Editor: Kẻ nhàm chán
Thư Lan không chủ động chào hỏi, cô cùng Tần Âm Âm vốn cũng chẳng thân.
Ngược lại, Tần Âm Âm cứ nhìn chằm chằm vào Thư Lan. Không nghĩ tại nơi này có thể gặp Thư Lan, có thể ra vào nơi này, không giàu thì sang. Mà trong mắt Tần Âm Âm, Thư Lan hoàn toàn không xứng, chỉ là dựa hơi gả cho Lệ Bắc Đình mà thôi.
Sau khi gọi món xong, đợi nhân viên phục vụ đi, Đỗ La mới hạ giọng hỏi: “Lan Lan, cái người bên kia sao cứ nhìn chằm chằm vào cậu vậy?”
“Cô ta thích Lệ Bắc Đình.” Thư Lan nhấp một ngụm trà hoa nhài trên bàn, thơm ngào ngạt, là loại hoa nhài thượng hạng.
Đỗ La giật mình: “Trời đất, cậu bình tĩnh thế?”
Đây chính là tình địch đấy.
“Cô ta thích Lệ Bắc Đình thì sao chứ? Lệ Bắc Đình thích tớ, cũng không tính là tình địch, hơn nữa cô ta quá kém.” Lan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Vân Thành.
Tối hôm đó Thư Lan đã nghĩ thông suốt, Tần Âm Âm có thích Lệ Bắc Đình cũng vô dụng, Lệ Bắc Đình giỏi giang như vậy, chẳng lẽ không cho phép người khác thích anh sao?
Chỉ cần Lệ Bắc Đình không có ý với cô ta là được.
“Giỏi, xem ra Lan Lan nhà ta đã tiến hóa rồi, giờ là Nữu Hỗ Lộc – Thư Lan.” Đỗ La vỗ tay.
“Cô ta không đến gây sự với tớ, tớ cũng lười để ý đến cô ta, cứ coi như không thấy, ở đây đẹp không?” Đừng để mấy người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Đẹp chứ, tớ hay thấy người ta khoe ảnh uống trà chiều trên mạng xã hội, hôm nay tớ cũng phải khoe.”
Gia đình Thư Lan và Đỗ La thuộc dạng khá giả, một bữa chiều như thế này khởi điểm cũng đã sáu con số, có thể trả nổi nhưng chưa chắc đã nỡ chi.
Mua một chiếc túi mười mấy vạn thì còn dùng được một thời gian, chứ trà chiều thì chỉ trong chốc lát là hết.
Vì vậy, việc Tần Âm Âm khinh thường cũng là bình thường, nếu Thư Lan không gả cho Lệ Bắc Đình, căn bản không thể bước chân vào nơi này, dựa vào tài sản của nhà họ Thư, Thư Lan còn chưa đạt tiêu chuẩn hội viên.
“Khoe đi, sau này tớ thường xuyên dẫn cậu đến, dù sao cũng không phải tớ trả tiền.” Thư Lan lát nữa sẽ dùng thẻ của Lệ Bắc Đình thanh toán.
“Chậc, Lệ Bắc Đình có biết cậu tiêu xài hoang phí thế này không?” Đỗ La chống cằm: “Tớ cũng phải kiếm một ông chồng giàu có như vậy, sau này ngày nào cũng đến đây.”
“Kiếm đi, hay là để tớ bảo Lệ Bắc Đình giới thiệu cho cậu một người?”
“Thôi,” Đỗ La xua tay: “Lan Lan… thật ra tớ, tớ gặp được một chàng trai tớ thích rồi.”
“Khụ khụ…” Lan đang uống trà, suýt chút nữa bị lời nói của Đỗ La làm sặc chết.
“Ai? Khi nào? Sao tớ không biết?”
“Tớ không biết anh ấy tên gì, gặp ở quán rượu mấy hôm trước, nhưng anh ấy rất đẹp trai, nho nhã lịch sự, đúng chuẩn công tử, tiếc là tớ không xin được số điện thoại.” Đỗ La bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên rung động.
Lông mày Lan giật giật, nghĩ thầm Chu Tự Bạch và “ôn tồn lễ độ, công tử văn nhã” tám chữ này có hợp nhau không?
Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.
Chẳng lẽ Đỗ La gặp người khác? Không phải Chu Tự Bạch.
“Vậy cậu có chụp ảnh không?” Thư Lan muốn xác nhận một chút.
“Không, lúc đó tớ quá kích động, quên mất, hơn nữa trong quán rượu tối om, thật ra tớ không nhìn rõ lắm.” Đỗ La nói ra có chút tiếc nuối: “Tớ không có số điện thoại, cũng không có ảnh, căn bản không tìm được anh ấy, chỉ là thoáng rung động thôi.”
“Cậu còn chưa nhìn rõ mặt người ta, sao đã thích rồi?” Thư Lan không có ảnh của Chu Tự Bạch, không biết Lệ Bắc Đình có hay không, có lẽ cũng không, trong album của một người đàn ông làm sao lại có ảnh của một người đàn ông khác.
“Không biết, chỉ là cảm giác thôi.”
Đồ ăn của hai người được bưng lên bàn, Đỗ La nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là cảm giác định mệnh, nói ra thì hơi khó tin.”
Thư Lan đột nhiên nhớ ra, lần trước trong buổi phát trực tiếp ký hợp đồng của Lệ Bắc Đình và RL có hình ảnh của Chu Tự Bạch.
“A La, cậu xem buổi phát trực tiếp ký hợp đồng của Lệ Bắc Đình và RL lần trước chưa?”
“Không, tớ xem ảnh chụp màn hình của người khác trên mạng, Lệ Bắc Đình thật sự rất đẹp trai.” Đỗ La không phải người trong giới này, nếu không phải vì Thư Lan, e rằng ngay cả ảnh chụp màn hình của Lệ Bắc Đình cũng sẽ không quan tâm.
Thư Lan cắn răng, thảo nào không nhận ra.
Thư Lan đang nghĩ, có nên đưa ảnh của Chu Tự Bạch cho Đỗ La nhìn qua không, nhưng lại sợ mình làm như vậy, lỡ như Đỗ La thật sự nhận ra Chu Tự Bạch thì sao?
Bây giờ Đỗ La chỉ là gặp thoáng qua, còn chưa nhìn rõ mặt người ta, nói không chừng mấy hôm nữa sẽ quên, giống như thích nam chính trong phim truyền hình vậy, chỉ là thích thoáng qua.
Nếu Thư Lan đưa ảnh, vậy Đỗ La sẽ thật sự có liên quan đến Chu Tự Bạch.
Thư Lan sắp phát sầu đến chết rồi.
Rốt cuộc nên đưa hay không nên đưa đây?
“Lan Lan, cậu sao vậy? Nhăn mặt như bà cụ non rồi.” Đỗ La không hiểu cô, cũng không nói gì đáng để nhăn mặt cả.
“Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ sao cậu lại thích một người mà còn chưa nhìn rõ mặt.”
“Trong phim không phải nói tình yêu là kỳ diệu như vậy sao? Nếu lần sau tớ gặp lại anh ấy, tớ nhất định sẽ xin số điện thoại.”
“Nhỡ anh ấy không thích cậu thì sao?” Thư Lan ánh mắt lảng tránh, nội tâm giằng xé.
“Cũng không sao, tớ đã cố gắng rồi là được.”
“Vậy nếu nhỡ gia đình anh ấy không đồng ý thì sao?”
Đỗ La cũng nhíu mày: “Lan Lan, cậu bị ngốc à? Cùng lắm chỉ là yêu đương thôi, chứ có phải kết hôn đâu, cần gì gia đình đồng ý, hôm nay cậu làm sao vậy? Kỳ lạ thật đấy.”
“Không có gì, tớ chỉ là tối hôm qua xem một bộ phim, nhà nam chính rất giàu có, không thích nữ chính, không muốn nữ chính bước chân vào cửa, nên tớ hơi bị ảnh hưởng.”
Thư Lan thở dài trong lòng, có đôi khi, có vài thứ, thật sự không nên nói quá chắc chắn.
Lúc bắt đầu, ai cũng cho rằng mình tỉnh táo, có thể khống chế được bản thân.
Nhưng sau khi trò chơi bắt đầu, không ai có thể làm chủ vận mệnh của mình.
Kiếp trước, khi Đỗ La và Chu Tự Bạch yêu nhau, cũng không ngờ rằng cuối cùng Đỗ La sẽ yêu đến chết đi sống lại.
“Cậu á, bớt xem mấy bộ phim truyền hình nhảm nhí đi, bây giờ ai cũng xem phim sảng văn, kiểu ngược luyến tình thâm này đã lỗi thời rồi.” Đỗ La cầm điện thoại chụp ảnh, sau đó đặt điện thoại xuống bắt đầu ăn,
“Cũng đúng, ăn thôi, tớ thấy bánh mousse ở đây ngon hơn chỗ khác, kem không bị ngấy.”
“Đúng là ngon.”
Thư Lan ăn một miếng, không hiểu sao vẫn hơi lo lắng.
Kiếp này, Thư Lan và Lệ Bắc Đình đã có một kết thúc tốt đẹp, nên hy vọng Đỗ La cũng có thể hạnh phúc hơn một chút.
Nhưng dường như Thư Lan chỉ có thể thay đổi vận mệnh của mình, không thể thay đổi vận mệnh của người khác.
“Thư Lan, thật trùng hợp, cậu cũng ở đây.” Giọng nói của Tần Âm Âm vang lên từ phía sau.
Lan nghiêng đầu nhìn Tần Âm Âm một cái: “Tần tiểu thư, trùng hợp.”
“Tôi có thể ngồi đây không?” Tần Âm Âm đưa tay kéo ghế.
“Không được, chỗ này có người rồi.” Thư Lan đặt dao nĩa trong tay xuống.
Tần Âm Âm không ngờ Lan lại không nể mặt mình như vậy, sắc mặt thoáng chốc lúng túng, rất nhanh buông ghế ra.
“Bạn bè gặp mặt, sao lại không cho ngồi cùng, keo kiệt như vậy không tốt đâu, anh Bắc Đình không thích người keo kiệt.”
Trong giới này, biết bao nhiêu người đang giả tạo xã giao, nhưng Thư Lan còn lười giả vờ, đây rõ ràng là khinh thường Tần Âm Âm.
“Hừ, tôi không biết Lệ Bắc Đình có thích người keo kiệt hay không, nhưng tôi biết, anh ấy thích tôi.” Thư Lan nhìn Tần Âm Âm nở một nụ cười ngọt ngào, cười mà như không cười, giả tạo vô cùng.
“Phụt.” Đỗ La không nhịn được cười thành tiếng, Lan Lan nói đúng: “tình địch” này hoàn toàn không phải đối thủ của Lan Lan, không cần phải để ý.
“Chưa chắc đâu.” Tần Âm Âm nghiến răng nghiến lợi, Lệ Bắc Đình là người Tần Âm Âm thích từ nhỏ, nhưng Tần Âm Âm còn chưa kịp tỏ tình, thì đã biết tin Lệ Bắc Đình và Thư Lan đăng ký kết hôn.
“Tần tiểu thư, nhà họ Tần gia cảnh không tệ, là gia đình thư hương, biết bao nhiêu người đàn ông tốt cho cô lựa chọn, dạng gì cũng có, chồng của người khác, cô không cần phải nhìn thêm một cái.”
Với gia thế của Tần Âm Âm, loại đàn ông nào mà không có, hà cớ gì phải chấp nhất với Lệ Bắc Đình.
Hơn nữa còn là một người đàn ông đã kết hôn, có gì đáng để thèm muốn chứ.
Tần Âm Âm nghe Lan nói vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, đỏ hoe mắt, quay người rời đi, bạn của Tần Âm Âm liếc nhìn Lan một cái, rồi đuổi theo.
“Haiz, tớ thấy cô ta giống như một đứa trẻ bị chiều hư, nhưng mà trông hơi quen mắt.” Đỗ La thở dài, miếng thịt béo Lệ Bắc Đình này, Lan Lan giữ cũng vất vả đấy.
“Tần Âm Âm, nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng, đúng là trình độ không sâu, lần trước tớ phản bác cô ta mấy câu cũng làm cô ta tức đến mức chạy vào nhà vệ sinh.”
Tần Âm Âm chắc là kiểu người được gia đình chiều chuộng từ nhỏ đến lớn.
“Cái tên này tớ từng nghe qua, thảo nào thấy quen mắt.”
“Kệ cô ta đi, chúng ta ăn của chúng ta.”
Mặc dù bị Tần Âm Âm quấy rầy, nhưng Thư Lan cũng không bị ảnh hưởng, bởi vì Thư Lan và Lệ Bắc Đình mới xác định tình cảm hôm qua, hôm nay chính là lúc tự tin nhất, sao có thể sợ Tần Âm Âm.
Ngược lại, chuyện của Đỗ La và Chu Tự Bạch càng khiến Thư Lan đau đầu hơn.
Sau khi kết thúc bữa trà chiều, Thư Lan quẹt thẻ của Lệ Bắc Đình, xuống lầu thì Đỗ La về nhà, còn Thư Lan đến công ty của Lệ Bắc Đình.
Đến đây đã quen đường, cũng không cần người ra đón, Thư Lan tự mình gõ cửa vào văn phòng của anh.
“Sao lần nào đến văn phòng anh cũng chẳng thấy ai vậy?”
“Anh không thích người khác vào văn phòng của mình, có việc gì thì bảo người chuyển lời, hoặc là đến phòng khách nói chuyện.” Lệ Bắc Đình cảm thấy văn phòng là không gian riêng tư, trừ khi là người rất quan trọng, còn không thì đều gặp ở phòng khách.
“Vậy thì, em có nên đến phòng khách đợi anh không?”
Lệ Bắc Đình nhướng mày, không trả lời Lan, mà lại hỏi một câu khác: “Đi uống trà chiều rồi?”
“Ừ, em và A La đến tầng thượng của trung tâm thương mại Lăng Vân hưởng thụ một phen, anh nhận được tin nhắn trừ tiền chưa?”
“Ừm, có chút tiến bộ, biết tiêu tiền của chồng rồi.”
Lệ Bắc Đình nhận được tin nhắn thì hài lòng nhếch môi, tiêu tiền của chồng, mới là việc vợ nên làm.