Editor: Jane pham + Beta: Miya
“Ha ha, đúng vậy.” Lệ Bắc Đình cười lớn, khi ở cùng với Thư Lan, dù không có chuyện gì anh cũng đều vui.
Thư Lan giơ tay che miệng anh lại, cau mày trừng mắt với anh: “Anh có thể nhỏ giọng một chút được không?”
“Được.” Lệ Bắc Đình ngoan ngoãn gật đầu, không dám lỗ m ãng, sợ chọc giận cô rồi lát nữa anh lại phải dỗ.
“Kẹo ngon không?” Lệ Bắc Đình lấy trong túi đựng đồ ở ghế trước ra một viên kẹo, bóc một viên bỏ vào miệng.
Cũng được, sao trong xe anh lại có kẹo bạc hà vậy.”
“Có lúc uống rượu nhiều, anh muốn ăn kẹo cho tỉnh táo.” Lệ Bắc Đình không thể để mình mất tỉnh táo khi ở bên ngoài, nếu không anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trừ khi ở cùng Kỷ Niên thì đôi lúc anh mới uống say còn lại những người khác anh đều không yên tâm.
“Uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe.” Tuy không thể không uống, nhưng Thư Lan cũng biết Lệ Bắc Đình do phải xã giao đối ngoại nên làm sao có thể không uống chút rượu nào.
“Ừm, sau này anh sẽ uống ít.” Lệ Bắc Đình cầm lấy bàn tay trắng muốt gần như tái đi của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tài xế vờ như không nghe thấy tiếng cười đùa ở ghế sau, không dám vểnh tai lên nghe, chuyên tâm lái xe nhưng trong lòng lại cảm thán, tình cảm vợ chồng Lệ tiên sinh tốt thật.
Chẳng mấy chốc đã đến vùng ngoại ô, một đồng cỏ rộng lớn, xanh tươi và tự nhiên, vì vậy địa phương đã quy hoạch ra một lễ hội diều nhằm thúc đẩy nền kinh tế địa phương.
Xung quanh bãi cỏ treo đầy những biểu ngữ đủ màu sắc, trên đó treo hàng nghìn con hạc giấy và cối xay gió nhỏ đủ màu sắc sặc sỡ, rất nhiều người đã chen nhau vào chụp ảnh.
Mặc dù nắng rất gắt, nhưng gió không nhỏ nên cũng không quá nóng, Thư Lan còn đội mũ nên không cảm thấy nóng.
Cô kéo Lệ Bắc Đình đi chụp ảnh check in: “Anh đi chơi đi, em không đi.”
Lệ Bắc Đình luôn cảm thấy mình không hợp với nhóm người đó, lại càng không thích việc chen lấn.
Lệ Bắc Đình rất ít khi ra ngoài chơi, bình thường công ty và nhà là hai điểm thẳng hàng, ra nước ngoài làm việc xong xuôi cũng về nhà, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trong một dịp như thế này.
Trước khi kết hôn, bọn họ cũng chủ động ngỏ lời với Thư Lan nhưng đều bị từ chối, hai người cũng không đi hưởng tuần trăng mật nên không có kinh nghiệm, Lệ Bắc Đình cảm thấy có chút không thoải mái khi xuất hiện ở đây.
Gọi tạm là xấu hổ.
“Sao anh không đi, không phải chúng ta ra ngoài chơi chung sao?” Thư Lan kéo cánh tay anh, lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, sau lưng anh là một đóng hạc giấy, rất xinh đẹp.
Thư Lan tìm được góc chụp nhưng cô lại thấy không hài lòng, cô khá xinh đẹp mà Lệ Bắc Đình cũng rất đẹp trai, ngắm nhìn hồi lâu cuối cùng cô cũng phát hiện ra sự bất ổn ở đâu.
“Sao anh không cười?” Mặt Lệ Bắc Đình không biểu cảm, giống như bị bắt cóc vậy.
“Cười như nào, anh rất ít chụp ảnh.”
Trong trí nhớ của anh, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ảnh chứng minh thư ra thì còn lại anh rất khi chụp hình, ngay cả ảnh gia đình nhà họ Lệ cũng không có, cũng có thể có, nhưng không có hình anh.
“Đồ ngốc, vừa rồi hôn em không phải anh cười rất vui sao?” Thư Lan thấy kỳ lạ, vẫn có người không biết cười nữa sao.
“Đúng rồi, anh quên mất, em tìm cảm giác cho anh đi.” Lệ Bắc Đình hơi cúi người nhìn cô, khóe môi hiện ý cười.
Thư Lan đẩy mặt anh và vào camera, vội chụp một tấm ảnh: “Anh xem, anh vừa cười nè.”
“Anh thấy mình vẫn chưa tìm được.” Lệ Bắc Đình cảm thấy mình bị thiệt.
“Anh đừng có mà được voi đòi tiên.” Thư Lan trừng mắt nhìn anh: “Đi, chúng ta đi mua diều.”
Lệ Bắc Đình bị cô kéo đi, giống đứa trẻ lần đầu đến công viên giải trí, gia đình sợ đứa trẻ đi lạc.
“Anh thích cái nào?” Thư Lan nhìn đến hoa cả mắt, có chim én, chuồn chuồn, phượng hoàng… đủ kiểu dáng.
“Cái đó.” Lệ Bắc Đình chỉ vào con vịt nhỏ màu vàng trong góc.
“Ha ha, anh trẻ con quá đấy, ông chủ lấy cho tôi con vịt nhỏ màu vàng kia.” Thư Lan híp mắt cười.
“Rất giống em” Lệ Bắc Đình lấy điện thoại quét mã thanh toán.
Thư Lan nghe vậy nhíu mày: “Giống ai?”
“Em, hôm nay em cũng mặc màu này không phải sao.” Lệ Bắc Đình nhìn váy cô, rồi thanh toán.
“Anh mới là con vịt. Ông chủ, tôi không muốn con này nữa lấy cho tôi con chim én đi.” Thư Lan liếc xéo anh: “Con chim én giống anh.”
“Được, chim én cũng đẹp lắm, người đẹp lấy đi.” Ông chủ tìm diều chim én đưa qua, trai xinh gái đẹp khiến ông chủ phải nhìn thêm mấy lần.
Thư Lan cầm diều chim én đi mấy bước, lắc tay đắc ý: “Hôm nay anh nên mặc áo sơ mi trắng, nhìn sẽ giống hơn nữa.”
Áo sơ mi trắng và quần đen giống như chim én.
“Vậy anh về thay đồ?” Lệ Bắc Đình cực kỳ dung túng, nở nụ cười mỉm cưng chiều.
“Thôi kệ đi, đi nào, tụi mình đi thả diều nhé, anh biết thả không?” Thư Lan một tay cầm con diều, một tay kéo Lệ Bắc Đình đi, song chiếc túi xách của cô đã được anh đeo trên tay mình lúc nào chẳng hay.
“Không, anh chưa từng chơi.” Tuổi thơ của Lệ Bắc Đình rất tẻ nhạt, dù có chơi thì cũng đã qua từ lâu. Từ sau khi hiểu chuyện, anh cũng chỉ có học và làm việc.
Lúc này, Thư Lan thấy Lệ Bắc Đình thật đáng thương, anh giàu có nhưng lại chưa bao giờ chơi thả diều, nhưng cũng đúng lúc còn nhỏ sẽ không có ai chơi với anh. Nếu như vậy cô sẽ không tính toán với anh chuyện vừa rồi.
“Để em dạy anh, lúc trước mỗi cuối tuần thời tiết mát mẻ, ba thường dẫn em đi thả diều.” Thư Lan dang hai tay, came nhận cơn gió: “Chim én thật đẹp, trắng đen rõ ràng.” Có lẽ sợ màu trắng không đẹp nên những chỗ màu trắng đều có thêm màu đen loan lỗ.
“Thật ra chim én không có màu đen.”
“Không phải màu đen thì màu gì?” Thư Lan bắt đầu hoài nghi hai mắt mình: “Em đã từng thấy chim én, chúng đều có màu đen mà.”
“Có nhiều màu sắc khác nhau, bao gồm cả xanh dương và xanh lục. Màu quá tối và nhìn từ xa sẽ chuyển sang màu đen, nhưng anh đọc thông tin từ tài liệu chứ anh chưa bao giờ tiếp xúc gần với chúng nó.”
“Vậy không phải màu đen sặc sỡ sao? Cũng giống bức tranh vẽ bên trên cùng màu.” Thư Lan kinh ngạc: “Chẳng trách có một bài hát thiếu nhi tên là “Con én nhỏ mặc áo hoa”.”
“Không biết, có cơ hội thì chúng ta xem thử.”
“Xem ở đâu? Vườn bách thú chắc không có chim én đâu.” Thư Lan rất tò mò.
Lệ Bắc Đình cau mày suy nghĩ: “Lát nữa anh dẫn em đi một nơi, có lẽ sẽ có.”
“Dạ, anh mau cầm diều đi, em dạy anh thả diều.”
Thư Lan dạy lệ Bắc Đình thả dây, cô chạy ngược chiều gió với con diều, cố gắng làm cho con diều bay lên.
Lệ Bắc Đình cầm cuộn chỉ trong tay, nheo mắt lại, lòng bàn tay có chút mồ hôi, rất ít khi anh cảm thấy khẩn trương, sợ anh thả diều không bay làm Thư Lan thất vọng, khi anh đang xử lý các dự án trị giá hàng tỷ đô la cũng không khẩn trương như lúc này.
Cũng may khả năng học hỏi của anh khá mạnh, nhìn người bên cạnh học cách buông tay, cũng làm cho con én “màu mè” này thuận lợi bay lên trời.
“Hay quá, bay lên rồi, cao quá.” Thư Lan hưng phấn chạy tới, ôm cánh tay Lệ Bắc Đình, vui sướng như một đứa trẻ.
Lệ Bắc Đình nhìn con diều, tranh thủ thời gian liếc nhìn cô, nụ cười trên mặt tươi vui, chính là vẻ rạng rỡ mà tuổi này nên có.
Lệ Bắc Đình có thể cảm giác được tim trong lồ ng ngực đập kịch liệt, giống như băng tuyết tan ra, cỏ xanh đâm chồi nảy lộc.
Anh nghĩ rằng điều ước của anh nên là bảo vệ nụ cười của cô cho đến cuối đời.
Cuộc đời này không hối hận.
Thả diều xong thì Thư Lan thấy hơi đói, vừa rồi cô hưng phấn quá nơi chạy khắp nơi. Với người ít khi vận động như cô thì năng lượng tiêu hao rất nhanh.
“Đi thôi, anh đã gọi cơm trưa rồi.” Lệ Bắc Đình không biết từ đâu lấy ra một chiếc ô che cho Thư Lan, còn có nước khoáng và một chiếc quạt nhỏ, anh chắc chắn là một trong mười bạn trai hàng đầu, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng Thư Lan hài lòng chín phần
Có một điều khiến cô không hài lòng là “Sao nước khoáng không lạnh?”
Bây giờ cô thấy rất nóng, chỉ muốn uống nước lạnh.
“Em uống ít đồ lạnh thôi, không phải sắp tới kỳ kinh nguyệt rồi sao?” Lệ Bắc Đình đưa cô lên xe, đã gần trưa, nắng càng lúc càng gắt, gió rõ ràng không làm dịu được được cái nắng gắt.
“Sao anh biết?” Thư Lan rất ít theo dõi ngày tháng, cho nên thường xuyên làm bẩn quần.
“Bí mật.”
Có lẽ Thư Lan không biết, trước đây mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, đồ ăn trong nhà đều ấm hơn, rất ít món nguội.
Khi cô mới kết hôn, cô đau bụng đến tháng thì anh bắt gặp một lần, đau chảy cả nước mắt nhưng Thư Lan thấy anh đến, cô lập tức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhéo lòng bàn tay đỏ bừng cũng không tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Một cô bé bướng bỉnh.
Sau đó anh hỏi bác sĩ, cô không muốn uống thuốc thì nên cải thiện chế độ ăn uống, chuyện như vậy cô không phát hiện ra, anh cũng dặn người khác không được nói cho cô biết.
Làm những điều này, chỉ muốn cô ấy tốt, không phải muốn cô cảm kích.
“Không nói cũng không sao, chúng ta đi ăn cơm ở đâu?” Vệ sĩ mở cửa, Thư Lan ngồi vào ngồi xuống, trong xe có điều hòa, thoải mái hơn rất nhiều.
“Gần đây có trang viên, không phải em muốn thấy chim én à? Trong nhà người đó có tổ én, đúng lúc có con én mới nở.”
“Thật sao, đó giờ em chưa thấy chim én mới sinh bao giờ.”
“Cũng gần giống chim én lớn.” Lệ Bắc Đình cũng chưa từng thấy.
Sau khi xuống xe ở bãi đậu xe của trang trại, có người tiến đến chào anh: “Lệ tiên sinh, Lệ phu nhân. Xin chào, tôi là quản lý cửa hàng ở đây, cứ gọi tôi là Tiểu Trần. Ông chủ đã sắp xếp bữa trưa rồi.”
Lệ Bắc Đình gật đầu nhìn Thư Lan: “Ăn trước hay ngắm chim én trước?”
“Nhìn chim én trước đã.” Thư Lan cầm trong tay một chiếc quạt nhỏ, cô đối với chim én còn hiếu kỳ hơn là đói bụng.
“Mời đi lối này, tôi dẫn hai người đến đó.” Quản lý Trần làm động tác mời.
“Anh có biết ông chủ ở đây không?” Quản lý Trần nhìn qua còn rất trẻ, nhưng đối với Lệ Bắc Đình lại rất cung kính.
“Đây là trang trại do Kiều Việt tạo, cậu ta là người thích chơi bời, thích đi những con đường khác người.” Dù ba của Kiều Viển có kêu anh ta vào công ty thì anh ta cũng nhất quyết tự mở một trang trại và khu suối nước nóng, kiếm cũng khá nhiều tiền.
“Hình như em không có ấn tượng gì với Kiều Việt.”
“Hiện tại cậu ấy không ở trong nước, lát nữa anh sẽ gọi họ ra đây để em biết.”
“Dạ.” Thư Lan cười cười, cô muốn đi vào nhìn một chút thế giới của Lệ Bắc Đình.