Editor + Beta: Miya
Ra khỏi Cục cảnh sát, sắc mặt Thư Lan hơi trầm xuống. Kiếp trước, cô từng nghĩ mình đã tìm được người bạn tốt, kết quả mọi chuyện chỉ là mơ.
“Không vui à?” Lệ Bắc Đình vòng tay ôm lấy vai cô.
“Em thấy tiếc thôi, bọn em đã từng có khoảng thời gian vui vẻ, cuối cùng lại ra nông nỗi này.” Không biết kiếp trước, cuối cùng Liễu Thiến có kết cục gì, khi đó chưa kịp biết mọi chuyện thì cô đã chết rồi.
“Có gì mà tiếc? Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi.” Cho cô ta ngồi tù 2 năm đã quá may mắn cho cô ta rồi, anh còn chưa kịp ra tay thì cô ta đã tự tìm đường chết.
“Lệ Bắc Đình, em hỏi anh, có phải anh đã mua lại công ty mà Liễu Thiến làm việc không?” Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh, cho dù đã mang giày cao gót nhưng cô vẫn lùn hơn Lệ Bắc Đình một chút, người này ăn gì mà cao vậy chứ.
Người đàn ông gật đầu.
“Anh là kẻ phá của mà, công ty nhỏ xíu đó có gì tốt mà thu mua chứ, lãng phí tiền. Muốn mua cũng phải mua công ty lớn chút chứ, ít ra còn có vài minh tinh nổi tiếng nữa.”
Thư Lan nhéo eo anh: “Có tiền cũng không nên tiêu như vậy, Liễu Thiến nói là do em kêu anh mua, em bị oan như vậy anh phải bồi thường cho em.”
Cuối cùng cô cũng đã thấy khả năng tiêu tiền trong nháy mắt của Lệ Bắc Đình là như thế nào. Tuy công ty nơi Liễu Thiến không lớn, nhưng thu mua cũng nhận không ít tiền.
“Đúng là oan cho em rồi, vậy em muốn anh bồi thường cái gì?” Lệ Bắc Đình kéo cửa xe, để Thư Lan ngồi vào: “Nhưng thu mua công ty Nhạc Tâm cũng không tính là hành vi phá của.”
“Anh có ý gì?” Thư Lan nhìn về phía anh, anh đóng cửa xe lại, lên xe từ bên kia: “Lợi ích trong giới giải trí không tồi, anh tính sẽ mở rộng ở phương diện này, đúng lúc thu mua Nhạc Tâm thử xem.”
Giới đó đúng là phức tạp, Lệ Bắc Đình chỉ muốn thăm dò từng bước. Nếu không ổn thì dừng đúng lúc. Nhưng tính cách anh xưa nay chưa từng có khái niệm “không được”.
“Không phải anh rất bận sao? Sao vẫn có thời gian chú ý tới giới giải trí vậy?” Bình thường Thư Lan không đu idol nhưng cô cũng thích khá nhiều nghệ sĩ, cô cũng có chú ý tới giới giải trí một ít. Vì giới giải trí và giới thời trang có liên quan đến nhau, giới trang sức và giới thời trang cũng có phần liên quan.
Cũng giống Minh Châu mời người đại diện, sẽ mời minh tinh trong giới giải trí và trang sức thích hợp, lần này mời một tiểu hoa đán* mới, diện mạo xinh đẹp, ở giới giải trí chỉ cần như vậy là đủ.
(*Tiểu hoa đán (hay Tiểu hoa) là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh)
Vì từng tiếp xúc, nên Thư Lan biết trong giới này phúc tạp như nào, đồng tiền làm mờ mắt, quyền lực chi phối mọi thứ, con người thì liên tục bị thử thách lòng dạ
Ngay cả Liễu Thiến, một nghệ sĩ nhỏ ở tuyến 3-4, bình thường ít có cơ hội xuất hiện, nên cô ta cũng trở nên phát điên vì chuyện này.
Cho nên Thư Lan không muốn Lệ Bắc Đình tiếp xúc với giới giải trí, người đẹp trong giới giải trí thật sự rất nhiều, cô sợ Lệ Bắc Đình sẽ bị dạy hư.
“Chu Tự Bạch nói hiệu quả đầu tư và lợi ích không tồi, không phải thương nhân thường đi tới những nơi nào có tiền sao? Sao thế, em không thích anh đi sao?”
Lệ Bắc Đình nhạy bén phát hiện Thư Lan không vui lắm.
“Dĩ nhiên là không thích rồi. Giới giải trí nhiều người đẹp, lỡ anh nhìn đến hoa cả mắt thì sao?”
Thư Lan cong môi, cũng không giấu diếm, vợ ăn giấm của chồng cũng là bình thường.
“Ha ha ha, anh còn chưa tiếp xúc với ai mà em đã ghen rồi sao?” Lệ Bắc Đình duỗi tay ôm cô vào lòng: “Cho dù nhiều người đẹp cũng không liên quan tới anh, hiện tại anh là người đã ông đã kết hôn với một cô vợ xinh đẹp rồi.”
Hiếm khi Thư Lan ghen, tâm trạng Lệ Bắc Đình bỗng nhiên vui hẳn, lâu lắm anh đã không vui như thế.
“Hừ, miệng của anh cũng ngọt thật, ai biết là anh có quản được nửa th@n dưới của mình không.” Thư Lan cọ cọ vào ngực anh, giọng điệu hờn dỗi.
Với Lệ Bắc Đình thì điều này như gió xuân lướt qua mặt, khiến trái tim anh tê rần.
Anh hơi cúi đầu, cọ nhẹ cằm vào trán cô, nhỏ giọng nói: “Nếu không quản được, thì em nghĩ mình có thể ngủ một mình đến giờ sao?”
Nếu thật sự không nhịn được, với tư cách là vợ anh, thì dù anh có làm trò để có được cô, người ngoài cũng không thể nói gì được.
Nhưng Lệ Bắc Đình không như vậy, anh vẫn luôn tôn trọng cô, cô nói không được là không được, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Chỉ thế thôi, vậy mà còn bảo anh không kiềm chế nổi?
Thư Lan vừa nghe xong, hai má đỏ bừng, làm sao cô nghe không hiểu ý của Lệ Bắc Đình chứ, thẹn quá hóa giận cô nhéo mạnh vào cánh tay anh: “Đúng là không biết xấu hổ.” Vậy mà anh lại dám nói ở ngoài.
“Ui, em thật nhẫn tâm.” Lệ Bắc Đình hít hà một hơi, nói vậy anh cũng nắm lấy tay cô hôn lên môi mình: “Vậy để anh không biết xấu hổ cho em xem.”
Giữa hai vợ chồng nói chuyện như vậy cũng rất bình thường, đương nhiên Lệ Bắc Đình cũng cảm thấy bình thường.
“Anh đúng là không đứng đắn.” Thư Lan rút tay lại, lùi khỏi ngực Lệ Bắc Đình, cô giơ tay chỉnh lại tóc, hai tai đỏ bừng.
Lệ Bắc Đình dựa lưng vào ghế ngồi, khẽ cười, nhìn dáng vẻ thẹn cùng của cô thật đáng yêu.
Về tới nhà, Lệ Bắc Đình tìm hộp thuốc, xoa chút dầu thuốc cho Thư Lan: “Vết thương trên người em vất vả lắm mới tốt hơn, vậy mà lại làm mình bị thương tiếp, em đúng là đứa trẻ nghịch ngợm mà.”
Đứa trẻ nghịch ngợm mới khiến mình bị thương 3 ngày một lần như này.
“Em mới không có, vốn dĩ tối hôm nay em còn muốn đi ăn lẩu với A La mà, haiz.” Chuyện đã như vậy, tới lẩu cũng không ăn được rồi, Đỗ La cũng tự mình về nhà trước.
“Muốn ăn lẩu lắm à?” Lệ Bắt Đình cất rượu thuốc xong, hỏi cô.
“Muốn, đã lâu rồi em không ăn.” Món lẩu quả thật rất có mị lực, rõ ràng món đó không quá đặc sắc nhưng lại khiến người ta muốn ăn, mỗi lần ăn đều ăn đến no căng cả bụng.
“Ăn ở nhà cũng giống nhau, anh sẽ kêu chị Lâm sắp xếp, chúng ta lên vườn hoa trên mái nhà ăn đi.” Khó có dịp Thư Lan muốn ăn đồ ăn vặt, chuyện này nên thỏa mãn cô.
“Nhưng mà vết thương của anh còn chưa tốt, không thể ăn được.” Miệng vết thương của Lệ Bắc Đình còn chưa lành, tốt nhất không nên ăn lẩu.
“Chúng ta ăn lẩu uyên ương đi, em ăn nồi cay, anh ăn nồi nước.”
“Như vậy có thiệt thòi cho anh lắm không?” Ăn lẩu phải ăn nồi cay mới ngon chứ, ăn nước trong nồi có gì ngon đâu.
Hơn nữa hiện tại Lệ Bắc Đình không ăn được nước chấm muối cay, nhưng khi ăn lẩu phải chấm muối cay mới ngon chứ.
“Chỉ cần em vui, anh thiệt thòi một chút thì tính là gì.” Lệ Bắc Đình nhướng mày: “Ăn không?”
“Ăn!” Thư Lan từ sofa đứng lên, nhoẻn miệng cười: “Chồng thương em như vậy, thì em phải ăn.”
“Được, vậy em lên lầu thay quần áo đi, váy dơ rồi, để anh kêu chị Lâm chuẩn bị.” Lệ Bắc Đình vỗ vỗ váy cô, trên váy đã dính chút bụi.
“Được, em đi lên lầu đây.” Thư Lan từ trên sofa nhảy xuống, cô dẫm giày bước lên lầy, mỗi bước đi cô điều nhảy nhót, như chim sẻ tìm được gạo, vui vẻ không thôi.
Lệ Bắc Đình lắc đầu cười, thật ra Thư Lan khá ngây thơ, nếu không cũng sẽ không bị Liễu Thiến lừa gạt nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến Liễu Thiến, ý cười từ đáy mắt của Lệ Bắc Đình tan đi, anh gọi điện thoại cho Kỷ Niên, có một số người, vì bản thân họ mà có thể chạm vào điểm mấu chốt của người khác.
Mà những chuyện này, không nên truyền tới tai Thư Lan, không nên làm ô uế tai cô.
Lệ Bắc Đình hy vọng, Thư Lan vĩnh viễn có thể vui vẻ mỉm cười như vậy.
Tầng cao nhất trên biệt thự có một vườn hoa, chăm sóc rất nhiều hoa, chỉ cần hoa có thể nở ở Vân Thành thì trên đó đều có hết, sẽ có chuyên gia chăm sóc chúng. Thư Lan chỉ phụ trách hưởng thụ, đặc biệt là ngày mưa, cô thích tới chỗ này ngủ, nghỉ tiếng mưa rơi vào cửa kính pha lê, cảm giác vô cùng thoải mái.
Cửa kính pha lê trên tầng cao nhất có thể điều chỉnh, bình thường thì mở ra, tới mùa mưa và mùa đông thì đóng lại. Hiện tại đã tới tháng 4-5, nơi này cũng không nóng lắm, mà ngược lại còn có gió.
Chị Lâm và đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nhưng số lượng không nhiều, đồ ăn được đặt trên bàn, hai người ngồi hai bên, bên Thư Lan là nồi cay, bên Lệ Bắc Đình là nồi nước trong, đồ chấm cũng đã chuẩn bị tốt.
Sau khi chị Lâm và đầu bếp rời đi, trên tầng cao nhất chỉ còn hai người họ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, một cơn gió thổi qua, hoa chi lay động, hai con bướm đỏ bay lượn lờ.
Thư Lan chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt, cười khanh khánh nhìn Lệ Bắc Đình đối diện, tâm trạng đặc biệt tốt.
“Sao vậy?” Lệ Bắc Đình dựa lưng vào ghế, hai chân khoanh lại, thanh thản ngồi đó, con ngươi đen nhánh nhìn Thư Lan.
“Anh có cảm thấy khung cảnh này đặc biệt ấm áp hay không?”
Ban đêm yên tĩnh khói trong nồi lẩu bay lên, nước đã sôi, mùi thơm truyền tới, bên tai vang lên tiếng sôi lục bục và tiếng côn trùng kêu, còn có Lệ Bắc Đình ở bên cạnh cô, cả người cô thả lỏng, như đang nằm mơ vậy.
Lệ Bắc Đình gật đầu: “Chỉ cần em muốn, mỗi ngày đều có thể như vậy.”
Đây là điều anh đã muốn từ lâu, hương vị của gia đình.
Từ sau khi mẹ anh qua đời, anh chưa từng cảm nhận được tư vị này.
Ông bà nội đối xử với anh rất tốt, nhưng đó là nhà của ông bà nội, không phải của anh, hiện tại cuối cùng anh cũng có gia đình của mình.
Là nhà của anh và Thư Lan.
“Vậy từ giờ chúng ta thường xuyên lên đây ăn nha.” Thư Lan cúi đầu nhìn một chút: “Ăn được rồi, anh gắp đi!”
Lệ Bắc Đình gật đầu, thả chân xuống, cầm đũa lên tính gắp thức ăn.
“Khoan đã.” Thư Lan vội ngăn anh lại.
“Làm sao vậy?” Lệ Bắc Đình ngạc nhiên hỏi.
“Em còn chưa chụp hình, trước khi ăn đồ ăn ngon chúng ta nên chụp ảnh trước, anh chờ chút nha.” Thư Lan tìm điện thoại, cô vẫn còn đang tìm góc để chụp vài tấm ảnh.
“Lúc này, Lệ Bắc Đình ngắt một đóa hoa hồng bên cạnh: “Thêm cái này thì sao?”””
Khớp xương ở ngón tay cầm lấy đóa hoa hồng đỏ, cảm giác dưới ánh đèn vô cùng đặc biệt, giống như họ không phải đăng ăn lẩu mà đang ăn cơm dưới ánh đèn.
Thư Lan vội vàng chụp: “OK.”
Nhưng Lệ Bắc Đình vẫn giơ tay ra, anh nhướng cằm ý bảo Thư Lan nhận đóa hoa hồng.
“Ơ, hình như đây là lần đầu anh tặng hoa cho em đấy.” Thư Lan nhận lấy, đưa lên mũi ngửi. Dù mùi lẩu nồng nặc, nhưng cô vẫn ngửi được mùi hoa hồng rất rõ.
Lệ Bắc Đình m út bò viên cho vào chén Thư Lan, anh suy tư gì đó rồi nói: “Vậy chắc anh phải tự xem lại bản thân thôi.”