, cậu đừng để những lời nói ấy ở trong lòng, bọn họ chỉ biết cào bàn phím thôi, không biết chuyện, chỉ biết nói bậy, ai lại lấy mạng sống bản thân ra đùa chứ.”
Đỗ La đọc đã tức chết, Thư Lan và Lệ Bắc Đình cùng nhau xảy ra tai nạn, cũng không phải chỉ xảy ra với mỗi Lệ Bắc Đình, cầu Vân Giang thì cao, nước lại sâu, rơi xuống dưới ai có thể chắc chắn bản thân mình có còn sống hay không, nếu muốn hại Lệ Bắc Đình thì cũng không cần phải tự lấy mạng mình ra đánh cược.
“Tớ không để bụng, bây giờ Lệ Bắc Đình xảy ra chuyện, tất cả những chuyện yêu ma quỷ quái đều có thể xuất hiện, tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.”
So với cái gọi là người trong cuộc tung tin, Thư Lan càng ghê tởm những người cho rằng Lệ Bắc Đình thật sự đã chết hơn.
Dù sao việc này cũng là giả, dù họ bịa đặt thế nào đi chăng nữa thì việc này chắc chắn vẫn là giả, nếu không thì chẳng lẽ cảnh sát sẽ bắt cô lại vì mấy câu nói ấy sao?
Nhưng chính những lời nói ấy lại mang đến nhiều điều ác ý cho Lệ Bắc Đình, rõ ràng anh còn sống, vì cái gì mà bắt anh phải gánh chịu những lời nói ác ý lớn đến vậy?
“Nhưng cũng không thể cho qua được, nếu không họ càng nói càng hăng, không tốt cho danh tiếng của cậu.” Một số người trên mạng chỉ xem được nửa đầu tin đồn, chờ đến lúc có người đứng lên bác bỏ, thì không ai quan tâm nữa và sẽ giả vờ nói: “Tôi không nghe, tôi không thấy, tin đồn đều là giả.”
Loại người này thật sự rất nực cười, nhưng lại có rất nhiều.
“Danh tiếng của tớ không sao, dù gì tớ cũng không phải người trong giới giải trí, chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ.” Bên ngoài nói thế nào cũng không sao, cô chỉ hy vọng Lệ Bắc Đình sớm tỉnh lại, chỉ cần anh hồi phục, người khác còn ai dám hó hé nửa lời.
“Cậu đừng có nhân đạm như cúc* nữa được không? Tớ thật sự rất đau lòng.”
*Nhân đạm như Cúc: Ý chỉ người thanh tao, nhẹ nhàng. “Đạm như Cúc”: dù thành hay bại vẫn dùng sự thong dong, trong trẻo, đơn giản, thuần khiết vốn có của bản thân đối mặt với cuộc sống.
“A La, cậu đừng giận vì những điều vô căn cứ này, tuy hiện tại tớ không lên tiếng, nhưng vẫn sẽ giữ lại bằng chứng, mang điện thoại tới đây, tớ sẽ gọi điện cho Kỷ Niên.”
Đỗ La lấy chiếc điện thoại trên bàn phía sau lưng mình đưa cho Thư Lan, sau đó cô bấm số điện thoại của Kỷ Niên.
“Bây giờ cậu có bận không?”
“Không, hôm nay công ty cho nghỉ, bây giờ tôi đang ở nhà.” Lệ Nam Hi được thăng chức và tiếp quản công ty, sao có thể dùng lại trợ lý của Lệ Bắc Đình, Kỷ Niên là trợ lý cũ của chủ tịch đương nhiên sẽ bị giáng chức.
Kỷ Niên cũng không vội, cậu ta đã theo Lệ Bắc Đình rất lâu, dù gì thì việc Lệ Bắc Đình sống chết chưa rõ, cậu ta cũng lo, chỉ cần Lệ Bắc Đình còn sống một ngày, thì cậu ta vẫn là trợ lý Lệ Bắc Đình và phải lên kế hoạch cho anh.
“Tốc độ của anh ta cũng nhanh thật.” Trong lòng Tư Mã Chiêu* nghĩ gì người qua đường đều biết, để Kỷ Niên nghỉ phép một thời gian, câu nghỉ phép đó chỉ là chút thủ đoạn của Lệ Nam Hi thôi.
*Những người yêu Tam quốc đều biết về câu nói nổi tiếng, “lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ”. Câu nói này dùng để mô tả dã tâm và tham vọng của một người nào đó mà ai trong thiên hạ cũng biết.
“Phu nhân có chuyện gì cứ căn dặn, vừa hay tôi cũng đang rảnh không có việc gì làm.”
“Cậu có biết hôm nay trên mạng có người nặc danh tung tin đồn không?”
“Tôi có thấy, phu nhân muốn làm sáng tỏ việc này sao?” Quan hệ giữa hai người, Kỷ Niên là người rõ nhất, Thư Lan không phải loại người như vậy, tuy cô kiêu ngạo, dù kết hôn đã lâu, cô cũng không mở miệng muốn tiền của chủ tịch, huống chi nhà họ Thư cũng không phải loại người keo kiệt không đưa tiền tiêu vặt cho cô.
“Không cần đâu, cậu thu thập chứng cứ trước đi, dù đăng ẩn danh trong diễn đàn, cậu vẫn tìm được người đúng không?”
“Dĩ nhiên, bây giờ là thời đại kỹ thuật số, không ai thoát được.”
“Vậy cậu tìm người điều tra đi, không cần tìm người tung tin, chỉ cần giữ lại chứng cứ là được, có người tung tin Lệ Bắc Đình đã chết, cậu cũng thu thập thêm bằng chứng, chờ anh ấy tỉnh lại, chúng ta cùng nhau tính sổ.”
“Được, tôi sẽ bắt đầu làm ngay.” Nghe giọng điệu của Thư Lan, Kỷ Niên đột nhiên có chút phấn chấn, khi Lệ tổng tỉnh lại, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là huyết vũ tinh phong*.
(*Huyết vũ tinh phong: bão máu.)
Thư Lan cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn: “A La, tớ tin Lệ Bắc Đình sẽ tỉnh lại, cơ thể anh ấy vẫn khoẻ mạnh, tớ cũng đã hứa với anh ấy sẽ sống thật tốt, anh ấy sẽ không bỏ tớ lại một mình đâu, anh ấy còn nói muốn cùng tao sinh một bé gái đáng yêu mà.”
“Đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, cậu yên tâm.” Đỗ La đặt tay lên vai Thư Lan, nhìn cô trong bộ dạng này, cô ấy cảm thấy mình bị cuốn vào trong, nhất thời tràn đầy cảm xúc.
Trước kia lúc Lệ Bắc Đình còn khoẻ mạnh, khuyên Thư Lan thế nào cũng không nghe, bây giờ mới hơn nửa tháng mà cô đã sa sút như vậy.
Từ khi Lệ Bắc Đình xảy ra chuyện, sống chết không rõ.
Chữ tình đúng là chết người.
“Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Thư Lan quay đầu nhìn xung quanh, cô cứ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
“Để tớ đi xem.”
Đỗ La đi ra ngoài một lúc mới trở lại: “Lan Lan, là nhà bác dâu cậu đến, nói muốn vào thăm Lệ Bắc Đình.”
Thư Lan thở dài, cái gì không nên đến vẫn đến.
“Tớ đi xem một chút.” Thư Lan đứng dậy: “A La cậu giúp tớ trông anh ấy một lát nha.” Lệ Bắc Đình có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, nên ở đây không thể không có người trông coi.
“Được, cậu đi đi.”
Thư Lan đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên là gia đình bác dâu, bốn người đến đủ không thiếu một ai.
“Này, Lan Lan, bác tới thăm Bắc Đình một chút, kết quả là người này lại không cho bác vào.” Phương Mỹ Tú chỉ vào vệ sĩ.
“Phu nhân.” Vệ sĩ gật đầu, anh ta cũng chỉ nghe mệnh lệnh, ngoại trừ những người quen biết, những người khác đều không thể tùy tiện bước vào.
“Đây là vệ sĩ nhà họ Lệ, Lệ Bắc Đình còn chưa tỉnh, ý tốt của mọi người con xin nhận, còn việc gặp anh ấy thì không cần, mấy thứ này mọi người mang về đi, anh ấy chưa tỉnh nên cũng chẳng ăn được gì.” Vốn dĩ mối quan hệ không tốt cũng không xấu, chỉ là Thư Lan thấy bọn họ quá phiền, để họ đi vào lại càng không thể.
“Này, Lan Lan, mọi người chỉ muốn thấy mặt một chút cũng không được sao? Tốt xấu gì nhà bác cũng đi một đoạn đường xa để tới.” Hiếm khi bọn họ kiếm được thời gian để vồn vã.
“Không được, anh ấy còn chưa tỉnh, nên phòng bệnh cần giữ yên lặng.”
“Thôi bỏ đi, Lan Lan, con lại đây, bác có chuyện này muốn nói với con.” Phương Mỹ Tú vẫy vẫy tay, Thư Lan cũng miễn cưỡng bước tới, muốn nghe xem người bác gái này muốn nói cái gì.
“Lan Lan, hiện tại Bắc Đình xảy ra chuyện như vậy, không biết chừng nào tỉnh lại, vậy mà công ty đã biến thành Lệ Nam Hi quản lý rồi ư?” Phương Mỹ Tú rất lo lắng, bà ta cũng vừa tình cờ thấy được tin tức nên mới vội vã đến xem.
Thư Lan khẽ cong môi, cô tự hỏi tại sao mấy ngày trước gia đình này không tới còn bây giờ lại đến đây, hoá ra là vì thấy được tin tức, sợ Lệ Nam Hi đoạt mất đồ của Lệ Bắc Đình, cuối cùng sau khi mọi chuyện kết thúc thì nhà họ Thư sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào.
“Công ty là của Bắc Đình, tuy bây giờ nó chưa tỉnh, nên mới phải đổi người quản lý, nhưng mà không phải Lệ Nam Hi chỉ là con nuôi chứ không phải là con ruột của bố vợ con hay sao?”
“Đây là chuyện của nhà họ Lệ, con không quản được.” Thư Lan rất khó chịu, ngay cả ba cô cũng không nói ra lời như vậy, Phương Mỹ Tú lấy đâu ra tư cách mở miệng nói việc này chứ?
“Đứa nhỏ này, chuyện này sao có thể nói là việc của nhà họ Lệ, con là vợ Lệ Bắc Đình, công ty có một nửa là của con, đáng tiếc hai đứa không có lấy một người con, bằng không thì như này, con hỏi thử bác sĩ một chút, xem xem có cách nào lấy được t1nh trùng của Bắc Đình ra khỏi cơ thể, rồi mang đi thụ tinh trong ống nghiệm, để một mình con mang thai trước có được không?”
“Bác gái nói cái gì vậy? Thư Lan khiếp sợ trợn trừng cả mắt khi nghe câu nói này, đây là điều mà một con người có thể nói ra sao?
“Con nhỏ tiếng lại một chút, bác gái cũng là vì muốn tốt cho con, con…” Phương Mỹ Tú cũng biết xấu hổ, dù sao chuyện như vậy nếu bị truyền ra bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt.
“Không cần nói nữa, con không cần bác gái tốt với con, những lời nói đó chỉ khiến con cảm thấy chán ghét thôi.” Thư Lan nói xong liền xoay người rời đi: “Mấy người mau đi đi, còn ở lại đây nữa thì đừng trách sao con kêu vệ sĩ đến.”
Thư Lan bước vào phòng, cô cảm thấy buồn nôn vì những câu nói vừa rồi, trên thế giới này làm sao có tồn tại loại người mặt dày vô liêm sỉ như vậy chứ.
Luôn miệng nói là vì tốt cho cô, nhưng trên thực chất chỉ muốn cô có được chỗ đứng tốt ở nhà họ Lệ thì bọn họ mới có thể kiếm được chút lợi ích.
Giống như là những con người ở thời cổ đại, đưa con gái của mình vào trong cung, rồi cầu nguyện cho đứa con gái ấy hạ sinh được một hoàng tử, sau đó gia đình mới có thể trở nên hưng thịnh nhanh chóng, thuận lợi thăng quan tiến chức.
Dù là bất cứ ai nếu có nửa phần muốn tốt cho cô thì cũng không có khả năng nói ra những lời như vậy, càng không nói đến việc hiện tại Lệ Bắc Đình còn chưa chết, nếu là thật…. Cô chỉ là một cô gái nhỏ mới 23 tuổi, nếu có thêm một đứa con nữa thì sẽ có bao phần vất vả chứ, Phương Mỹ Tú thật sự là vì cô mà nói những lời đó sao?
Không, bọn họ chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, sợ Thư Lan sẽ không cầu khẩn bám vào nhà họ Lệ.
“Lan Lan, cậu bị sao vậy?” Đỗ La nghe thấy tiếng động nên đẩy cửa liếc nhìn một cái đã thấy Thư Lan dựa mình vào cửa, sắc mặt khó coi.
“Không có gì, chỉ là tớ vừa gặp phải một vài người kinh tởm.”
“Nhà bác dâu à?”
“Tớ đuổi đi rồi.” Thư Lan ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước uống, trong căn phòng VIP cô dành cho Lệ Bắc Đình tựa như là một dãy phòng, nó có hai phòng nhỏ, còn có cả phòng khách và phòng bếp.
“Bọn họ tới nói chuyện với cậu à?”
Thư Lan gật đầu, nhưng không nói cụ thể, thật sự là quá ghê tởm làm cô không nói nên lời, nếu thật sự làm những điều bác gái nói, cô sẽ thành loại người như thế nào?
“Quên đi, đừng so đo với bọn họ làm gì, sức khỏe của cậu cũng không được tốt, nên đừng nóng giận nữa.” Vết thương lớn nhỏ trên người Thư Lan bây giờ cũng mới bắt đầu đóng vảy, khắp người đâu đâu cũng là sắc đỏ của thuốc, trông thật đáng sợ.
Thư Lan thật sự cũng không rảnh rỗi để nổi giận, cô ngồi trước giường Lệ Bắc Đình, nắm lấy tay anh rồi xoa bóp.
Bác sĩ nói từ đêm hôm trước đến nay cũng đã một ngày, anh không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, không biết ngày mai sẽ như thế nào.
Ngày tiếp theo, Thư Lan không chờ đến lúc Lệ Bắc Đình tỉnh lại, mà đợi đến lúc bài đăng nặc danh kia bay khắp trời, hiện tại toàn bộ cư dân mạng đều đem chuyện của Lệ Bắc Đình đổ lên đầu Thư Lan, bôi nhọ danh tiếng của cô.
“Lan Lan, hay là bây giờ cậu lên tiếng làm sáng tỏ mọi chuyện đi.” Đỗ La không nhìn được nữa, cãi nhau với đám người ở trên mạng, nhưng cũng không thể nào thắng được mấy anh hùng bàn phím, tức chết cô rồi.
Những gì họ nói như thể là những thứ họ đã tận mắt chứng kiến, những thực chất họ chỉ sống bằng trí tưởng tượng mà thôi.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Thư Lan thật sự rất mệt mỏi, vốn dĩ trước khi Lệ Bắc Đình tỉnh lại cô đã chịu áp lực rất lớn, bây giờ còn phải lo lắng về những thứ không tồn tại này, cô cảm thấy như tất cả các áp lực đều dồn về phía mình trong chốc lát, làm cô choáng ngợp không thở nổi.
Lúc cô còn chưa nghĩ được gì, thì bên kia Thư Chí Minh đã lên tiếng thay cô, nói rằng nhà họ Thư không thiếu tiền đến nỗi Thư Lan phải làm những việc như vậy, cùng với đó những người tung tin đồn sai sự thật sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tuy nhiên, chỉ với một vài câu nói thanh minh như vậy vẫn không đủ để ngăn cản sự suy đoán của mọi người, ngược lại, còn có rất nhiều người cho rằng Thư Lan là con gái ruột của Thư Chí Minh, nên điều này khẳng định là chỉ để bảo vệ cho con gái.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lời đồn bắt đầu trở nên xôn xao.
Ông nội tới thăm Lệ Bắc Đình, cũng trấn an Thư Lan vài câu, bảo cô đừng suy nghĩ nhiều, chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại thì sớm muộn gì cũng sẽ xử lý những kẻ tung tin đồn thất thiệt.
Nhưng ông chỉ nói là chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại, chứ không lập tức đi làm sáng tỏ mọi việc.
Sở dĩ là do tin đồn về Thư Lan bị lan truyền rộng rãi, làm cho thị trường chứng khoán Lệ Thị tăng cao, bởi vì tin đồn này, Lệ Bắc Đình trở thành một người đáng thương, một lòng một dạ với vợ, nhưng vợ lại là người gian dối, bội bạc, còn cùng người tình hại chết Lệ Bắc Đình nhằm chiếm đoạt tài sản.
Một người phụ nữ ác độc như vậy ai cũng có thể trừng trị gi3t chết cô ta, còn Lệ Bắc Đình đẹp trai lắm tiền, lại còn thương vợ, người đàn ông tốt như vậy đương nhiên sẽ nhận được thiện cảm từ rất nhiều người.
Không ai ngờ tới, tin đồn này có thể mang lại cho Lệ Thị nhiều lợi ích, phần lớn mọi người thường cảm thông cho kẻ yếu, và trong câu chuyện này, Lệ Bắc Đình chính là kẻ yếu.
Thư Lan khóc không được cười cũng không xong, cô thật sự không biết người tình của mình là từ đâu rơi xuống?
Nếu ông nội đã nói như vậy, thì Thư Lan cũng không lập tức đi làm sáng tỏ mọi việc, bởi vì đối với Thư Lan mà nói, hiện tại điều quan trọng nhất chính là làm cho Lệ Bắc Đình tỉnh lại, hôm nay đã là ngày cuối cùng nhưng anh vẫn không có một chút phản ứng.
Những chuyện vô lý như thế dù có lan truyền khắp nơi vẫn mãi mãi không thể biến thành sự thật, ngược lại bởi vì tin đồn mà Lệ Bắc Đình biến thành kẻ yếu, nên cũng có không ít người hy vọng Lệ Bắc Đình có thể tỉnh lại, nhìn thế nào thì Thư Lan cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Đỗ La cho rằng Thư Lan điên rồi, thấy nhiều người mắng mình như vậy mà còn cảm thấy vui mừng.
“A La, cậu ở đây cũng đã được vài ngày rồi, về nghỉ ngơi trước đi, tớ không sao đâu.” Mấy ngày nay, Đỗ La thật sự vất vả, chờ đến lúc Lệ Bắc Đình tỉnh lại, cô nhất định phải cảm ơn Đỗ La thật nhiều.
“Tớ không mệt, cùng lắm thì tớ xin nghỉ thêm mấy ngày, quản lý cũng chỉ cau có mặt mày tí thôi.” Ban đầu Đỗ La nhìn Thư Lan như vậy đã cảm thấy sợ, còn hai ngày nay, tuy rằng Lệ Bắc Đình vẫn không tỉnh nhưng tâm trạng Thư Lan đã khá hơn, cũng không ngồi bất động rồi lại khóc, Thư Lan đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Cậu mau về đi, chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại, tớ nhất định sẽ báo cho cậu biết, cũng sẽ bảo anh ấy cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ mấy ngày nay.”
“Vậy tớ sẽ đợi, còn cảm ơn thì mời tớ đi nhà hàng lớn nhất Vân Thành dùng bữa đi.”
“Được được, ăn bao nhiêu bữa cũng được.”
Đỗ La vừa đi, nụ cười giả vờ mạnh mẽ của Thư Lan vụt tắt, làm sao cô có thể cười tươi trong lúc này được chứ.
Đầu tiên là tai nạn xe, sau đó lại được Lệ Bắc Đình bảo vệ, rồi lại đến thông báo bệnh tình nguy kịch, tin tức xấu đứng đầu hot search, tập đoàn Lệ Thị, tin đồn về Thư Lan…
Hết chuyện này lại đến chuyện khác, ép Thư Lan thở không ra hơi.
Mới có mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thư Lan chợt nhận ra rằng thế giới của cô nếu không có Lệ Bắc Đình thật sự không ổn, Lệ Bắc Đình ngủ ngon mấy ngày, cuộc sống của Thư Lan thật sự đã thay đổi.
Thư Lan nắm lấy rồi xoa xoa ngón tay của Lệ Bắc Đình: “Còn có nửa ngày nữa, anh ngủ lâu như vậy, nếu còn không tỉnh thì em thật sự rất giận đó.”
“Anh nhiều nhất chỉ có thể ngủ tiếp nửa ngày nữa thôi, đừng làm em sợ nữa được không? Lá gan của em cực kỳ nhỏ, doạ một cái em đã khóc.”
“Sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ? Anh đã nói sẽ đối xử tốt với em mà bây giờ lại không quan t@m đến em là thế nào hả?”
“Thật sự không tôn trọng em gì cả, em nói nhiều chuyện như vậy mà vẫn không trả lời em.”
Lúc trời chạng vạng tối, bác sĩ có tới xem qua một lần, rồi thay thuốc cho Lệ Bắc Đình, tuy miệng vết thương ở lưng đã khép lại, nhưng người vẫn không tỉnh lại.
Bác sĩ cũng nói không thể xác định được sẽ tỉnh lúc nào, thực tế là đã vài ngày trôi qua, kỳ vọng của mọi người đối với việc Lệ Bắc Đình có thể tỉnh lại càng ngày càng nhỏ, ngay cả bà nội cũng cảm thấy Lệ Bắc Đình sẽ không thể tỉnh lại được nữa, bà trở nên trầm mặc ít nói như thể đã chấp nhận sự thật này rồi.
Nhưng Thư Lan không tin, anh làm sao có thể chấp nhận không tỉnh lại, cô còn nói rằng nếu Lệ Bắc Đình chết thì cô cũng sẽ mang tài sản của anh đi tái hôn, Lệ Bắc Đình nhất định sẽ luyến tiếc người vợ này.
Thư Chí Minh mang bữa tối đến cho Thư Lan: “Lan Lan, sao còn không về nhà nghỉ ngơi chút đi, cứ để ba ở lại đây trông cho.”
Nói thế nào đi nữa thì ngủ ở bệnh viện cũng không thể thoải mái bằng ngủ ở nhà.
Mấy ngày gần đây Thư Chí Minh đã rất mệt mỏi, công chúa nhỏ mà ông cưng chiều, nâng niu như châu báu lại bị người đời chửi bới, vu oan, chỉ cần nhìn những lời nói đó, Thư Chí Minh cũng không tài nào ngủ được, càng tự trách bản thân không bảo vệ được con gái, lên tiếng mắng cho đám người kia một trận.
Nhưng ông có thể mắng được bao nhiêu người đây?
Hiện tại cũng vì chuyện này mà doanh số của công ty cũng bị chịu ảnh hưởng, nhưng Thư Chí Minh không quan tâm, công ty có như thế nào cũng không quan trọng bằng Thư Lan, ông chỉ sợ Thư Lan chịu không nổi.
Nhìn bộ dạng này của Thư Lan, có vẻ như cũng không quan tâm lắm, cũng coi như ông được một chút an ủi.
“Không cần đâu ba, tối nay con sẽ trông chừng anh ấy, bác sĩ nói tối nay anh ấy sẽ tỉnh lại.” Thư Lan cười nói, khi anh tỉnh lại nhất định sẽ muốn nhìn thấy cô đầu tiên.
Thư Chí Minh khẽ thở dài, chút an ủi vừa rồi cũng theo gió bay đi mất, bác sĩ làm gì có nói lời nào như vậy, Thư Lan cũng chỉ là đang tự an ủi bản thân mà thôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thư Chí Minh rất sợ việc Lan Lan sẽ gặp vấn đề về tâm lý.
Thật là, tất cả là do ông, lúc trước một hai phải bắt Lan Lan kết hôn cho bằng được, nếu lúc trước không kết hôn thì bây giờ làm gì có chuyện này xảy ra.
Hơn nữa không mất nhiều thời gian để cả hai giải quyết hiềm khích, vậy làm sao mà Lan Lan lại lún sâu tới vậy.
Không ai biết được Thư Lan đã từng trải qua một kiếp, thái độ của cô đối với Lệ Bắc Đình đã thay đổi ngay từ ban đầu, hơn nữa lần này Lệ Bắc Đình lại liều mạng cứu cô, tình cảm của cô bây giờ đã không thể diễn tả được bằng lời.
Cảm giác thích đan xen với cảm giác tội lỗi, khiến Thư Lan cùng lúc phải chịu đựng những nỗi đau và nỗi thống khổ tột cùng.
Thấy Thư Lan như vậy, Thư Chí Minh cũng không dám đi mà ngồi bên ngoài phòng khách.
Từ tám giờ đến mười giờ tối, trong hai tiếng đồng hồ này, Thư Lan thậm chí còn không dám chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Lệ Bắc Đình, sợ anh tỉnh dậy lúc nào mà cô không biết.
Mấy ngày nay Lệ Bắc Đình chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để chống cự, gương mặt anh đã gầy đi nhiều, xương hàm lộ rõ, đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt nay lại trở nên có phần yếu ớt.
Thư Lan nắm tay anh duỗi ra, cô tựa đầu vào lòng bàn tay ấy rồi quay lưng về phía mặt anh.
“Lệ Bắc Đình, anh chỉ có thể ngủ thêm hai giờ nữa thôi, nếu anh không tỉnh, em sẽ không sinh cho anh một cô con gái đáng yêu đâu.”
“Em sẽ tìm người đàn ông đẹp trai hơn anh, sau đó sinh một cô con gái thật đáng yêu, rồi dẫn tới cho anh xem, chọc anh khóc mới thôi.”
“Em đã nói sau này trở thành phú bà sẽ chăm sóc anh, hiện giờ em còn nghèo lắm, vậy nên tại sao em lại phải chăm sóc cho anh chứ.”
“…”
Thư Lan nói những lời này cũng là vì muốn k1ch thích Lệ Bắc Đình, cô cứ nói tới nói lui mãi.
Vừa nói, nước mắt vừa lặng lẽ rơi trên gò má, từng hạt đậu vàng lăn xuống tay Lệ Bắc Đình, khiến lòng người nóng lên.
Ngón tay của Lệ Bắc Đình khẽ run lên, nhưng Thư Lan lại đang nhắm mắt cũng không nhìn thấy được.
“Lệ Bắc Đình, em là vợ anh, mà anh lại không bảo vệ em, anh có biết bây giờ trên mạng ai ai cũng đều mắng chửi em không? Thật sự rất khó nghe.”
“Anh mà không tỉnh, công ty sẽ không còn nữa, Lệ Nam Hi giỏi nhất chính là thu mua lòng người, đến lúc đó khi anh tỉnh lại thì anh sẽ là một kẻ nghèo hèn, em không muốn một kẻ nghèo hèn làm chồng mình đâu.”
“Lệ Bắc Đình, ai cũng bắt nạt em, anh mau xử lý bọn họ đi, anh không cần người vợ này nữa đúng không…”
Lệ Bắc Đình mở mắt ra, nhìn thấy một cái đầu đầy tóc đang quay về phía mình, lòng bàn tay thì ướt đẫm những giọt nước mắt nóng hổi của cô, khóc đến mức đáng thương làm tim anh như muốn khóc theo.
Yết hầu của người đàn ông lăn lên lăn xuống, giọng nói mang theo chút khàn đặc nhưng lại rất dịu dàng: “Ai dám bắt nạt Lan Lan nhà chúng ta vậy?”