Editor: Hihi! + Beta: Miya
Lệ Bắc Đình ngồi ở mép giường, cúi đầu khom lưng, nâng mặt cô, ngón tay vuốt nhẹ má Thư Lan, anh lẩm bẩm: “Thích anh thật sao?”
Hai người đã biết nhau nhiều năm, cũng có thể nói Lệ Bắc Đình đơn phương biết Thư Lan. Từ khi cô 18 tuổi, cho đến năm 23 tuổi, từ yêu từ cái nhìn đầu tiên đến ở bên nhau, thời gian trôi qua như cái chớp mắt.
Lệ Bắc Đình luôn hy vọng hai người có thể ý hợp tâm đầu, yêu thương lẫn nhau, nhưng lâu như vậy vẫn không thành, anh cũng không cầu mong xa vời, anh cho là hai người cứ ở trạng thái như vậy, có chút giống vợ chồng, nhưng không ngờ Thư Lan sẽ thích anh.
Lúc trước cầu mà không được, bây giờ đột nhiên lại có thật, khiến anh thấy không thật lắm.
Lệ Bắc Đình cười thầm, giống như đứa trẻ được kẹo, anh nắm tay Thư Lan áp lên mặt mình.
“Lan Lan, anh yêu em.”
Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết rất đậm sau.
Có lẽ Lệ Bắc Đình di truyền từ mẹ, Lệ Kiện bạc tình sinh ra một đứa con trai đa tình.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Lệ Bắc Đình ở một lúc, đắp chăn cho cô rộ rời đi. Còn nhiều việc cần xử lý, anh sẽ cố dành thời gian tối mai ăn cơm cùng cô.
***
Cuối cùng Thư Lan cũng hiểu vì sao ba không cho cô uống rượu, cảm giác uống say tỉnh vậy rất khó chịu, uống cũng không nhiều nhưng đầu như nổ tung. Trước đây cô từng đến quán bar uống rượu cùng Thư Dung, đến cho vui thôi chứ cô không dám uống. Đến quán bar mà uống hai ly nước trái cây, buồn cười chết.
Cô vỗ vỗ đầu, nặng nề như quả tạ. Chậc, tửu lượng không giỏi, sau này cô sẽ không uống nữa.
Lê cơ thể mệt mỏi rời giường rửa mặt. Xuống lầu , chị Lâm thấy cô thì nói: “Phu nhân, sắp đến bữa trưa rồi. Cô muốn ăn sáng hay chút nữa ăn trưa luôn?”
“Vậy thì chờ một lúc rồi ăn cơm trưa đi, nhưng bây giờ tôi muốn sữa đậu nành.” Bụng trống không, cô muốn uống chút đồ nóng.
“Vâng, tôi đi làm ngay.”
Thư Lan ra ngoài đi dạo trong sân, hoa đều đã nở rộ, cảm giác giống như ra khỏi cửa là biển hoa, môi trường ở đây thật sự rất tốt.
Cô ngồi xích đu ở cây đại thụ, cảm giác gió phất phới, gần đó có hồ, nên không nóng lắm. Có lẽ đây là nơi mát nhất ở trung tâm Vân Thành.
Ngồi một lúc, chị Lâm bưng ly sữa đậu nành ra, cô đã uống một nửa, đầu cũng đỡ đau hẳn.
Trò chuyện với Đỗ La một hồi, gần mười hai giờ, cô nhận được tin nhắn của Lệ Bắc Đình: 【Dậy chưa?】
Khóe miệng Thư Lan nhếch lên, ngay cả cô cũng không phát hiện ra, nhận được tin tức của Lệ Bắc Đình cô lại vui như vậy.
【Dậy rồi, sau này em sẽ không uống rượu nữa đâu, đau đầu quá.】
【Hình ấm ức jpg.】
Lệ Bắc Đình nhìn thấy biểu tượng con thỏ phiền muộn, nhíu mày, bận rộn đến trưa anh cũng đau đầu, nhưng nhìn thấy tin nhắn của cô tượng tương ra thái độ của cô tựa như cô đang ở bên người mình.
Cô không cần làm gì nhưng có thể khiến Lệ Bắc Đình vui vẻ, như tinh dầu xua tan mệt mỏi.
【Rượu chẳng phải thứ tốt, sau này đừng uống nữa.】 Lệ Bắc Đình chỉ uống khi tiếp khách hoặc tâm trạng tệ, bình thường anh không đụng đến.
Thư Lan: 【Em chắc chắn sẽ không không uống nữa, thà uống nước trái cây còn hơn.】
Sprite còn tốt hơn rượu.
Thư Lan trò chuyện với Lệ Bắc Đình một hồi, chị Lâm kêu Thư Lan vào dùng cơm, sợ cô đói bụng.
Cô giục Lệ Bắc Đình đi ăn cơm, hôm nay cô không đến công ty. Buổi chiều cô muốn học nấu ăn cùng đầu bếp, buổi tối cô muốn tự mình xuống bếp.
Lúc ăn cơm cô có nói với chị Lâm, chị ấy đã chuẩn bị vài món đơn giản mà Lệ Bắc Đình thích ăn.
Nói với đầu bếp, đầu bếp lại có chút lo lắng, phu nhân muốn vào bếp nên ông ta có chút áp lực.
Tài nấu nướng của Thư Lan mặc dù có tiến bộ nhưng cô cũng chỉ biết làm mấy món đơn giản, hơn nữa cả quá trình đều có đầu bếp giúp đỡ, nên công lao của Thư Lan có bao nhiêu phần đầu bếp đều rất rõ.
Giữa buổi chiều, Thư Lan đeo tạp dề vào, chủ yếu là sợ sau này phải học hỏi nhiều, lãng phí nhiều thời gian.
Chị Lâm và đầu bếp ở bên cạnh chờ đợi, như sợ Thư Lan đốt cháy nhà bếp vậy.
Thư Lan cũng không có tự tin để họ đi ra ngoài nếu không cô thật sự đốt cháy nhà bếp mất.
Dưới sự chỉ đạo của đầu bếp, mọi thứ cũng không quá khó, thật ra thì nhiều món đều do đầu bếp làm, Thư Lan là phụ bếp, Thư Lan cảm thấy mình không thể học nấu ăn được.
Nhưng không sao, cũng may Lệ Bắc Đình có bản lĩnh, có thể mời đầu bếp không cần cô phải lo.
Lệ Bắc Đình trở về sớm hơn Thư Lan dự tính, khi màn đêm buông xuống, anh ôm một bó hoa đỏ tươi trong ngực.
“Lan Lan, mừng kỷ niệm một năm ngày cưới.”
Ngày hôm qua tặng hoa hồng phấn, hôm nay tặng hoa hồng đỏ, chín mươi chín bông hồng không nhẹ Thư Lan ôm hơi nặng.
“Cảm ơn chồng nhiều.” Thư Lan nhón chân hôn anh: “Nhanh rửa tay đi, chúng ta lên sân thượng ăn.”
“Ừm, đợi anh thay đồ đã.”
“Đi đi, em lên sân thượng đợi anh.”
Lệ Bắc Đình lên lầu, Thư Lan vẫn ôm hoa chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, những ngày lễ đặc biệt trước đây cô không quan tâm. Giờ cô và Lệ Bắc Đình đã hòa thuận, ngày nào cô cũng muốn ăn ân ái cả.
Cô ôm bó hoa lên lầu, đến sân thượng thì bắt đầu thở hổn hển, nặng quá, cô thấy tặng mười mấy đoá là được rồi.
Lệ Bắc Đình lên lầu, nhìn thấy vườn hoa được trang trí, cùng rất nhiều đèn nhỏ, không biết còn tưởng ở tiệm.
“Trang trí đẹp lắm.”
“Đều là chị Lâm và mọi người trang trí đó, anh đói rồi đúng không, chúng ta ăn trước đi.” Thư Lan mở nắp món ăn, xấu hổ nói: “Em vốn muốn tự mình xuống bếp, mà tay nghề còn kém quá. Mấy món này do đầu bếp làm hết, em chỉ phụ giúp thôi.”
Lệ Bắc Đình buông đồ trong tay xuống, anh nắm tay cô, cười nói: “Không phải anh đã nói không cần em xuống bếp sao, muốn ăn gì cứ để đầu bếp làm, nếu không lần sau anh sẽ không ở nhà ăn cơm nữa.”
“Nếu ba vợ biết anh để em xuống bếp ông ấy sẽ dạy cho anh một bài học.”
Thư Lan le lưỡi: “Làm gì có, ba em không nỡ dạy con rể hiền đâu.”
“Em đó.” Lệ Bắc Đình giơ tay xoa trán cô: “Mau ngồi xuống đi.”
“Hôm qua em uống rượu nhức đầu, hôm nay uống nước trái cây đi, ép trái dưa hấu tươi, mùa hè uống cho mát mẻ.” Thư Lan giơ ly nước dưa hấu lên trước mặt Lệ Bắc Đình, nhướng mày cười: ‘Kỷ niệm một năm ngày cưới, hôm nay phải thật vui.”
Lệ Bắc Đình giơ tay lên, hai người cụng ly: “Kỷ niệm một năm vui vẻ, hy vọng mỗi ngày em đều vui.”
Ngày nào cũng vui, lời chúc phúc đơn giản nhất cũng là lời chúc chân thành nhất. Giá như ngày nào cũng vui.
Thư Lan mỉm cười, uống một ngụm nước trái cây rồi đặt cốc xuống, lấy hộp quà nhỏ từ trong túi ra.
“Đây là quà kỷ niệm một năm, anh đoán xem là gì?”
Lệ Bắc Đình cúi đầu, hộp nho nhỏ, có kích thước tương đương chiếc ghim cài, anh không đoán được bên trong là gì.
“Em thiết kế phụ kiện cho anh sao, khuy măng sét phải không” Anh là đàn ông, nhiều đồ trang sức đều không dùng được, ghim cài hôm qua đưa rồi, cái hộp hôm nay lớn chừng này, có thể là khuy măng sét.
“No, anh mở ra xem thử đi.” Thư Lan tỏ vẻ thần bí.
Lệ Bắc Đình hết sức tò mò, anh nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở ra, là cặp nhẫn bạc.
Lệ Bắc Đình như ngừng thở, anh liếc nhìn Thư Lan, cô đang cười.
“Anh có thích không? Đây là em tự thiết kế, là chiếc nhẫn đơn giản nhất nhưng có khắc chữ viết tắt tên hai chúng ta.” Hai người có nhẫn nhưng Thư Lan chưa bao giờ đeo, Thư Lan cũng không thấy Lệ Bắc Đình đeo, cô cũng thấy đó không phải là nhẫn.
Nên cô muốn thiết kế một đôi, Lệ Bắc Đình là đàn ông, phần lớn đàn ông thích chiếc nhẫn đơn giản, cô cũng thích đơn giản, đeo nhẫn kim cương trong các buổi yến tiệc là được, bình thường đeo nhiều rất mệt.
Lệ Bắc Đình cầm nhẫn lên, trên nhẫn nữ có thiết kế hình cánh hoa, trên đó có một viên kim cương nhỏ như giọt sương. Nhẫn nam là hình chiếc lá, bên trong cánh hoa khắc chữ “LBT”, bên chiếc lá khắc chữ “SL”.
Trong lòng anh tràn ngập cảm xúc, anh chưa từng nghĩ qua. Đời này anh có thể nhận được chiếc nhẫn từ Thư Lan.
Mọi người đều hiểu chiếc nhẫn tượng trưng cho điều gì, cái này còn làm anh phải ngạc nhiên vui mừng hơn những lời Thư Lan nói hôm qua.
Thư Lan nhướng mày: “Sốc quá hả?” Không thèm nói câu nào.
Lệ Bắc Đình lấy chiếc nhẫn nữ ra, đứng lên đến bên cạnh Thư Lan: “Đưa tay cho anh.”
Thư Lan đưa tay ra, chờ anh đeo nhẫn lên tay mình.
Nhưng điều cô không ngờ là Lệ Bắc Đình đã vén quần lên quỳ một chân xuống.
“này, anh quỳ làm gì.” Thư Lan theo bản năng kéo anh dậy.
“Anh nợ em một buổi cầu hôn, Lan Lan anh rất ngạc nhiên và vui khi nhận được chiếc nhẫn của em, cuộc đời này không còn gì hối tiếc.” Lệ Bắc Đình nhìn cô bằng đôi mắt sâu xa tràn ngập thâm tình.
“Ôi trời, anh đừng cảm động vậy. Sau này anh sẽ nhận được nhiều thứ nữa mà.” Thư Lan không ngờ chỉ một chiếc nhẫn mà anh đã xúc động vậy, còn hơn cả cô khi được tặng máy bay riêng nữa.
“Cái này không giống, Lan Lan anh không giỏi dỗ dành con gái, nhưng anh có thể học, có thể có chỗ không tốt, em hãy nhắc anh anh sẽ sửa đổi. Lan Lan, em đồng ý đi tiếp cùng anh không?”
Đã nhiều năm Lệ Bắc Đình không nói đến việc này, Thư Lan là cô gái đầu tiên anh thích cũng là người cuối cùng, anh học và áp dụng đều dùng trên người Thư Lan.
Thư Lan cắn môi, cô chỉ là thiết kế một chiếc nhẫn đơn giản, nhưng Lệ Bắc Đình rất nghiêm túc, trong thoáng chốc cô cảm giác như khung cảnh đám cưới, đám cưới mà hai người đều vắng mặt.
Đối diện với người đàn ông này, tại sao cô không muốn chứ, cô cười gật đầu và đưa tay ra: “Lệ Bắc Đình, sau này không cho phép anh bỏ rơi em.”
Chiếc nhẫn được chậm rãi đẩy vào ngón áp út, Lệ Bắc Đình cúi đầu chân thành hôn lên mu bàn tay cô: “Em ở đâu, anh ở đó.”
Cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng bị làn da của anh sưởi ấm, Thư Lan kéo anh lại nói: “Anh mau đứng dậy đi.”
Lệ Bắc Đình không đứng, anh đưa chiếc nhẫn kia cho Thư Lan và chìa tay trái ra.
Thư Lan đeo nhẫn cho anh, lại kéo anh đứng dậy, Lệ Bắc Đình thuận thế đứng dậy, tay đặt lên lưng ghế Thư Lan, thuận thế ngậm lấy môi cô.