Editor + Beta: Miya
Mục đích ban đầu của công ty là muốn mượn sự quen biết của Liễu Thiến và Thư Lan để tạo hot search, việc một nghệ sĩ có được chút tiếng tăm cũng là chuyện tốt, công ty cũng đã tính kỹ, trước tiên là để hot search đó không quá nổi đợi một khoảng thời gian thì cho nó biến mất khỏi hot search làm như vậy sẽ không quá lộ liễu trước mặt cư dân mạng, đó cũng là lớp màn ở trong giới giải trí này.
Nếu một việc nào đó được lăng xê quá nhiều thì nhất định sẽ bị lật xe.
Nhưng không ai ngờ hot search hoàn toàn không hạ nhiệt mà ngược lại nó càng hot hơn, còn đứng đầu hot search, chuyện này sao có thể??
Chắc chắn là công ty không dư tiền như vậy, cho nên họ nghĩ chỉ có thể là Liễu Thiến tự mình mua, nhưng xem ra cũng không phải Liễu Thiến tự mình mua.
Lúc này chị Văn cảm thấy rất kỳ diệu, sợ là lớn chuyện rồi.
“Làm sao vậy? Đứng đầu hot search không phải rất tốt sao? Vì nó mà tôi có rất nhiều fan hâm mộ, chị Văn, chị có thể nói chuyện lại một chút xem có thể cho tôi một cơ hội được không?” Liễu Thiến vẫn còn đang đắm chìm trong lưu lượng* của mình.
(*Lưu lượng: là từ dành riêng cho những ngôi sao lớn Trung Quốc sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo. Mọi động thái của các ngôi sao này đều được quan tâm, thu hút lượng lớn khán giả, có sức ảnh hưởng lớn tới giới trẻ. Tứ đại lưu lượng thời đầu của Cbiz.)
“Cô bị ngu à? Không phải công ty mua cũng không phải cô mua, cô nghĩ ai muốn làm chuyện này để nâng cô lên chứ? Đây là do cô bị người khác hại đó, đồ ngu!”
Chị Văn đã ở trong giới giải trí này nhiều năm, chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể đoán được là có người giở trò quỷ phía sau, Liễu Thiến chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không chút tiếng tăm, rốt cuộc là ai muốn hại cô ta chứ?
“Hả? Tại sao lại như vậy? Chị Văn, tôi, tôi không biết.” Liễu Thiến bị lời nói của chị ta làm cho bừng tỉnh, cô ta lập tức hoảng sợ.
Cô ta không đắc tội ai mà? Nhưng lời chị Văn nói vẫn làm cô ta tin sát đất.
“Hiện tại tôi đi hỏi thăm một chút, tốt nhất là cô nên thành thật đừng có làm chuyện ngu xuẩn gì nữa, ảnh chụp lần trước của cô và Thư Lan cũng đừng công khai.” Giới giải trí thay đổi chỉ trong nháy mắt, ai cũng không biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chị Văn phải nắm chặt thời gian thật tốt.
Người Liễu Thiến đắc tội là ai không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, dù gì đi nữa công ty vẫn còn nhiều người, chỉ là chị Văn sợ cô ta làm liên lụy tới công ty và liên luỵ đến bản thân chị ta.
Liễu Thiến bị chị Văn dọa như vậy thì làm sao cô ta không dám nghe theo chứ, cô ta chỉ có thể thành thật chờ tin tức, nhìn số liệu còn đang lên thì lòng cô ta càng hoảng sợ.
Qua khoảng nửa tiếng, chị Văn mệt mỏi nói: “Hot search của cô bị người khác cố tình mua, cho dù tôi có dùng tiền thì cũng không kéo xuống được, rốt cuộc là cô đã đắc tội ai vậy? Tại sao lại muốn hại cô chứ?”
Ngoại trừ hot search ra thì bình thường Liễu Thiến không có nhiều fan hâm mộ, những tài khoản marketing chị ta liên hệ nhờ xóa hot search giúp, đối phương không làm được, họ nói phía bên kia có bối cảnh khó lường.
Để một chuyện đang đứng đầu hot search hạ nhiệt, dùng mấy trăm vạn căn bản không kéo xuống được, ai có thể tiêu mấy trăm vạn để đi làm như vậy với một nghệ sĩ nhỏ, chị Văn nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.
“Chị Văn, tôi, tôi không có, gần đây tôi rất thành thật.” Liễu Thiến vừa nghe có người muốn chỉnh mình thì cô ta càng hoảng loạn. Giới giải trí này, một khi bị người khác chỉnh thì có khi một giây sau sẽ thân bại danh liệt và không bao giờ đứng dậy được.
Chị Văn trầm mặc một lúc lâu: “Cô vẫn nên gọi cho Thư Lan hỏi một chút đi, tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Vì hot search lần này của Liễu Thiến có liên quan tới Lệ Bắc Đình, không liên lụy tới những nghệ sĩ khác, hơn nữa nghệ sĩ khác cũng sẽ không có nhiều tiền, nếu có tiền thì thà rằng dùng tiền đó mua hot search cho họ thì hơn. Với khứu giác nhạy bén từ chị Văn, chị ta đoán chuyện này có thể do nhà họ Lệ làm.
Có lẽ nhà họ Lệ đã tức giận.
Bởi vì chuyện Liễu Thiến làm thật sự khiến người khác nghi ngờ, cũng giống như lấy hạt dẻ từ trong lò lửa. Hơn nữa quan hệ giữa Liễu Thiến và Thư Lan không tệ, chỉ cần tới lúc đó nhờ Thư Lan tẩy trắng là được, sẽ không ai biết nó đã từng nháo thành như thế nào.
Khi chị Văn vừa cúp điện thoại, Liễu Thiến đã lập tức gọi cho Thư Lan nhưng đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng tút tút, cô ta lại nhắn tin qua Wechat, khi thấy dấu chấm than màu đỏ trên dòng tin nhắn, hơi thở Liễu Thiến dồn dập, vừa rồi có lẽ không phải không nghe máy mà là do cô ấy đã kéo cô ta vào danh sách đen.
Tại sao lại như vậy, sắc mặt Liễu Thiến trắng bệch, chẳng lẽ những tâm tư nhỏ đó của cô ta đã bị Thư Lan biết sao? Không có khả năng, tại sao lại như vậy, cô ta vẫn luôn ngụy trang rất tốt mà.
Hiện tại phải làm sao bây giờ…
***
Buổi chiều Thư Lan lại tới thăm Lệ Bắc Đình, vẫn là dáng vẻ cũ không có gì thay đổi, lúc cô chuẩn bị rời đi thì gặp chú nhỏ Lệ Thời.
“Thư Lan, sức khỏe của cháu thế nào rồi?” Lệ Thời lo cho bà cụ nên cũng chưa có thời gian hỏi thăm Thư Lan.
“Chú nhỏ, cháu không sao.” Thư Lan lắc đầu, nói: “Bà nội có khỏe không ạ?”
“Cháu đừng lo, bà ấy chỉ bị kích động thôi, nếu bà ấy có nói lời gì đó khó nghe thì chú thay bà ấy xin lỗi cháu, cháu đừng để trong lòng.” Bà cụ nhìn Lệ Bắc Đình lớn lên, thấy anh bị như vậy nên chịu phải kích động khó tránh khỏi việc sinh ra oán giận, Lệ Thời cũng không dám nói gì, chỉ hy vọng Thư Lan có thể hiểu được.
Thật ra mọi người đều hiểu, ai cũng không nghĩ như vậy, mà hiểu là một chuyện mà giải thích là chuyện khác.
“Không được đâu chú nhỏ, cháu là tiểu bối, sau lại để chú xin lỗi cháu được chứ, cháu hiểu, cháu sẽ không để trong lòng đâu.”
Hiện tại mọi người đều rất khó chịu, lúc nói chuyện cũng khó tránh khỏi việc nặng nhẹ, cô nghĩ nhiều cũng vô ích.
“Haiz, cháu đừng lo, từ nhỏ cơ thể Bắc Đình đã rất tốt, hệ miễn dịch rất mạnh sẽ không sao đâu.” Đối với Lệ Thời thì so với việc chú cháu, thì ông và Lệ Bắc Đình càng giống anh em hơn, tuổi không kém nhau lắm, cũng cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng rất tốt, Lệ Bắc Đình bị như vậy trong lòng ông cũng khó chịu.
“Dạ.” Thư Lan đối với những lời này, trừ gật đầu ra thì cô cũng không biết nên nói gì.
Hy vọng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của bọn họ.
Thư Lan quay lại phòng bệnh, Đỗ La đang nhíu mày nghe điện thoại, thấy Thư Lan quay về, cô ấy vội che loa điện thoại lại: “Lan Lan, là Liễu Thiến gọi, cô ta nói điện cho cậu không được, nên gọi cho tớ, cậu muốn nghe không?”
“Đưa cho tớ đi.” Hiện tại Thư Lan cũng không làm gì, cô muốn nghe thử xem rốt cuộc cô ta muốn nói gì.
Đỗ La đưa điện thoại cho Thư Lan rồi cô ấy lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài.
“Chuyện gì?” Thư Lan dựa người vào đầu giường, cô đã hoàn toàn thất vọng về Liễu Thiến, kiếp trước Thư Lan đã từng trải qua cho nên kiếp này cô hoàn toàn không có cảm giác gì.
“Lan Lan, cậu khỏe không?” Liễu Thiến không ngờ Thư Lan sẽ nghe máy, cô ta vội vàng điều chỉnh lại giọng điệu dịu dàng.
“Rất khỏe, cô quan tâm tôi trễ một chút thì có lẽ miệng hết thương đã lành rồi.”
Chỉ cần lúc trước Liễu Thiến kịp thời quan tâm cô một chút thì cô cũng sẽ không khó chịu như vậy, nhưng không có, Liễu Thiến chỉ quan tâm bản thân cô ta, muốn lợi dụng nhà họ Lệ dễ cọ nhiệt.
“À, xin lỗi cậu Lan Lan, tớ tính chiều nay đi thăm cậu, nhưng sáng nay tớ có việc nên không đi được, cậu và Lệ Bắc Đình rơi xuống sông, nên chắc điện thoại cũng hư nên gọi cũng vô dụng, nên tớ đã không gọi cho cậu.”
Nói ra thì rất tình cảm nhưng đây chỉ là một cái cớ.
“Ồ, cô không biết hiện tại số điện thoại của tôi đã sửa rồi à?” Tối qua Kỷ Niên đã sửa số điện thoại cho cô và Lệ Bắc Đình, mua điện thoại mới, Kỷ Niên đã rất vất vả.
“Cái này, Lan Lan xin lỗi cậu, cậu đừng giận, bây giờ tớ sẽ tới thăm cậu, cậu đang ở bệnh viện nào?” Không phải Liễu Thiến không biết, do cô ta không muốn gọi, vì lần trước Thư Lan tuyệt tình như vậy cô ta căn bản không muốn quan tâm Thư Lan, Thư Lan sống hay chết thì liên quan gì tới cô ta chứ?
“Không cần, nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.” Nói cho cô ta biết cô ở bệnh viện nào để cô ta tìm người viết bài chắc?
Liễu Thiến là loại người không bao giờ quan tâm người khác.
“Này, đừng mà, Lan Lan, hình như tớ bị người khác hại rồi, cái hot search đó không phải tớ mua, cậu đừng hiểu lầm tớ, thật sự không phải tớ, tớ cũng muốn gỡ xuống chỉ là tớ không gỡ được, tớ không muốn cọ nhiệt, tớ chỉ quan tâm cậu thôi.”
Hiện tại đã có người nói Liễu Thiến ăn nhiều mà làm thì ít, dùng mạng sống của Lệ Bắc Đình để thu hút fan hâm mộ, tin nhắn của cô ta cũng nhận không ít lời chửi rủa của người khác.
“Tôi biết.”
“Lan Lan, tớ biết cậu sẽ tin tớ mà.” Liễu Thiến thở phào.
“Bởi vì hot search đó là do tôi mua.”
“…”
Liễu Thiến hít một hơi: “Lan Lan, sao cậu lại…”
“Không phải cô rất muốn lên hot search sao? Không phải cô rất muốn cọ nhiệt sao? Tôi chỉ thỏa mãn cô thôi, không phải chỉ mấy trăm vạn thôi sao, tôi chỉ ném xuống nước nghe một tiếng bịch là tôi cũng cảm thấy vui rồi.” Giọng điệu của Thư Lan đặc biệt lạnh, giống như ngày đông giá rét.
Muốn so độ giàu có với Thư Lan? Liễu Thiến còn chưa đủ tư cách đó.
“Lan Lan, tớ không có…” Liễu Thiến muốn giải thích.
Nhưng Thư Lan không muốn nghe: “Cô có hay không thì trong lòng cô rõ nhất, Liễu Thiến, tôi không muốn chơi với cô, cô tự mình giải quyết đi.”
Nói xong, Thư Lan tắt máy, cũng tiện tay kéo số cô ta vào danh sách đen.
Một đời này, cô và Liễu Thiến đã hoàn toàn kết thúc, sẽ không còn Thư Lan của lúc trước nữa.
Liễu Thiến nhìn điện thoại mà cả người run rẩy, tại sao Thư Lan lại như thế, tại sao lại biến thành như vậy, cô ấy thật sự đã biết, làm sao cô ấy biết được?
Khi số chị Văn điện vào thì cô ta theo bản năng tắt máy, hiện tại cô ta không dám nghe điện thoại, nếu như chị Văn biết Thư Lan đã bỏ cô ta thì công ty cũng sẽ bỏ cô ta, đời này cô ta coi như xong.
Chị Văn gọi hai cuộc đều bị tắt máy, chị ta gửi một tin Wechat đơn giản: 【 Liễu Thiến, chuyện này công ty quản không được, cô tự giải quyết đi.】
“Tự giải quyết? Lại tự giải quyết, làm sao tôi có thể tự giải quyết đây?” Liễu Thiến muốn phát điên.
Vừa rồi người đồng ý đăng tin lên Weibo là chị Văn, bây giờ người mặc kệ cũng là chị Văn, một mình cô ta sao có thể xử lý được?
Nhưng Liễu Thiến cũng không dám nói chuyện như vậy với chị Văn, cô ta biết chị Văn đứng chung thuyền với cô ta, nếu cô ta nói như vậy thì không cần đợi người khác ra tay, chị Văn có thể tự mình chặt đứt đường đi của cô ta.
Liễu Thiến cũng không dám vào Weibo, càng ngày càng có nhiều người nhắn tin cho cô ta, mắng cô ta, nói cô ta đùa giỡn người khác, nói cô ta cọ nhiệt, nói rất nhiều chuyện, cô ta chưa từng trải qua chuyện này nên cô ta vội thoát rồi xóa hết tin nhắn, nhưng hot search vẫn còn đứng nhất, rốt cuộc phải làm gì Thư Lan mới buông tha cho cô ta đây?
***
Thư Lan cũng không quan tâm tới những chuyện này, cô ngồi ở phòng bệnh thỉnh thoảng lại tới phòng chăm sóc đặc biệt xem một chút, không biết có phải do chuyện của Liễu Thiến khiến cô tức giận hay không. Nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, hiện tại Lệ Bắc Đình vẫn còn đang hôn mê, cô cũng không thể yếu đuối được, cô phải mạnh mẽ lên, chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại.
Sau bữa cơm chiều, Lệ Bắc Đình vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trong lúc đó Lệ Kiện và Triệu Cầm cũng đã tới thăm cô một lần, hai người họ cũng không ở lâu.
Lệ Kiện không hài lòng với người con dâu này, ông ta cảm thấy nhà họ Thư quá thấp kém, không xứng với Lệ Bắc Đình, nhưng Lệ Kiện không quản được Lệ Bắc Đình, hiện tại càng lớn Lệ Bắc Đình càng khó quản.
Thật ra Triệu Cầm rất hài lòng với Thư Lan, Lệ Bắc Đình cưới một người vợ không có bất cứ trợ giúp nào cho anh thì càng có lợi cho Lệ Nam Hi, chờ Lệ Nam Hi cưới một người vợ môn đăng hộ đối cho nhà họ Lệ thì chắc chắn sản nghiệp sẽ nằm trong tay Lệ Nam Hi.
Hơn nữa hiện tại Lệ Bắc Đình không rõ sống chết, trong lòng Triệu Cầm cảm thấy Lệ Bắc Đình cứ nằm mãi thì càng tốt, như vậy Lệ Nam Hi sẽ không cần làm gì, trong nhà có hai đứa nhỏ, sản nghiệp không do Lệ Nam Hi quản thì còn ai quản đây.
Ngoài mặt Triệu Cầm không dám nói ra, chỉ có thể giả vờ khổ sở.
Thư Lan vốn không muốn nhìn thấy Triệu Cầm, thấy bà ta thì cô luôn thấy khó chịu, hai người họ rời đi sớm một chút thì càng tốt.
Buổi tối Thư Lan ngủ cho tới sáng hôm sau mới thức, Lệ Bắc Đình vẫn còn chưa tỉnh, dấu hiệu sự sống vẫn còn, từ phòng chăm sóc đặc biệt đã chuyển vào phòng bệnh bình thường. Kỷ Niên đã sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cũng phái vệ sĩ canh ở cửa, cậu sợ có người lòng dạ đen tối thừa cơ làm gì đó.
Một nhóm người ở phòng bệnh một lúc, bà cụ tuổi đã lớn còn bị kích động nên đã được Lệ Thời khuyên quay về, Triệu Cầm cũng không muốn ở đây chăm sóc Lệ Bắc Đình, Lệ Kiện cũng không thân cận với con trai nên cũng không nghĩ tới việc sẽ chăm sóc anh, cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn Thư Lan và vài người khác.
“Ba, A La, hai người nghỉ ngơi trước đi, để con ở đây chăm sóc anh ấy.” Thư Lan có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, bác sĩ nói nên nói chuyện để k1ch thích dây thần kinh của Lệ Bắc Đình, để anh tỉnh dậy sớm một chút, hiện tại có người khác ở đây nên Thư Lan không dám nói gì.
Thư Chí Minh và Đỗ La đi ra ngoài, Thư Lan nắm tay Lệ Bắc Đình, trên tay anh có dấu bầm xanh do kim đâm quá lâu. Rõ ràng chỉ mới 2 ngày, cô lại cảm giác Lệ Bắc Đình đã gầy đi rất nhiều, gân xanh trên lưng đã hiện rõ hơn.
“Sao tới giờ anh còn chưa tỉnh chứ, có phải anh cố ý làm em sợ không, nếu anh cố ý làm em sợ thì anh có thể tỉnh lại được rồi đó. Hai ngày nay em đã khóc rất nhiều, nước mắt cũng hết luôn rồi, nếu về già mà mắt em không tốt thì anh phải chịu trách nhiệm đó.”
“Lệ Bắc Đình, em không cần anh lấy một mạng đổi một mạng, em tự nguyện chắn dao vì anh, anh đừng chết vì em, sẽ không đáng đâu.”
Khó trách người khác nói kiếp trước tạo nghiệp thì đời này phải trả, hiện tại không phải cô đang bị quả báo sao.
Cô vì Lệ Bắc Đình mà chết, hiện tại Lệ Bắc Đình vì cô mà ở quỷ môn quan.
Nhưng vốn dĩ Thư Lan là người thiếu Lệ Bắc Đình nhiều nhất, nếu kiếp trước không phải cô ngu ngốc bị Lệ Nam Hi lợi dụng, Lệ Bắc Đình cũng sẽ không lâm vào cảnh thế này, một dao đó Thư Lan tình nguyện chắn cho Lệ Bắc Đình.
“Em đã tiêu tiền trong thẻ của anh, tiêu rất nhiều rất nhiều tiền, anh còn không tỉnh dậy kiếm tiền cho em, em sẽ không còn tiền để tiêu nữa, không phải anh vì em nên mới cố gắng kiếm tiền sao? Anh nói mà không biết giữ lời.”
“Lệ Bắc Đình anh mau tỉnh lại đi, tỉnh lại thì em sẽ đồng ý sinh cho anh một đứa con gái, đáng yêu như Đóa Đóa vậy.”
“…”
Thư Lan nắm chặt tay Lệ Bắc Đình, lải nhải bên tai anh, nghĩ gì nói đó vừa nói thích vừa dùng phép k1ch thích anh, cũng đáng thương cầu xin anh.
Nhưng lúc này Lệ Bắc Đình lại tàn nhẫn tới mức không phản ứng.
2 giờ chiều, Lệ Bắc Đình được y tá thay nước thuốc mới, hiện tại anh chưa tỉnh, nên phải truyền nước biển cho anh.
Thư Lan ngồi ở đầu giường nhìn từng giọt nước thuốc rơi xuống, từ ống dẫn chảy vào cơ thể anh.
Đỗ La từ bên ngoài bước vào: “Lan Lan lại xảy ra chuyện rồi, vì hot search của Liễu Thiến luôn đứng nhất nên danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn bị lật đổ, cư dân mạng đang nghiêng về một phía, rất nhiều người nói cô ta đang cọ nhiệt. Liễu Thiến đã đem ảnh chụp mày và cô ta tung ra ngoài, cô ta còn nói hai người là bạn thân, còn nói chỉ đang lo cho cậu mà thôi.”
“Đúng là loại người không biết xẩu hổ.” Đỗ La nhìn thấy mà tức muốn chết, vốn dĩ Thư Lan đang rất khó chịu, mà Liễu Thiến lại làm ra chuyện thế này khiến cho mọi người càng chú ý.
Hơn nữa ai mà muốn làm bạn với loại người đó?
“Không sao đâu, tớ sẽ nhờ Kỷ Niên xử lý.” Thư Lan lười quan tâm Liễu Thiến.
Thư Lan gọi điện thoại cho Kỷ Niên, để Kỷ Niên dùng tài khoản Weibo công ty để đăng tin nói rõ việc Thư Lan và Liễu Thiến không thân với nhau, đối với những tin tức trên mạng công ty sẽ truy cứu rõ ràng.
Chỉ một câu này đã đánh vào mặt Liễu Thiến, ngay từ đầu đã có những người cười nhạo cô ta, hiện tại cũng thuận thế mà chửi rủa Liễu Thiến trèo cao, kết quả còn bị người ta ghét bỏ.
Lúc này, Minh Châu Châu Báu cũng đã lập tức công bố người phát ngôn mới, có người còn hỏi vì sao lại chấm dứt hợp đồng với Liễu Thiến, official weibo cũng trả lời một câu: “Loại người lười làm thì không cần nữa.”
Những người quan tâm đều biết Thư Lan là thiên kim của Minh Châu Châu Báu, hơn nữa vừa rồi Liễu Thiến còn đăng ảnh chụp của hai người nên chắc chắn có liên quan với nhau, nhưng rất hiển nhiên Liễu Thiến căn bản không trèo lên được nhà họ Thư, cô ta còn tự cho mình là đúng, lúc Lệ Bắc Đình còn đang hôn mê mà cô ta còn cố ý cọ nhiệt.
Tuy Liễu Thiến chỉ là nghệ sĩ nhỏ ở tuyến 3-4 nhưng sẽ có người cạnh tranh, nếu mà không cọ nhiệt giờ lại thì bao giờ mới cọ được đây, thuận tiện thả mấy tin thật thật giả giả lên đó để bôi đen cô ta.
Ngay lập tức Liễu Thiến sẽ hoàn toàn bị bôi đen và thanh danh của cô ta cũng biến mất.
Nhưng lúc này Thư Lan không chú ý tới, hiện tại sự chú ý của cô đều đặt lên người Lệ Bắc Đình, nào có thời gian quản Liễu Thiến ra sao chứ, cô ta sống hay chết cũng không liên quan tới cô.
Lệ Bắc Đình vẫn luôn không tỉnh, anh chỉ yên tĩnh nằm đó, nằm ở phòng bệnh ngày qua ngày đều như vậy, bác sĩ nói sức khỏe của anh vẫn bình thường chỉ là vẫn luôn không tỉnh lại, nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm.
Thư Lan cứ chờ như vậy, buổi tối cũng ngủ không ngon giấc, chỉ chợp mắt một lúc liền tỉnh lại, đa số cô đều bị giật mình. Mấy ngày nay mỗi lần chợp mắt cô đều mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy Lệ Bắc Đình không tỉnh dậy, cứ mơ nhiều lần như vậy, Thư Lan sợ mình không chờ Lệ Bắc Đình tỉnh dậy được nữa.
Ngày thứ ba, đang êm đềm thì đột nhiên Lệ Bắc Đình lại xảy ra chuyện, anh lại được đưa vào phòng cấp cứu lần nữa, lại một tờ giấy báo nguy kịch được đưa tới tay Thư Lan.
Bà cụ biết chuyện thì đã trực tiếp ngã bệnh được nằm ở phòng bệnh dưới lầu, cảm xúc của ông cụ cũng không được tốt, Lệ Thời chăm sóc bà cụ, phòng bệnh chỉ còn Triệu Cầm và vài người khác.
Thư Lan như chết lặng, cô không muốn khóc mà cũng khóc không được, đã 3-4 ngày nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mà ngược lại bệnh tình còn nặng thêm.
Lần này, thời gian phẫu thuật ngắn hơn lần trước nhưng bác sĩ nói tình huống lần ngày khác với lần trước, nếu mấy ngày nữa mà anh không tỉnh lại thì về sau tỷ lệ tỉnh lại là cực kỳ thấp.
Sau đó Lệ Bắc Đình được đưa tới phòng chăm sóc đặt biệt và đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt của anh càng ngày càng nhợt nhạt, Thư Lan đứng ở cửa kính nhìn, đôi mắt cô lưu luyến nhìn anh.
Sau khi từ phòng đặc biệt trở về, cô muốn đi thăm bà cụ một chút nhưng khi vừa bước tới cửa thì cô nghe được tiếng cãi vã.
“Ba, hiện tại giá cổ phiếu của công ty đang bị giảm xuống, nhóm đổng sự đang kháng nghị. Hiện tại Bắc Đình như thế này thì biết bao giờ mới tỉnh lại, nếu có tỉnh lại thì cũng không quản lý công ty được, còn không bằng để Nam Hi đảm nhiệm trước, ý con là tạm thời thôi chứ không phải nói là Nam Hi sẽ tiếp quản luôn đâu ạ.” Đây là giọng của Lệ Kiện.
“Không được, Lệ Nam Hi không danh chính ngôn thuận, Bắc Đình xảy ra chuyện, không phải còn có con sao? Ý của con chính là con không quản được? Nếu đã như vậy thì để tự ta quản, ta không tin là Lệ Thị có thể phá sản.” Giọng nói của ông cụ có chút mệt mỏi.
Thư Lan nhớ tới đời trước hình như ông bà cụ đều không thích Lệ Nam Hi, từ nhỏ hai người họ đã yêu thương Lệ Bắc Đình.
“Ba, người ngoài không hiểu rõ Nam Hi chẳng lẽ ba còn không rõ sao? Nam Hi chính là cháu của ba, sao ba có thể một bên nặng một bên nhẹ như vậy chứ, ba đối với Bắc Đình tốt như thế nào thì con cũng không có ý kiến, nhưng mà ba đối với Nam Hi quá bất công.” Trong giọng nói của Triệu Cầm có vài phần ủy khuất.
“Cô im miệng, nếu lúc trước khi vào cửa cô lựa chọn nói cho người khác biết Nam Hi là con của chồng cũ của cô thì nó vĩnh viễn không phải con cháu của nhà họ Lệ này, đừng tưởng là mang họ Lệ thì là người nhà họ Lệ, cháu đích tôn của nhà họ Lệ hiện tại chỉ có Bắc Đình.”
Đời này ông cụ coi trọng nhất là nghĩa khí, ông không bao giờ làm chuyện trái với lương tâm chỉ có tiếc cho mẹ của Lệ Bắc Đình là Trịnh Thục, không chăm sóc con được nên Lệ Kiện mới làm cho chuyện hồ đồ như vậy, muốn cứu vãn cũng không cứu vãn được.
Cho nên ông chỉ có thể đền bù gấp mười lần lên người Bắc Đình, đứa cháu Lệ Nam Hi này ông không có khả năng tiếp nhận nó.
Những lời gièm pha như vậy cũng không được phép xuất hiện ở nhà họ Lệ.
Thư Lan thở mạnh, hóa ra ông bà nội đã sớm biết Lệ Nam Hi là con ruột Lệ Kiện, vậy có phải Lệ Bắc Đình cũng đã biết rồi, đúng không?
Lệ Bắc Đình có nói là khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm, về sau lại có chuyện gì đó khiến tính tình của anh thay đổi rất lớn, biến thành một dáng vẻ trầm ổn như bây giờ, có phải là do anh đã biết chuyện này hay không?
“Huhu, ba, lúc trước chúng con có cũng có nỗi khổ mà.” Triệu Cầm khóc lóc, nếu bà ta không nói thì bà ta vĩnh viễn sẽ bị ghim trên cây cột rồi bị người khác sỉ nhục, nói bà ta là tiểu tam, bà ta vĩnh viễn sẽ bị người khác phỉ nhổ, Lệ Nam Hi chỉ nhỏ hơn Lệ Bắc Đình 2 tuổi, muốn nói dối cũng không nói được, dù sau người khác cũng không phải kẻ ngốc.
“Đừng cho là ta không biết các người muốn gì, chỉ cần ta còn ở đây thì công ty vĩnh viễn sẽ là của Bắc Đình, về sau cũng sẽ là con của Bắc Đình, mấy cái tâm tư nhỏ của các người nên cất lại đi, nhà họ Lệ không thiếu chi phí cho mẹ con các người, chỉ cần như vậy thì cả đời cũng sẽ không thiếu tiền tiêu, nhưng nếu muốn đụng tới công ty thì mấy người nằm mơ đi.”
Lời ông cụ nói cũng không nhỏ, chỉ là do ông cụ bị họ chọc tức, hiện tại Bắc Đình không rõ sống chết. Vậy mà mẹ con Triệu Cầm lại nhân cơ hội này muốn chiếm công ty làm của riêng, đúng là tâm địa rắn rết mà, lúc trước ông không nên để Triệu Cầm bước vào căn nhà này.
“Ba, chúng con không nghĩ như vậy, ba hiểu lầm rồi.” Triệu Cầm làm sao dám thừa nhận, nếu bà ta thừa nhận thì về sau mọi người sẽ đề phòng bà ta và Nam Hi.
“Ba, ba đừng tức giận, nếu ba nói muốn giao công ty cho Bắc Đình thì sao con dám nói gì chứ, chỉ là hiện tại Bắc Đình xảy ra chuyện, thị trường chứng khoán trong công ty đang xuống giá, nhóm đổng sự đã đứng ngồi không yên, con chỉ muốn để Nam Hi tiếp quản để mọi người yên tâm hơn, chờ Bắc Đình tỉnh lại thì công ty vẫn là của nó mà.”
Tuy lời Lệ Kiện nói có chút hồ đồ nhưng ông vẫn nhìn rõ mọi chuyện, Lệ Bắc Đình có tài có năng lực, còn giỏi hơn người già như ông ta, có thể quản lý công ty, nhóm đổng sự rất tin tưởng, công ty ổn định, ông ta cũng được tiếng vang, muốn xài tiền thế nào thì xài thế đó, cũng không có ý định tìm người thay thế Lệ Bắc Đình.
Chỉ là biện tại tình thế nguy cấp, hơn nữa Triệu Cầm vẫn luôn lải nhải bên tai ông ta, để Nam Hi quản một thời gian cũng không sao, dù sao chờ Bắc Đình tỉnh lại thì công ty vẫn là của Bắc Đình.
Chỉ là Lệ Kiện không nghĩ tới, một khi có một chút d*c vọng thì làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được chứ?
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo cũng khó.
Một khi để Lệ Nam Hi tiếp quản công ty thì hắn sẽ nguyện ý trả lại cho Lệ Bắc Đình sao?
Lệ Kiện nói một lúc, ông cụ trầm mặc thật lâu, lòng Thư Lan như bị treo lên, cầu mong ông ngàn lần đừng chấp nhận, lòng dã thú luôn lớn như vậy.
Nhưng mà cô lại không chen vào được, lúc trước quan hệ của cô và Lệ Bắc Đình không tốt, quan hệ với nhà họ Lệ cũng kém, cô cũng không sinh được đứa con nào, công ty cũng không liên quan gì tới cô.
Tuy là chính miệng Lệ Bắc Đình nói công ty là của “chúng ta”, nhưng trừ Lệ Bắc Đình ra thì ai sẽ cảm thấy Lệ Thị và Thư Lan có quan hệ với nhau chứ?
Nếu cô tùy tiện bước vào, sẽ làm người khác nghĩ rằng cô mơ mộng tới công ty của nhà họ Lệ.
Cuối cùng ông cụ thở dài: “Cứ như vậy trước đi.”
Sắc mặt Thư Lan trầm xuống, ông cụ cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc cô nghe được tiếng bước chân thì luống cuống rời đi, cô không thể chạm mặt bọn họ được.
Trở lại phòng bệnh, cô cầm điện thoại của Lệ Bắc Đình, bởi vì anh còn chưa tỉnh nên điện thoại vẫn tròn trạng thái tắt nguồn.
“Lệ Bắc Đình, nếu anh vẫn không tỉnh thì công ty sẽ bị người xấu lấy mấy, em không ngăn lại được.” Cô thấp giọng nói.
Công ty của mình cô còn không quản, càng đừng nói tới một công ty lớn như Lệ Thị, hơn nữa nếu cô có muốn quản thì căn bản cô và Lệ Thị không liên quan với nhau, ai sẽ nghe cô nói chứ?
Thư Lan có chút tuyệt vọng, móng tay nhéo vào lòng bàn tay mình, khớp xương trắng bệch, cô thật vô dụng cái gì cũng không làm được.
Gọi Lệ Bắc Đình không tỉnh, công ty của anh cũng không giữ được.
Cô thà rằng người nằm trong phòng bệnh lúc này là cô, như vậy Lệ Bắc Đình nhất định sẽ xử lý tốt những chuyện này, sẽ không giống cô, sẽ không vô dụng như cô.