• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yến + Beta: iên


Thư Lan cầm tài liệu đi một chuyến vào văn phòng Thư Chí Minh, đã vài ngày không gặp ba rồi.

Cô gõ cửa, bên trong rất yên tĩnh, chắc là không có ai khác nữa.

“Vào đi.”

“Con chào ba.”

Thư Chí Minh còn tưởng là thư ký, khi nghe thấy giọng Thư Lan, ông vội buông công việc trong tay: “Lan Lan đến rồi.”

“Vâng, con tới làm việc.”

“Cơ thể hồi phục tốt chưa? Không cần gấp gáp đi làm như vậy đâu.” Thư Chí Minh đứng dậy, đến trước mặt Thư Lan, đôi mắt sắc bén phát hiện chiếc nhẫn ở ngón áp út phía tay trái của cô, chính là một đôi nhẫn mà cô tự thiết kế.

Trong lòng ông hiểu rõ, đeo nhẫn thì cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái thì đáng chú ý.

“Dạ tốt rồi, vốn dĩ cũng không có gì to tát, dạo này ba có khỏe không?” Thư Lan thân thiết kéo tay Thư Chí Minh.

“Khỏe lắm, có vấn đề gì đâu, chỉ cần con vui vẻ mỗi ngày, ba cũng vui.”

Hai người ngồi xuống, Thư Chí Minh lấy đồ ăn vặt mà Thư Lan thích từ trong ngăn kéo ra: “Gần đây con ít tới chỗ ba, đồ ăn vặt đều quá hạn hết rồi.”

“Hì hì, con cũng đâu phải trẻ con, đã sớm ngừng ăn đồ ăn vặt rồi, con mới ăn sáng xong, vẫn còn no lắm.”

“Cũng đúng, sức khỏe Bắc Đình sao rồi? Gần đây chuyện của tập đoàn Lệ thị làm đến sôi sùng sục lên, may mà thằng bé là người có năng lực, cục diện công ty xoay ngược lại nhanh như vậy, ba thấy hôm nay bắt đầu mở phiên giao dịch, thị trường chứng khoán của tập đoàn Lệ thị tăng trưởng không tệ.”

“Anh ấy khỏe rồi ạ, chẳng qua còn phải bồi bổ, mất nhiều máu như vậy, phải bồi bổ thật tốt.”

“Đúng vậy, lần này may mà có thằng bé, hai đứa đại nạn không chết, sau này phải biết quý trọng những tháng ngày còn sống.”

Tai nạn giao thông nguy hiểm như thể, sống chết khó nói, có thể sống được thì thực sự là nhờ ông trời phù hộ.

“Chúng con sẽ như vậy, ba, gần đây công ty có bận rộn gì không? Nếu không thì ba dành thời gian đi khám sức khỏe đi, việc khám sức khỏe đúng kỳ rất cần thiết đó.”

Có vài loại bệnh, phải đến giai đoạn giữa thậm chí là giai đoạn cuối thì bản thân mới phát hiện, nếu đi khám định kỳ, thì có thể phát hiện sớm.

Kiếp trước Thư Chí Minh ngã bệnh, vốn dĩ chỉ là cảm nhẹ, không chữa trị kịp thời, sau đó dẫn tới chứng viêm, không lâu sau thì qua đời.

Bác sĩ nói đợt cảm mạo này chỉ là mồi dẫn nổ, sức khỏe Thư Chí Minh vốn dĩ vô cùng suy yếu, lo nghĩ quá nhiều, một bên lo cho cô, một bên lo cho công ty, có là con trâu cũng sụp đổ thôi.

“Được, con quan tâm ba như thế, vậy ba sẽ dành thời gian đi khám sức khỏe, Lan Lan trưởng thành rồi, biết quan tâm ba rồi.” Thư Chí Minh cảm thấy vui mừng, bé con đúng là hiểu chuyện hơn rất nhiều.

“Tất nhiên rồi, đúng rồi ba, con muốn tuyển một trợ lý.”

“Được chứ, trước đó không phải ba muốn tìm cho con một trợ lý mà con nói không muốn sao.”

“Bây giờ con muốn rồi, con muốn làm việc thật tốt.” Dù cô không trở thành một người giỏi giang như Lệ Bắc Đình, cô cũng muốn nỗ lực một lần, mới không phụ một lần trọng sinh này.

“Tốt, làm việc thì cũng cần chú ý sức khỏe, đừng ỷ mình còn trẻ mà thức khuya suốt, không tốt cho cơ thể chút nào.”

“Con biết rồi, cảm ơn ba.”

Thư Lan từ văn phòng Thư Chí Minh đi ra, đến phòng nhân sự, nói muốn tuyển một trợ lý, là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, nhỏ tuổi hơn cô thì tốt, nếu lớn tuổi hơn cô, cứ cảm thấy ngượng ngùng khi sai bảo, công việc của trợ lý thì chắc chắn khá nhiều.

Mặc dù ở công ty Thư Lan không có chức vị gì, nhưng mọi người đều biết cô, cũng biết tình hình ra sao, phòng nhân sự hiển nhiên không thể qua loa, hỏi yêu cầu cụ thể xong, liền treo bảng thông báo tuyển dụng.

Rời khỏi phòng Nhân sự, vừa đi ra thì bắt gặp Thư Dung.

“Lan Lan, cuối cùng em cũng tới công ty.” Thư Dung rất lâu không gặp cô rồi.

Gần đây chuyện của tập đoàn Lệ thị làm đến sôi sục lên, cô ta đương nhiên biết, Phương Mỹ Tú cứ ở bên tai cô ta nhắc mãi, muốn cô ta thân mật với Thư Lan nhiều hơn, để dò la tin tức.

Nhưng Thư Dung không muốn đi, chỉ ước tập đoàn Lệ thị sụp đổ, Thư Lan sẽ không dùng sắc mặt cao cao tại thượng nhìn cô ta.

Đã lâu như vậy không gặp Thư Lan, tâm trạng Thư Dung cũng không biết tốt hơn bao nhiêu, Thư Lan không ở đây, cô ta là cháu gái Thư Chí Minh, người trong công ty đều nịnh bợ cô ta, khỏi phải nói dễ chịu biết bao.

Giờ gặp lại Thư Lan, Thư Dung rất sốt ruột.

“Ừm, lâu rồi không gặp.” Thư Lan gật đầu, định rời khỏi đó, trông thấy Thư Dung, tâm trạng cô không được tốt lắm.

“Haizzz, Lan Lan, tối hôm nay em có thời gian không, chúng ta cùng đi chơi đi.” Bây giờ tập đoàn Lệ thị ổn định, Lệ Bắc Đình còn là cổ đông lớn nhất, phu nhân Lệ tổng này càng nở mặt hơn so với trước, cô ta không muốn nịnh bợ cũng không được.

Rất nhanh Thư Hạo phải về nước, ba mẹ muốn Thư Hạo vào công ty thay thế vị trí Thư Chí Minh, toàn bộ phải ra tay từ Thư Lan, cô ta nào dám không nghe lời.

“Tối nay tôi có việc rồi, lần sau đi, tôi còn có việc, đi trước đây.” Thư Lan hơi gật đầu lướt qua cô ta.

Thư Dung nhiệt tình vậy mà bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, hiển nhiên tức giận vô cùng.

Tâm trạng Thư Lan cũng không tốt, nghĩ đến phải tìm cơ hội, tống cổ hết gia đình bác cả ra khỏi công ty, tránh cho ba đỡ bị mấy người đó hút máu.

Nhưng không thể lỗ m ãng đề xuất như vậy, ba rất xem trọng tình cảm với nhà bác cả, cũng thật sự là mấy người kia biết diễn quá mà, trong kiếp trước cũng phải đến lúc ba ngã bệnh, bọn họ mới lộ bộ mặt thật.

Đi ra từ công ty, Thư Lan vốn muốn tìm Lệ Bắc Đình, suy nghĩ một chút, vẫn là đừng dính nhau quá, người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, không nên dính nhau như vậy, cho nên cô lên đường về nhà.

Ăn cơm trưa xong, Thư Lan vào phòng làm việc, cẩn thận nghiên cứu quy định của cuộc thi này, chủ đề đưa ra là “Dã tính”.

Đây là lần đầu tiên Thư Lan tiếp xúc với chủ đề này, châu báu bình thường trong thiết kế của cô đều thuần khiết, thích hợp với cô gái nhỏ mang phong cách dễ thương, đơn thuần.

Mà chủ đề này, vô cùng ngầu, khiến người ta nghĩ đến bầy sói trong đêm tuyết.

Sói chính là sói, dù có thuần hóa đến đâu, cũng không thể xóa đi dã tính trong nó.

Thư Lan có chút ý tưởng.

***

Buổi tối phải đi ăn bên ngoài, Thư Lan hẹn Đỗ La đi làm móng tay.

Đỗ La cũng thật sự trốn việc mà đi cùng với cô, dù sao thì bạn thân còn lớn hơn cả trời.

“Sao lại muốn đi làm móng vậy.”

“Tối nay phải đi gặp bạn của Lệ Bắc Đình, nên sửa soạn một chút.” Thư Lan đang chọn màu sắc, đã một thời gian không đi làm móng rồi, ban đầu vốn nói là muốn đi lễ mừng thọ của ông cụ, nhưng không đi được, nên đâu có làm móng tay.

“Dùng màu đỏ thạch lựu đi.”

“Màu này đẹp này, cậu mặc váy màu đỏ, có muốn làm tóc nữa không?”

“Cũng được.” Vừa hay tiệm làm móng này có kiêm cả làm tóc, hai người thường xuyên đến, nên có quen biết với chủ tiệm.

Nhân viên đưa cuốn sổ lựa kiểu tóc, Thư Lan đưa mắt nhìn, không biết chọn kiểu nào, kêu Đỗ La: “A La, cậu xem giúp tớ kiểu nào phù hợp.”

Vốn không định làm tóc, nên không nghĩ ra được.

“Kiểu này đi, tóc nâu lượn sóng, hình như cậu chưa thử phong cách này.” Thư Lan lớn lên xinh đẹp, kiểu tóc nào cũng thích hợp, nhân lúc còn trẻ, muốn thử đủ phong cách.

Thư Lan liếc nhìn, hơi do dự: “Biết đâu không hợp thì sao?”

“Làm gì có chuyện không hợp, đẹp như cậu, dù cạo trọc đầu cũng đẹp, cậu phải thường xuyên thay đổi phong cách, cho Lệ Bắc Đình có cảm giác mới mẻ, đàn ông đều là động vật háo sắc, cậu phải thường xuyên cho hai mắt anh ta sáng lên, mới có thể gìn giữ tình cảm ngọt ngào mặn nồng lâu dài.”

Thư Lan vỗ Đỗ La một cái: “Cậu là chó độc thân vậy mà đi giảng giải kinh nghiệm cho người có chồng là tớ sao, một người dám giảng, một người dám nghe mà.”

“Haizzz, chó độc thân thì sao nào? Cậu kì thị chó độc thân sao, nhanh nhanh một chút, chọn kiểu này đi.” Đỗ La mặc dù là chó độc thân, nhưng tự nhận mình chính là chuyên gia tình yêu, dư sức chỉ bảo Thư Lan.

Cuối cùng dưới sự thúc giục của Đỗ La, Thư Lan quyết định chọn kiểu tóc này.

Thực ra cô cũng muốn thử một chút, bây giờ tuổi tác vừa vặn, thử nhiều kiểu cũng không vấn đề gì, không thích hợp thì lần sau không làm nữa là được.

Hai người sơn móng tay trước, cách một hồi Đỗ La nghiêng đầu nhìn về phía Thư Lan.

“Lan Lan, tớ kể cậu nghe, mẹ tớ bắt đầu thúc giục tớ, muốn tớ tìm bạn trai.”

“Cuối cùng cũng đợi được cô giục cậu, hiếm gặp nha, làm sao mà cô nghĩ thông suốt rồi.” Mẹ Đỗ La quản cô ấy rất nghiêm ngặt trong chuyện yêu đương, trước kia không muốn cô có bạn trai.

“Bởi vì em gái họ nhà dì tớ đính hôn rồi, sao đó dì liền hỏi mẹ tớ sao tớ còn chưa có ai. Haizzz, ai cũng đi so sánh với người khác, mẹ tớ nghĩ tới cậu đã kết hôn được một năm rồi, nên mới cho tớ tìm bạn trai.”

Thư Lan cúi đầu nhìn sàn nhà, nghĩ tới Chu Tự Bạch, có thể tối nay gặp được anh ta.

Nhưng đối với quan hệ của Chu Tự Bạch và Đỗ La, cô không biết nên ngăn cản hay không, phải nói là, thực ra cô không biết ngăn cản như thế nào, vì vốn dĩ không biết hai người biết nhau từ lúc nào.

Với lại có một số việc, số mệnh sắp đặt, dù có cản trở một lần, cũng sẽ có lần tiếp theo.

“Cậu cũng trưởng thành rồi, thật sự đến lúc rồi, cậu có vui không?”

“Không hề, tớ phải có người tớ thích đã chứ, sao có thể nghe theo mẹ tớ được, không yêu đương không phải vì mẹ tớ quản, mà là vì tớ chưa gặp ai vừa ý.”

“Chuyện yêu đương này, ngăn cũng không ngăn được.”

Thư Lan cảm động lây: “Cũng đúng.”

Được rồi, nói không chừng lần này, Đỗ La và Chu Tự Bạch có thể gặp nhau theo một cách khác.

Khoảng 7 giờ, Lệ Bắc Đình đến tiệm làm móng đón Thư Lan, mới nhìn thấy bóng lưng đang ngồi, còn có chút không quen.

“Em làm kiểu tóc mới.”

“Đẹp không?” Thư Lan vén tóc, trước khi làm tóc có chút thấp thỏm, làm xong cảm thấy cũng đẹp mắt đấy chứ, nhưng bây giờ lại có chút thấp thỏm rồi.

“Đẹp lắm, kiểu tóc này lộ vẻ trưởng thành, tóc thẳng màu đen thì làm cho người ta có cảm giác cô gái ngoan ngoãn.” Tóc xoăn làm tăng thêm vẻ gợi cảm hấp dẫn, lại phối hợp với váy đỏ cô mặc hôm nay, càng mãn nhãn lúc người ta nhìn vào.

“Nè, nhìn cái này đi.” Thư Lan đưa tay ra: “Móng tay mới.”

Lệ Bắc Đình nắm lấy ngón tay của cô, mười ngón tay nhỏ nhắn lớt phớt màu xanh trắng, móng tay màu đỏ thạch lựu làm nổi đôi tay trắng nõn của cô, trên móng có một đóa hồng lớn màu vàng kim, xa hoa.

“Rất đẹp, rất hợp với bộ váy hôm nay.”

“Hì hì, em cố ý chọn váy đỏ đó.”

“Hôm nay sân khấu sẽ là của em.” Lệ Bắc Đình cười khẽ.

Thư Lan nhướn mày: “Cho anh nở mày nở mặt.”

Người đàn ông cúi đầu, hôn khẽ lên ngón tay cô: “Vinh hạnh của anh.”

Tâm trạng Thư Lan tốt lên, nhưng tâm trạng này không kéo dài được quá lâu, đến phòng riêng của Thập Lý Trường Đình. Vừa tiến vào, người khiến cô chú ý đầu tiên không phải Chu Tự Bạch, mà là một người phụ nữ quen thuộc khác.

Tần Âm Âm, theo kinh nghiệm từ kiếp trước, nên gọi là – tình địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK