• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia


Đã đến giờ, bọn họ xuất phát đi đến nghĩa trang gần đó tế tổ.

Lần này, gia đình chú nhỏ ngồi xe của Lệ Bắc Đình, Đóa Đóa vẫn ôm chú heo Peppa không chịu buông tay, nói muốn cùng nhau đi, nhưng mà nó quá to không thích hợp mang ra ngoài, Tô Gia bèn khuyên nhủ.

Đóa Đóa ngồi ở chính giữa, tay nhỏ chống xuống ghế, vẫn luôn nhìn Thư Lan tò mò, Thư Lan bị nhìn đến không biết phải làm sao.

“Đóa Đóa, sao em vẫn luôn nhìn chị dâu vậy?”

“Chị ơi, chị thật xinh đẹp.” Đóa Đóa cười, mắt cong như vầng trăng nhỏ.

“Ha ha, mèo nhỏ háo sắc, đây là chị dâu nhỏ. Con đã gọi Bắc Đình là anh trai, vậy cũng gọi Lan Lan là chị dâu nhỏ.” Chú nhỏ xoa đầu Đóa Đóa cười nói.

Đóa Đóa lắc lắc đầu: “Chị gái xinh đẹp.”

Đối với Đóa Đóa mà nói, nam gọi là anh trai, nữ gọi là chị gái, bé không hiểu chị dâu nghĩa là gì.

“Không sao đâu ạ, gọi là chị gái con sẽ thấy mình trẻ hơn.” Thư Lan cầm tay nhỏ của Đóa Đóa, tay cô bé mềm mại như bánh bao sữa.

“Chú heo Peppa này ai mua vậy nhỉ? Có phải con nên cảm ơn chị gái hay không?” Tô Gia cười nói.

“Cảm ơn chị gái xinh đẹp.” Đóa Đóa cũng đưa tay nắm lấy tay Thư Lan.

“Không có gì đâu, Đóa Đóa thật ngoan.”

Đóa Đóa chính là một đứa bé lanh lợi, miệng ngọt lại ngoan ngoãn.

Dọc theo đường đi, có Đóa Đóa nên không khí rất vui vẻ.

Những ngày lễ thế này, cũng là cái cớ để họp mặt, bằng không trời nam biển bắc, một năm cũng khó gặp một lần.

Thư Lan là cháu dâu, bối phận nhỏ nhất, lần đầu tiên đến đây, đi theo Lệ Bắc Đình là được rồi.

Mỗi khi tế bái một ngôi mộ, Thư Lan đều ghi nhớ. Khi đến tấm bia cuối cùng, cô mới phát hiện không thấy mộ của Trịnh Thục-mẹ của Lệ Bắc Đình.

Hai người vừa lúc dừng ở mộ cuối cùng, Thư Lan kéo tay áo Lệ Bắc Đình hỏi anh: “Vì sao em không thấy mộ của mẹ anh vậy?”

“Bà ấy không ở đây.”

“Vì sao?” Hầu như bia mộ của nhà họ Lệ đều ở đây, mọi người đang chuẩn bị đi về.

Lệ Bắc Đình rũ mắt nhìn cô một cái rồi ngẩng đầu, hầu kết khẽ nhấp nhô, ngữ khí mang theo một tia thương xót: “Mẹ của anh không muốn vào phần mộ của nhà họ Lệ.”

Thư Lan mở to mắt, đây là vì cái gì, đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho mẹ của Lệ Bắc Đình dứt khoát như thế.

“Vậy bao giờ chúng ta mới qua chỗ mẹ?” Thư Lan không hỏi nguyên nhân, nghĩ đến, đối với Lệ Bắc Đình mà nói, nhất định là một việc đau lòng.

“Qua mấy ngày nữa anh dẫn em đi.”

“Vâng ạ.”

Trở lại nhà cũ, cơm trưa ăn thanh đoàn*, đó là tập tục ở Vân Thành, Tết Thanh Minh ăn thanh đoàn cùng một ít điểm tâm.

(*Bánh thanh đoàn tử là món ăn được làm trước Tết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo. Người Trung Quốc sẽ nấu một loại cỏ thảo mộc có tên tương mạch thảo, mang đi ép lấy nước trộn làm bột)

Về đến nhà cũ, sau khi ăn xong, Lệ Bắc Đình đưa Thư Lan đi dạo xung quanh, sau đó nghỉ ngơi trên xe một lát.

Biết Lệ Bắc Đình và những người khác phải về nên cơm chiều được sắp xếp lúc 5 giờ, ăn được một lúc thì Lệ Nam Hi mới ung dung đến muộn.

Lệ Nam Hi và Lệ Bắc Đình nhìn không giống nhau, Lệ Nam Hi nhìn là tương đối ôn hòa, so ra dễ gần hơn Lệ Bắc Đình. Ở nhà họ Lệ, mọi người đều cảm thấy hắn ta là người tốt. 

Đúng là đạo đức giả, mặt hiền hòa nhưng tâm địa rắn rết.

Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Thư Lan nhìn thấy Lệ Nam Hi. Hận ý tràn ngập trong mắt cô, như muốn thiêu cháy Lệ Nam Hi. Kiếp trước chính Lệ Nam Hi là người đã đâm dao vào bụng cô.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ sự đau đớn đấy, cô cảm thấy bụng mình đau âm ỉ. Cô sợ nhất là đau, khi con dao lạnh lẽo đó đâm thẳng vào cơ thể cô, đời này cô sẽ không bao giờ quên cảm giác đó.

Tuy rằng Lệ Nam Hi không phải muốn hại cô, mà là Lệ Bắc Đình, cô đã thay Lệ Bắc Đình chắn một đao, cũng theo đó kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 4 năm.

Lệ Bắc Đình chú ý đến Thư Lan vẫn luôn nhìn Lệ Nam Hi, anh cau mày, Thư Lan và Lệ Nam Hi từng có mối quan hệ cũng không tệ lắm. Anh không thích bọn họ thân thiết, nhưng anh không quản được.

“Đã lâu không thấy Lan Lan, lại trở nên xinh đẹp hơn rồi.” Lệ Nam Hi cũng chú ý tới ánh mắt của Thư Lan. Chẳng qua còn chưa kịp nhìn rõ ánh mắt cô có ý gì thì lúc hai người chạm mắt nhau, Thư Lan đã thu lại ánh mắt hận thù.

“Gọi là chị dâu.” Lệ Bắc Đình liếc hắn ta, mặc dù không muốn làm anh trai lắm, nhưng không nghĩ đến hắn ta lại dám gọi là Lan Lan.

“Không sao đâu.” Thư Lan cười một cái.

Lệ Nam Hi quay lại nhìn Lệ Bắc Đình, trong ánh mắt có chút ý khiêu khích: “Vẫn là Lan Lan……”

“Tôi nghe nói Nam Hi cùng chị họ tôi Thư Dung rất thân thiết, nói không chừng về sau còn phải gọi Nam Hi là anh rể đấy.” Thư Lan trực tiếp chặn chữ “tốt” trong câu nói “Vẫn là Lan Lan tốt nhất” của Lệ Nam Hi lại.

Lệ Nam Hi còn chưa kịp phản ứng lại, hắn ta từ khi nào đã biến thành anh rể của Thư Lan rồi. Triệu Cầm nghe thấy liền giật mình: “Cái gì? Tiểu Hi, con với Thư Dung ở bên nhau?”

Triệu Cầm vẫn luôn xem Lệ Nam Hi là người kế thừa tương lai của nhà họ Lệ, Lệ Bắc Đình chẳng qua là danh chính ngôn thuận, tạm thời ngồi ở vị trí đó thôi, về sau sẽ phải trả lại cho Lệ Nam Hi.

Cho nên Triệu Cầm vẫn luôn để ý hôn sự của Lệ Nam Hi, nhất định phải tìm một tiểu thư nhà quyền quý, tốt nhất là có thể hỗ trợ cho Lệ Nam Hi, giành lấy sản nghiệp của nhà họ Lệ.

Mà Thư gia, hiển nhiên không nằm trong sự cân nhắc của bà ta, Thư Lan bà ta còn chướng mắt, huống chi là Thư Dung, một con bé ở gia đình bình dân, đừng mong bước vào cửa nhà họ Lệ.

“Lần trước con còn thấy Nam Hi đi ăn với chị họ con, con cũng không dám quấy rầy.” Thư Lan rũ mắt, trên mặt phảng phất ý cười, như muốn xác nhận hai người bọn họ ở bên nhau.

“Thật hay giả thế?” Triệu Cầm nhìn Lệ Nam Hi.

“Mẹ, không thể nào, con với Thư Dung chỉ là bạn học, không phải như chị dâu nghĩ đâu.” Lệ Nam Hi hơi trừng mắt nhìn Thư Lan một cái.

Hắn ta có cùng với Thư Dung ở bên nhau hay không, Thư Lan còn có thể không biết sao? Cô chính là cố ý nói như vậy. Ai cũng biết, Triệu Cầm rất quan t@m đến hôn sự của hắn ta, đây là cố ý để Triệu Cầm giáo huấn hắn. Tuy nói là mẹ ruột, nhưng nếu cứ cằn nhằn thì hắn ta cũng thấy khó chịu.

“Vậy là tốt rồi, con hiện tại nên chú tâm học tập chuyện của công ty, về sau chia sẻ một chút trọng trách với anh trai con, đừng có kéo chân anh trai con là được.” Triệu Cầm đương nhiên không thể nói là chướng mắt Thư Dung, bà ta đành viện cớ như vậy.

“Không cần, chuyện công ty tôi có thể xử lý, Nam Hi cũng nên bàn tới chuyện hôn nhân đi. Tôi nghĩ Thư Dung cũng không tồi, lại còn là chị em với Lan Lan, thân càng thêm thân.” Lệ Bắc Đình hiểu được Thư Lan đang làm khó dễ Lệ Nam Hi, anh cảm thấy rất vui.

Lệ Bắc Đình duỗi tay nắm lấy tay Thư Lan, “Đừng để đến lúc, tôi với Lan Lan đã có em bé thì cậu vẫn còn độc thân.”

Lúc này đây, trái với dự đoán của mọi người, Thư Lan không có phản bác Lệ Bắc Đình, ngược lại còn nắm tay anh cười nói, “Đúng vậy, Nam Hi cũng không còn trẻ nữa.”

Triệu Cầm cũng không muốn Lệ Nam Hi kết hôn sớm như vậy, trước tiên nghĩ đến việc ổn định công ty trước nhưng hiện tại lại bị Lệ Bắc Đình và Thư Lan khiêu khích.

Lúc trước quan hệ của hai người không tốt, Triệu Cầm ở một bên xem trò vui, hiện tại hai người tình cảm đã tốt lên, Triệu Cầm hoảng sợ, nếu còn sinh con sớm thế chẳng phải sẽ khiến hai ông bà già vui vẻ sao?

Thế hệ trước rất coi trọng người kế thừa, nếu Lệ Bắc Đình có con trai mà Nam Hi còn chưa có, so ra vẫn chậm hơn một bước.

“Nam Hi cũng nên chuẩn bị rồi. Sắp đến đại thọ của Văn lão gia, đến lúc đó các tiểu thư danh giá của Vân Thành đều đến, con nhìn thử xem có ai thích hợp hay không.” Lệ Kiện bước đến nói.

“Văn lão gia mừng đại thọ, nghe nói là Văn Vận sẽ trở về?” Người con dâu mà Triệu Cầm nhìn trúng đó chính là Văn Vận.

“Đúng vậy, tôi nghe nói Văn Vận vừa đoạt giải người mới xuất sắc nhất trong cuộc thi thiết kế của EK.”

“Rất lợi hại, giải thưởng này rất lớn.” Triệu Cầm càng thêm hài lòng.

Nhưng Lệ Nam Hi lại không muốn, Văn Vận còn lớn hơn hắn ta vài tuổi, không phải là hắn ta không tìm thấy phụ nữ, sao phải tìm một người lớn tuổi hơn mình chứ. Ngược lại Lệ Bắc Đình lại có thể cưới Thư Lan nhỏ hơn 5 tuổi. Đều là con trai nhà họ Lệ, dựa vào cái gì mà bên nặng bên nhẹ.

Thư Lan nghe được cuộc thi thiết kế EK, có chút tò mò. Văn Vận chính là thiên kim của trang sức Ái Châu. Trẻ tuổi như vậy mà đã lấy được giải thưởng, rất lợi hại nha. Đối với Văn Vận cô ấn tượng không nhiều lắm, kiếp trước cô quá hồ đồ, cũng không tìm hiểu những việc này.

Nhưng mà xem ra sẽ sớm gặp được cô ấy thôi.

Bữa cơm này, mỗi người một tâm tư khác nhau. Cơm nước xong, mọi người đều giải tán.

Ông bà nội hỏi Lệ Bắc Đình có muốn ở lại một đêm không, Lệ Bắc Đình nghĩ đến Thư Lan, chắc cô không muốn ở đây nên đã uyển chuyển từ chối. Bà nội cũng không ép buộc, biết là hai người chỉ mới làm hòa thôi.

Lệ Bắc Đình lái xe, Thư Lan ngồi ở ghế phụ, trên xe hơi nóng, Thư Lan liền hạ cửa kính xuống, một lát sau mới nâng lên.

“Khói bụi mù mịt, sao lại nhiều xe tải lớn như vậy.”

“Có một công xưởng đang được xây gần đây, xe vận tải chuyển vật liệu xây dựng đến, chờ lên cầu sẽ đỡ hơn một chút, xe vận tải không thể vào nội thành.” Lệ Bắc Đình lái xe cũng càng cẩn thận hơn, người lái xe sợ nhất những chiếc xe vận tải lớn này, xe lớn có nhiều điểm mù.

“Cũng may không vào nội thành, bằng không em nghĩ mặt đường sẽ rách tả tơi, xe tải đi qua lỗ tai đều ù hết cả lên.”

“Ừm.” Lệ Bắc Đình nhìn lướt qua kính chiếu hậu, phát hiện có một chiếc xe vận tải màu đỏ cách anh rất gần, vì vậy anh liền tăng tốc.

Khi đến giữa cầu, Thư Lan không nhịn được nữa nên hạ cửa xuống, gió thổi phần phật, quá thoải mái.

“Lệ Bắc Đình, bằng không chúng ta hóng gió đi, thật thoải mái.”

Lệ Bắc Đình không đáp lại, cô quay đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Lệ Bắc Đình nhíu mày lại, “Không có việc gì, đằng sau có một chiếc xe không thích hợp.”

“Tình huống như thế nào.” Thư Lan nhìn thoáng qua phía sau, hình như hai chiếc xe phía sau có hơi gần.

“Anh nhìn xem có thể vượt qua chiếc xe phía trước hay không.”

Nhưng hiện tại đang là giờ tan tầm, xe quá nhiều.

Lệ Bắc Đình còn không có tìm được cơ hội để vượt qua, đột nhiên đuôi xe bị va chạm mạnh, xe theo quán tính lao về phía trước.

Anh cau mày, vội vàng đạp phanh, cầm vô lăng ổn định lại xe, Thư Lan sợ tới mức mặt trắng bệch, cô vô thức nắm chặt cửa xe.

Giây tiếp theo, xe phía sau giống như là phát điên, hung hăng mà lao vào, trực tiếp hất văng chiếc Bentley màu đen ra ngoài.

Bentley rơi khỏi cầu Vân Giang, lao nhanh xuống sông, dưới ánh đèn đường rực rỡ, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, giống như là thiên thạch rơi xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK