Editor + Beta: Miya
Khoảnh khắc đó, cơ thể Thư Lan cứng đờ, tiếng khóc bỗng ngừng lại, như trận mưa đột nhiên bị đao cắt ngang, cổ cô cứng đờ không dám quay đầu lại, sợ là ảo giác, hình như cô nghe thấy giọng Lệ Bắc Đình.
Lệ Bắc Đình cảm nhận hơi thở nóng hổi trong lòng bàn tay, anh sờ mặt cô, hỏi: “Em giận à?” Giận đến mức không thèm để ý đến anh.
Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đã tỉnh, cô vui tới mức bật khóc.
“Sao bây giờ anh mới tỉnh, hu hu…”
Gương mặt tái nhợt của Lệ Bắc Đình hơi mỉm cười, anh nghiêng người đưa tay muốn chạm vào cô, ai ngờ Thư Lan lại đứng dậy vừa khóc vừa bấm chuông, sợ bác sĩ tới chậm nên liền chạy ra ngoài gọi người.
Nhìn bàn tay giơ lên, Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, lần này không chiếm tiện nghi của cô được rồi.
Sau đó, một nhóm người bước vào, bao gồm bác sĩ, y tá và người nhà họ Lệ.
Bác sĩ kiểm tra cho Lệ Bắc Đình một lát, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại thì không sao nữa, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, tốt nhất là cậu nên nằm sấp, muốn nằm nghiêng cũng được nhưng đừng nằm lâu quá, khi đứng dậy cũng chú ý một chút.”
Vết thương sau lưng anh vốn đã được xử lý tốt, cũng không chuyển biến xấu, điều làm ông lo lắng là Lệ Bắc Đình hôn mê mãi không tỉnh, bây giờ tỉnh lại thì không sao rồi.
Bác sĩ và y tá rời đi, Lệ Bắc Đình ngồi dậy, bà cụ đi tới, nắm tay Lệ Bắc Đình khóc nói: “Bắc Đình, cháu làm bà sợ chết đi được, cháu ngủ lâu như vậy.”
“Bà, bà đừng khóc, cháu không sao, cháu lại làm bà lo lắng rồi.” Lệ Bắc Đình đưa tay lau nước mắt cho bà, an ủi bà. Ở độ tuổi của bà cụ, sợ là không có chuyện gì khó chịu hơn việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Mẹ, Bắc Đình không sao, mẹ đừng khóc nữa, bác sĩ nói mẹ không nên kích động.” Lệ Kiện khuyên nhủ, bà cụ đã nằm viện mấy ngày, may mà Bắc Đình đã tỉnh lại.
Được an ủi một lúc, bà cụ mới ngừng khóc rồi bắt đầu nói một hồi lâu.
Lệ Kiện nhìn thấy Thư Lan hai mắt đỏ hoe đứng ở một bên, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Thư Lan cũng cực khổ, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với Lệ Bắc Đình, bọn họ ở đây mãi cũng không làm gì, nên liền khuyên bà cụ về nhà nghỉ ngơi trước, cũng cho Lệ Bắc Đình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi người nhà họ Lệ đi khỏi, Thư Chí Minh cũng đi ra ngoài đóng cửa lại, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đã tỉnh, tảng đá trong lòng Thư Chí Minh cũng rơi xuống, không cần nhìn dáng vẻ không vui khó chịu của Lan Lan nữa.
Phòng bệnh đã yên tĩnh, Thư Lan vẫn ngây ngốc đứng một bên không dám tiến lên, tới bây giờ cô vẫn chưa tin Lệ Bắc Đình đã tỉnh.
Lệ Bắc Đình cười lớn, lông mày dài nheo lại, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Thư Lan bước tới như người máy, đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, tay Thư Lan còn lạnh hơn tay Lệ Bắc Đình.
Lệ Bắc Đình dùng chút sức kéo cô lại gần: “Sao em lại ngốc vậy?” Đây là bị dọa cho ngốc rồi sao.
Thư Lan ngồi ở mép giường, ngây ngốc nhìn anh.
“Sao vậy? Em không vui khi thấy anh tỉnh à?” Lệ Bắc Đình giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: “Không phải hồi nãy em còn uy hiếp kêu anh tỉnh lại sao?”
“Anh tỉnh thật rồi.” Thư Lan cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, lẩm bẩm, giây tiếp theo, nước mắt Thư Lan giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, nhưng cô tuyệt nhiên không nói lời nào, khiến Lệ Bắc Đình nhìn mà đau lòng.
“Ừm, anh tỉnh rồi, đừng khóc nữa.” Lệ Bắc Đình dùng lòng ngón tay chà quanh khóe mắt cô, cố gắng lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, ống tay Lệ Bắc Đình cũng ướt đẫm.
“Oa, Lệ Bắc Đình, anh là đồ khốn nạn, sao bây giờ anh mới tỉnh…” Thư Lan nghiêng người, ôm cổ anh khóc lớn, như đã nhẫn nhịn thật lâu, bây giờ muốn đem toàn bộ ấm ức trút ra.
Lệ Bắc Đình khẽ cau mày, động tác của cô quá nhanh, làm ảnh hưởng tới miệng vết thương sau lưng anh, một lát sau khi cơn đau giảm bớt, Lệ Bắc Đình mới đặt tay lên vai và lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Thật xin lỗi, anh ngủ lâu quá, làm em lo lắng rồi.” Giọng Lệ Bắc Đình hơi khàn, vì mấy ngày không nói chuyện, nhưng trong giọng nói khàn khàn lại có một chút dịu dàng chết người.
Anh còn tưởng mình không thể tỉnh lại, trong mơ cứ đi loanh quanh một chỗ không cách nào ra được, nếu anh không ra được, Thư Lan lo lắng thì phải làm sao, anh không ngừng tìm kiếm lối ra, tìm đi tìm lại chợt có cảm giác như trời đang mưa, cơn mưa nóng hổi làm anh tỉnh lại.
“Em không có lo cho anh, anh hư lắm, hôn mê lâu như vậy, làm em sợ muốn chết.” Nước mắt Thư Lan từ khóe mắt chảy xuống cằm, rồi rơi vào cổ áo Lệ Bắc Đình, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài xuống ngực, nóng như cái nắng của những ngày hè.
Trong lòng Lệ Bắc Đình cảm thấy, từ cái đêm rơi xuống sông đó cho tới giờ, chỉ khi Thư Lan ngồi trong lòng anh khóc lớn như này, anh mới thực sự cảm nhận được cảm giác tìm được đường sống trong cái chết, cô còn có thể khóc lớn như vậy chắc là không bị gì.
“Đều tại anh làm em lo lắng.” Lệ Bắc Đình cọ cằm vào vai Thư Lan: “Nín đi, đừng khóc nữa, em mà khóc nữa quần áo anh ướt hết cho coi.”
Anh không biết mấy ngày nay cô đã khóc bao nhiêu, nhưng bây giờ Thư Lan khóc nhiều đến mức anh không chịu nổi, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Từ nay trở đi, anh tuyệt đối không thể để Thư Lan khóc.
Thư Lan khóc một trận lớn xong liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tiếng khóc của cô dần chuyển thành những tiếng nức nở nho nhỏ, cô dựa vào lòng anh, nấc vài tiếng, cô xấu hổ tới mức tai lặng lẽ đỏ bừng.
Lệ Bắc Đình dùng bàn tay lớn vỗ nhẹ đầu cô, cười nói: *”ao Lan Lan của anh lại dễ thương vậy chứ? Ngay cả tiếng nấc cũng dễ thương nữa.”
“Đều là lỗi của anh, không được cười em.” Thư Lan vùi đầu vào cổ anh không chịu ngẩng đầu lên, không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
“Được rồi, không cười em, nhưng em đừng khóc nữa, cứ khóc mãi mắt sẽ đau đấy. Mấy ngày nay em khóc nhiều lắm rồi.”
“Em không có, em mạnh mẽ lắm chưa khóc lần nào.” Thư Lan không chịu thừa nhận, cô không muốn anh biết mấy ngày nay ngày nào cô cũng khóc đâu.
“Mạnh mẽ như vậy, thế vừa rồi là ai đánh rơi hạt đậu vàng trong tay anh vậy?” Cái gì mà không khóc, nhìn bộ dạng này của cô sợ là một ngày khóc hai mươi bốn lần quá.
Thư Lan khịt mũi: “Dù sao cũng là chó con, không phải em.”
“Là chó con trong lòng anh.” Lệ Bắc Đình trêu chọc.
“Lệ Bắc Đình, anh chỉ biết bắt nạt em, người khác bắt nạt em, anh cũng bắt nạt em.” Mặt Thư Lan đỏ bừng, nhẹ nhàng mở miệng cắn một cái lên vai anh: “Cắn anh này, cho anh bắt nạt em.”
Răng nanh nhỏ chạm vào da thịt có chút ấm áp, Lệ Bắc Đình giả vờ hít hà một hơi: “Ai za, đau quá.”
Nghe Lệ Bắc Đình nói đau, Thư Lan liền sợ hãi, cô nhanh chóng lui ra khỏi vòng tay anh, cau mày nói: “Em không cắn mạnh.”
“Đồ ngốc, anh chọc em thôi, chút sức này của em, coi chừng tự làm răng mình đau.” Lệ Bắc Đình một tay ôm Thư Lan, một tay lau nước mắt trên mặt cô : “Khóc nhiều không tốt, khi về già mắt sẽ hay đau.”
Thư Lan mím môi, ấm ức nhìn anh, nước mắt trong hốc mắt như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào: “Còn không phải là do anh sao.”
“Ừm, đều tại anh, em đánh anh cắn anh đều được, nhưng đừng khóc, bé khóc nhè.” Nhìn thấy cô ngây thơ như vậy, Lệ Bắc Đình không đành lòng nói ra những câu nặng lời, anh còn hận không thể dâng mình lên cho cô cắn xé.
“Sau này anh không được phép ngủ lâu như vậy, anh chỉ có thể ngủ sáu tiếng một ngày, chờ em ngủ rồi anh mới được ngủ, còn phải thức dậy trước khi em thức.”
Thư Lan cúi đầu, dùng ngón tay chọt vào lòng bàn tay Lệ Bắc Đình, giọng điệu cô vừa ấm ức, vừa đáng thương lại hống hách.
Cô không muốn là người duy nhất còn thức nữa, rất khó chịu.
“Bá đạo như vậy, nhưng người thường cần phải ngủ 7 tiếng mới được coi là nghỉ ngơi đầy đủ.” Lệ Bắc Đình cụp mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, ẩn giấu sự cưng chiều.
“Cái này, vậy anh cũng chỉ có thể ngủ 7 tiếng, em muốn ngủ 8 giờ.” Thư Lan lùi một bước.
Lệ Bắc Đình vuốt tóc cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Được, Lan Lan thật rộng lượng.”
“Hừ.” Thư Lan kiêu ngạo nhếch miệng: “Anh đói chưa? Em đi mua đồ ăn cho anh, anh ngủ 6-7 ngày rồi, đều nhờ vào truyền dịch để sống, giờ nhìn anh gầy quá.”
Thư Lan khóc đủ rồi, cô lau khô nước mắt bắt đầu đứng dậy làm việc.
“Em quên rồi à, vừa rồi bác sĩ nói anh không được ăn, muốn ăn thì ngày mai mới được. Em rót cho anh ly nước đi, anh hơi khát.” Môi Lệ Bắc Đình trắng bệch. Mấy ngày nay Thư Lan luôn dùng tăm bông làm ướt môi cho anh.
“À, em quên mất.” Thư Lan gãi đầu, cô vui quá nên quên mất lời bác sĩ dặn.
“Không sao đâu, anh nhớ là được, điện thoại của anh đâu?” Anh hôn mê nhiều ngày như vậy, chắc chắn có rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Thư Lan lấy điện thoại ra đưa cho anh: “Ở đây, vẫn luôn tắt máy.”
“Có lẽ mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Ngủ một giấc 6-7 ngày, anh đã ngủ đủ, nhưng những người khác sợ là người này còn hưng phấn hơn người kia.
“Cảnh sát nói tài xế xe tải say rượu, là tai nạn ngoài ý muốn, anh thì vẫn luôn hôn mê nên thị trường chứng khoán của công ty tụt dốc. Hôm qua, ba anh đã kêu Lệ Nam Hi đại diện tổng giám đốc, Kỷ Niên thì đang tạm nghỉ ở nhà.” Thư Lan chỉ nói mấy việc nghiêm trọng, còn những chuyện linh tinh khác, về sau có thời gian cô sẽ nói.
“Vậy để Kỷ Niên đi tới bệnh viện một chuyến đi.”
“Đã khuya như vậy rồi, anh không ngủ, cũng phải để cho người khác ngủ chứ.” Bây giờ đã gần 11 giờ rồi.
“Em đi ngủ trước đi, biết anh tỉnh rồi cậu ấy cũng không ngủ được đâu.”
Chuyện Lệ Nam Hi trở thành đại diện tổng giám đốc cũng nằm trong dự tính của anh, Lệ Kiện vẫn luôn thiên vị Lệ Nam Hi.
Nếu hắn ta đã là đại diện tổng giám đốc, Lệ Bắc Đình tuyệt đối sẽ không để hắn ta làm mất hai chữ đại diện.
Nếu Kỷ Niên biết anh đã tỉnh, nhất định sẽ rất vui, tuy hai người là cấp trên cấp dưới, nhưng thỉnh thoảng lại giống như anh em làm việc cùng nhau.
“Em cũng không ngủ được, uống nước đi.” Thư Lan rót cho anh một cốc nước ấm: “Em đi kêu ba về nhà cái.”
Mấy ngày nay ngày nào Thư Chí Minh cũng ở bệnh viện, cô còn trẻ, tinh lực tốt, nhưng Thư Chí Minh không có nhiều tinh lực như cô, mấy ngày nay vẫn luôn chịu đựng mới không rời đi.
“Em kêu ba vào một lát, anh nói chuyện với ba một chút.” Vừa rồi toàn là người nhà họ Lệ, anh vẫn chưa kịp nói chuyện với ba vợ.
“Dạ.” Thư Lan gọi Thư Chí Minh vào, sau đó cô đi ra ngoài gọi cho Đỗ La, giờ này chắc là Đỗ La vẫn chưa ngủ.
“Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Thư Chí Minh ngồi trên ghế, cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn ba mấy ngày nay đã chăm sóc con.” Rõ ràng vụ tai nạn xe đã khiến Thư Chí Minh kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Chỉ cần con không sao là tốt, ba cũng không có chăm sóc gì cho con, toàn là do Lan Lan chăm sóc, nó ngồi bên cạnh giường con một bước cũng không rời, mấy ngày không ngủ, vừa ngủ được một hai tiếng đã bị ác mộng làm tỉnh, con bé thường xuyên khóc, khóc tới mức cả mặt đều là nước mắt, ba chưa thấy Lan Lan như thế bao giờ cả, hơn nữa con bé còn bị thương không ít, tay chân chỗ nào cũng có các vết thương nhỏ.”
Thư Chí Minh không biết Thư Lan có nói cho Lệ Bắc Đình những chuyện này hay không, nhưng thân là một người ba, ông ấy phải lên tiếng vì con gái mình, nếu đã làm thì phải cho đối phương biết, giúp nhau cảm kích đối phương, như vậy mới có thể đi với nhau lâu dài, nếu vẫn cứ im lặng mãi không nói ra, lỡ đối phương không biết gì thì sao?
Lệ Bắc Đình gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng: “Con biết tình cảm của Lan Lan. Ba yên tâm, tình cảm của con đối với Lan Lan sẽ không bao giờ thay đổi.”
Dù trước đây Thư Lan có ghét anh hay bây giờ thân thiết với anh, tình cảm của anh cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi.
Cùng lắm thì vì Thư Lan chủ động làm thân, hai người sẽ có nhiều cơ hội và thời gian để phát triển hơn, tình cảm cũng trở nên bền chặt hơn.
“Hai đứa tụi con đều là những đứa trẻ ngoan, ba tin về sau chúng con sẽ càng hợp nhau.” Như vậy, Thư Chí Minh mới yên tâm, không cần lo lắng về sau Lam Lan bị ăn hiếp.
Thư Chí Minh nói chuyện không lâu thì rời đi, nhìn thấy Thư Lan đang dựa vào ghế sofa, ông ấy vỗ nhẹ vào lưng Thư Lan nói: “Lan Lan, ba về trước, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho ba.”
Lệ Bắc Đình đã tỉnh lại, Thư Lan cũng không cần làm gì, những chuyện khác đã có bệnh viện lo, ông ở đây cũng chẳng giúp được gì, mấy ngày nay ông cũng không được nghỉ ngơi, bây giờ muốn về nhà nghỉ ngơi một lát.
“Vâng, ba đi đường cẩn thận.” Thư Lan đứng dậy.
“Ừm, tối nay con nên đi nghỉ chút đi. Đã thức mấy ngày không ngủ rồi, nhìn coi quầng thâm mắt đã đen thành dạng gì rồi.”
“Con biết rồi, tối nay con sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Thư Chí Minh vừa rời đi, Thư Lan liền đi vào phòng, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đang nằm nghiêng về phía mình.
“Vết thương trên người có đau không? Sao anh lại lại tự mình nằm xuống vậy?”
“Anh không sao, em đi nghỉ chút đi, lát nữa Kỷ Niên sẽ tới.” Lệ Bắc Đình nhìn quầng thâm dưới mắt cô, không khỏi đau lòng: “Anh ngủ nhiều rồi, giờ ngủ không được, em ngủ trước đi, có chuyện gì anh sẽ kêu em.”
“Nhưng em đi rồi thì ai chăm sóc anh?” Ông bà nội đã già, không thể thức khuya chăm sóc Lệ Bắc Đình. Chú nhỏ cũng có gia đình riêng phải chăm sóc. Triệu Cầm với Lệ Bắc Đình không ưa nhau, Thư Lan không dám nhờ Triệu Cầm tới chăm sóc anh.