“Bà chủ, anh biểu hiện thế nào?” Lệ Bắc Đình nới lỏng cà vạt, nhướng mày nhẹ nhàng.
“Rất tốt, anh nhìn những phóng viên kia, hoàn toàn khác lúc đến.” Thư Lan khoác tay Lệ Bắc Đình, hai người rời khỏi khách sạn.
“Trong dự liệu.” Vì nhiều phương tiện truyền thông trong số đó là người quen của anh, những người không nể mặt Lệ Nam Hi, vừa khéo là bạn của anh.
Thương trường như chiến trường, rút dây động rừng, quan hệ giữa tập đoàn và truyền thông không tốt, thì không thể chơi tốt được.
Lệ Bắc Đình hôm nay tổ chức buổi họp báo này, không chỉ để xử lý chuyện của Hạ Nghị, mà còn để cho các giám đốc trong công ty xem, cho những giám đốc từng dao động thấy.
Việc Lệ Nam Hi không thể xoay chuyển, anh lại có thể dễ dàng làm được, nên hướng về ai, họ nên rất rõ ràng.
“Chỉ là sao anh thuyết phục được ba của Hạ Nghị?”
“Chí thành sở chí, kim thạch vi khai[1], ba mẹ Hạ Nghị là những người rất hiểu lý lẽ, mặc dù trình độ văn hóa không cao, lại có thể nuôi dạy được nhân tài xuất sắc Hạ Nghị này, đủ để thấy bầu không khí gia đình rất tốt.” Một hai ngày trước, ba mẹ Hạ Nghị cũng từ chối nói chuyện, nhưng Lệ Bắc Đình gặp vài lần, họ bình tĩnh lại, mọi chuyện cũng dễ nói hơn.
[1]Lòng thành đạt đến mức tột cùng, thì vàng đá cũng phải mở ra.
Hạ Nghị đi rồi, anh ấy lại là con một, tuổi già của hai ông bà trở thành vấn đề lớn nhất, tập đoàn chịu trách nhiệm dưỡng lão, đối với hai ông bà mà nói có sự đảm bảo, tin rằng Hạ Nghị biết cũng có thể yên tâm.
“Lương một năm của Hạ Nghị khoảng bao nhiêu?”
“Vài trăm nghìn, lập trình viên vất vả, nhưng lương cao.”
“Lệ tổng dùng vài trăm nghìn một năm để cứu vãn hình ảnh công ty, khá thông minh.”
Vài trăm nghìn đối với Lệ Bắc Đình mà nói chẳng qua chỉ là con số nhỏ, lật tay là kiếm được, nhưng đối với người bình thường mà nói, một năm thu nhập vài trăm nghìn đã đủ để trang trải chi phí cho cả gia đình.
“Số tiền này là ba mẹ Hạ Nghị xứng đáng nhận được, nếu Hạ Nghị không gặp chuyện, anh ấy còn có thể thăng tiến lớn, sau này một năm vài triệu cũng có.”
“Cũng đúng.” Thư Lan mím môi, sinh ly tử biệt, chỉ có người thân mới có thể cảm nhận sâu sắc, người ngoài cũng chỉ có thể nói một câu tiếc nuối.
Hai người lên xe, trực tiếp về nhà, trong thời gian đó không gặp mặt Lệ Nam Hi.
Tất nhiên rồi, bây giờ Lệ Nam Hi cũng không dám lộ mặt.
Vì trên mạng có không ít người đang chỉ trích hắn, có người đào ra là Lệ Nam Hi ép nhân viên tăng ca vào ngày Quốc tế Lao động, sau khi xảy ra chuyện lại không có phản ứng thực tế, thậm chí không xuất hiện trong buổi họp báo, ngược lại đẩy Lệ Bắc Đình vừa gặp tai nạn xe, chín chết một sống ra đỡ đạn.
“Cư dân mạng lần này mạnh quá, chỉ thiếu lật ngược Lệ Nam Hi lên thôi.” Thư Lan dựa vào ghế sofa gọi điện thoại với Đỗ La.
“Đúng vậy, cư dân mạng tập hợp đủ tám phương thần tiên, cái gì cũng biết, tớ thấy lần này Lệ Nam Hi không thể trở mình, vị trí phu nhân tổng giám đốc của cậu ổn định rồi.” Đỗ La vừa xem livestream, có chú ý đến thái độ thay đổi của cư dân mạng.
Thư Lan ôm một con thú nhồi bông, giọng điệu cực kỳ khinh thường: “Cậu ta chỉ là một con cá mặn, trở mình cũng vẫn là cá mặn, sao có thể so với Lệ Bắc Đình.”
“Ôi ôi ôi, bảo vệ rồi à? Hôm nay buổi họp báo của Lệ tổng thật sự đẹp trai, cũng vì đẹp trai, tổng giám đốc nhà cậu nổi tiếng rồi, bây giờ cũng có nhiều người đang bàn tán về Lệ Bắc Đình, sau này tình địch của cậu nhiều lắm, phải giám sát chặt chẽ người đàn ông của mình.”
“Tớ giám sát thì có ích gì, nếu anh ấy muốn ngoại tình, mang về nhà tớ cũng không có cách nào, tất cả dựa vào tự giác của anh ấy.”
“Nói cũng đúng, Lệ tổng có tiền có nhan sắc có thân hình, chúng ta cũng không làm gì được, nhưng nói thật, Lan Lan, cậu và Lệ tổng có cái đó không?” Đỗ La hắng giọng một tiếng, tỏ ý mình ám chỉ rất rõ ràng rồi.
“Cái nào?” Thư Lan không nhận ra.
“Chính là cái đó, phải để tớ nói rõ ràng như vậy sao? Tớ vẫn là một con chó độc thân đấy.” Đỗ La cũng có chút ngại ngùng, cô ấy còn trong sáng hơn Thư Lan, đến giờ chưa có bạn trai.
Thư Lan im lặng một lúc lâu, mới hiểu ra Đỗ La muốn nói gì, tai lập tức nổi lên một vệt đỏ: “Cậu nói cái này làm gì.”
Tháng ba lần đó, Thư Lan nói muốn có chút thời gian để thích nghi, Lệ Bắc Đình liền không nhắc đến chuyện này nữa, mặc dù hai người bây giờ có nắm tay, hôn nhau, nhưng chưa tiến xa hơn.
“Nếu không có, vậy phải nắm bắt cơ hội đi, tớ thấy tình cảm hai người đã rất tốt rồi, chẳng lẽ cậu muốn để phụ nữ bên ngoài hưởng lợi, Lệ Bắc Đình ở tuổi này chính là lúc máu nóng, cẩn thận nhịn lâu quá sinh bệnh, đến lúc đó cậu sẽ khóc.”
Hai người kết hôn đã một năm, Lệ Bắc Đình ngày nào cũng nhìn một miếng thịt mỡ mà không thể ăn, Đỗ La cũng cảm thấy mệt mỏi.
“A La, cậu học từ ai vậy, những thứ này lại hiểu rõ như vậy.” Thư Lan vỗ vỗ mặt, đỏ bừng.
“Bây giờ mạng phát triển, ai mà không phải là một em bé ngây thơ, có gì đâu.”
“Tớ thấy cậu thiếu một người đàn ông, nhanh chóng tìm bạn trai đi.” Đến lúc đó sẽ không có thời gian quan t@m đến chuyện giường chiếu của cô và Lệ Bắc Đình nữa.
“Chậc, tùy duyên, vẫn chưa gặp được người tớ hài lòng, haizz, không nói với cậu nữa, tớ hơi đói rồi, đi nấu cơm đây.”
“Được, đi đi.”
Cúp điện thoại, nhiệt độ trên mặt Thư Lan vẫn chưa giảm, cô ôm mặt nằm trên ghế sofa, cô và Lệ Bắc Đình bây giờ rất tốt, nếu lúc này tiến hành bước cuối cùng, cô dường như cũng không phản đối.
Chỉ là chuyện như vậy, Lệ Bắc Đình không nhắc, cô làm sao dám nhắc, da mặt vốn đã mỏng, mỗi lần hôn nhau đều làm mặt đỏ bừng, huống chi là chủ đề cấm kỵ như vậy, càng khó nói hơn.
Hừ, đều tại A La, đang yên đang lành nhắc đến chuyện này làm gì.
Thư Lan lăn lộn trên ghế sofa, đột nhiên nghe thấy giọng của Lệ Bắc Đình, cô giật mình, lăn thẳng xuống ghế sofa, đau đến nhe răng nhăn mặt.
Lệ Bắc Đình đẩy cửa vào liền thấy cô nằm trên thảm, hai chân chổng lên trời, không biết đang làm gì.
“Sao lại nằm dưới đất?” Lệ Bắc Đình vào đỡ cô dậy.
“Dưới đất mát, mát mà.” Thư Lan cười ngượng ngùng, cô đúng là có tật giật mình, vừa nghe thấy giọng Lệ Bắc Đình liền bị dọa sợ, may mà có thảm, nếu không đã ngã què rồi.
“Dưới đất là thảm lông dài, mát chỗ nào?” Ngón tay Lệ Bắc Đình chạm nhẹ lên trán, cười bất đắc dĩ, nếu là mùa đông nói ấm còn được.
Thư Lan bĩu môi, thẹn quá hoá giận: “Chính là mát, anh quản em.”
“Được, không quản em, ăn cơm thôi, mặt em sao đỏ thế, không bị bệnh chứ?” Lệ Bắc Đình nói rồi giơ tay sờ lên trán cô, cũng được, không sốt.
“Không, vừa rồi hơi nóng.” Thư Lan bật dậy, sắc mặt kỳ lạ, sợ bị Lệ Bắc Đình biết mình nghĩ lung tung, vội vàng muốn xuống lầu.
Lệ Bắc Đình nhíu mày nghĩ, cũng không hiểu cô làm sao, đành phải đi theo.
Xuống lầu, Thư Lan lúng túng hỏi: “Lệ Bắc Đình, gần đây anh có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, rất tốt, vết thương cũng gần lành rồi.” Lệ Bắc Đình còn tưởng Thư Lan đang hỏi về vết thương của anh.
“Trừ vết thương, còn chỗ nào khác không thoải mái không?” Thư Lan cắn môi, cô cảm thấy mình ám chỉ rất rõ rồi, nói thêm nữa cô sẽ xấu hổ chết mất.
“Chỗ khác?” Lệ Bắc Đình khó hiểu, đầu lưỡi chạm lên vòm miệng, xác nhận lại: “Không có.”
Cơ thể anh rất tốt, trừ vụ tai nạn xe coi như là vết thương lớn, vết thương do đinh đã lành rồi.
“Ồ.” Thư Lan nhăn mũi, sao cô cảm thấy mình giống như một yêu tinh quyến rũ đàn ông vậy?
Không được, không được, mặt cô sắp đỏ bừng rồi.
Thư Lan lạch bạch xuống lầu ăn cơm, trong lúc ăn cơm chỉ cúi đầu gắp thức ăn, không thèm nhìn Lệ Bắc Đình một cái, ai bảo anh ngốc như vậy, lúc cần hiểu thì không hiểu, lúc không cần hiểu thì lại hiểu.
Thư Lan có gì đó không đúng, Lệ Bắc Đình sao có thể không phát hiện, anh nhíu mày suy nghĩ xem mình có làm sai chỗ nào không, nhưng không nghĩ ra, đành mở miệng: “Em có chuyện gì à?”
“Không.” Thư Lan yếu ớt đáp.
“Thật sự không có sao? Anh cảm thấy em có.” Lệ Bắc Đình khẳng định.
Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh một cái, hừ một tiếng: “Ngốc chết anh cho rồi.”
Lệ Bắc Đình: “…”
Anh làm gì khiến vợ giận rồi? Vừa nãy về còn rất vui vẻ, mới bao lâu đã thay đổi sắc mặt.
Tâm tư của vợ thật khó đoán.
Đoán đến khi ăn cơm xong, Lệ Bắc Đình cũng không đoán ra.
Điều này cũng không thể trách Lệ Bắc Đình, anh cũng là “người mới”, Thư Lan ám chỉ “tối” như vậy, người bình thường chưa chắc đã nghe ra.
Hơn nữa trước đó Thư Lan đã nói, cần cho cô một khoảng thời gian để thích nghi, lúc này mới hơn một tháng, Lệ Bắc Đình cũng sợ cô chưa thích nghi tốt, hơn nữa mấy ngày này cũng không phải thời điểm tốt.
Thư Lan buồn bực ăn cơm xong lên lầu, đóng cửa lại, ngay cả chị Lâm ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh cũng nghi ngờ liệu tiên sinh có lại chọc giận bà chủ không.
Đối với việc này, Lệ Bắc Đình tỏ ra rất ấm ức.
Thư Lan về phòng nhắn tin cho Đỗ La: [Tức chết tớ rồi, Lệ Bắc Đình đúng là con heo!]
[Con heo ngốc nhất thế giới, tớ chưa từng thấy con heo nào ngốc hơn anh ấy!]
[Bà đây sắp tức nổ tung rồi jpg.]
Đỗ La là ai? Là người mặc tã cùng lớn lên với Thư Lan, sao có thể không hiểu ý của Thư Lan, liền trả lời ngay.
[Chậc chậc, vừa nãy còn nghiêm túc, bây giờ lại là thiếu thốn rồi?]
[Cậu ám chỉ thế nào, anh ấy nghe không hiểu à?]
[Hóng drama jpg.]
Thư Lan phồng má, cũng không ngại ngùng, bạn thân là có thể chia sẻ mọi chuyện: [Tớ hỏi anh ấy gần đây có chỗ nào không thoải mái không, kết quả anh ấy nói không có.]
Đỗ La nghi ngờ: [Đầu nhỏ mà dấu hỏi lớn jpg.]
[Cậu gọi đó là ám chỉ à? Chị em, cậu ám chỉ xa tận mười vạn tám nghìn dặm, có thể trực tiếp hơn không?]
Thư Lan cắn môi, khiêm tốn hỏi: [Trực tiếp thế nào?]
Sau một hồi “chỉ dẫn” của Đỗ La, Thư Lan tắm rửa xong mặc một chiếc váy ngủ mỏng, loại váy mà có thể nhìn rõ cả hoa văn của bra. Cô cũng không biết mình mua chiếc váy ám chỉ rõ ràng như vậy từ khi nào, tóm lại là có.
Mặc nó đi đưa cho Lệ Bắc Đình một ly sữa, khi gõ cửa còn có chút lo lắng.
Lệ Bắc Đình mở cửa nhìn thấy trang phục của cô, ngẩn ra một lúc, nhíu mày nói: “Sao lại mặc ít như vậy, đừng để bị lạnh, mau đi mặc áo khoác.” Nói rồi nhanh chóng nhận lấy ly sữa, bảo Thư Lan về phòng.
Thư Lan: “?”
Lệ Bắc Đình có phải anh không được không?