• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bông Gòn + Beta: Mia


Khi Kỷ Niên nhận được cảnh báo nhắc nhở thì đang ở nhà dùng cơm chiều, bỏ chén đũa xuống sau đó ra ngoài ngay lập tức, vừa chạy đến địa điểm xảy ra chuyện, một bên báo với người nhà của Lệ Bắc Đình.

Thời điểm trang bị hệ thống cảnh báo, cũng hy vọng không cần dùng đến nó, nhưng không nghĩ tới thật sự phải dùng nó.

“Kỷ Niên, Lệ Bắc Đình anh ấy, anh ấy hôn mê rồi.”

“Đừng vội, miệng vết thương ở đâu vậy?” Bác sĩ bước nhanh tới gần Lệ Bắc Đình.

“Phía sau lưng, phía sau lưng anh ấy chảy rất nhiều máu, hình như là thủy tinh đâm bị thương, tôi chỉ dùng áo đè lên vết thương giữ một chút, tôi cũng không biết máu đã ngừng chảy hay chưa, anh ấy đã hôn mê được một lúc rồi.”

Bác sĩ nhìn thoáng qua: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, vết thương phía sau lưng quá sâu, rơi vào trạng thái hôn mê, mau đem người đưa lên cáng, lập tức trở về bệnh viện làm phẫu thuật.”

Thư Lan nghe được lời như vậy, chân mềm nhũn không đứng vững được nữa.

“Phu nhân đừng lo lắng, cô bị thương ở đâu không?” Kỷ Niên đem áo khoác của mình cởi ra phủ lên người Thư Lan, không biết vừa rồi hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy.

“Tôi không có việc gì.” Ánh mắt Thư Lan không rời khỏi Lệ Bắc Đình, nhìn bọn họ nâng Lệ Bắc Đình lên ca nô, cô ngồi ở một bên, nắm lấy tay Lệ Bắc Đình, ngàn vạn không thể xảy ra chuyện.

Nhân viên cứu viện tới rồi, trong lòng Thư Lan an tâm hơn rất nhiều, cô muốn ngủ một giấc, nhưng lại sợ hãi, nếu không thấy được Lệ Bắc Đình bình an vô sự, cô không dám ngủ.

Dọc đường đi, Thư Lan ngồi một bên như người mất hồn, chỉ biết nhìn Lệ Bắc Đình, cảnh sát muốn hỏi mấy câu cũng không dám hỏi, chỉ có thể chờ Lệ Bắc Đình làm phẫu thuật xong.

Kỷ Niên chạy lên chạy xuống trong bệnh viện, Thư Lan ngồi ở phòng giải phẫu ngoài cửa, đi chân trần, trên chân có vài chỗ chảy máu, tóc lộn xộn dán ở trên người, cả người ướt sũng, may là phòng phẫu thuật không có ai ở đây, nếu không người ta sẽ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.

Những người khác chưa tới đây, Kỷ Niên mượn y tá đôi dép dùng một lần, trở lại cửa phòng phẫu thuật.

“Phu nhân, đi vào trước đi, đừng để cảm lạnh.”

“Cảm ơn.” Thư Lan như thế nào cũng không nghĩ tới, người Lệ Bắc Đình tín nhiệm nhất lại là Kỷ Niên, chuyện sinh tử đều phó thác cho Kỷ Niên, cũng không tin tưởng những người khác ở nhà họ Lệ.

“Phu nhân có muốn xử lý vết thương ở trên chân hay không?” Kỷ Niên nhíu mày nhìn thoáng qua, đã thành như vậy rồi, vừa rồi tình huống chắc rất nguy hiểm, có thể còn sống đã là rất tốt rồi.

Thoạt nhìn phu nhân không bị thương nặng, cũng không biết Lệ tổng thế nào.

Thư Lan lắc đầu, “Không cần, tôi chờ ở đây, Lệ Bắc Đình là thuộc nhóm máu nào?”

“Nhóm máu B.”

“Tôi cũng vậy, anh đi hỏi xem, có thiếu máu không, nếu thiếu thì tôi có thể truyền được.” Thư Lan sợ hãi cực kỳ, Lệ Bắc Đình vừa rồi chảy quá nhiều máu, nhất định cần phải truyền máu.

“Phu nhân yên tâm, nhóm máu B không phải là máu hiếm, khẳng định có dự trữ, phu nhân bây giờ cũng không khỏe, không thể hiến máu.”

Kỷ Niên nhìn sắc mặt Thư Lan, trắng bệch như bức tượng, sợ cô sẽ té xỉu, bệnh viện làm sao dám để cô truyền máu cho Lệ Bắc Đình.

Chỉ là xem cô cũng không có ý định rời đi, nghe nói tính tình Thư Lan vẫn luôn quật cường, phải đợi những người khác đến khuyên vậy.

“Trợ lý Kỷ, anh có gọi điện cho ba tôi không?”

“Tôi đã gọi, còn gọi cho người nhà của Lệ Tổng, chắc sẽ nhanh đến đây thôi.” Đầu tiên là gọi cho nhà họ Lệ, gọi cho Thư Chí Minh là sau khi nhìn thấy Thư Lan.

“Được, nếu anh có việc thì mau đi đi, tai nạn xe lần này anh phái người đến đó xem đi.”

“Chuyện này tôi đã xử lý tốt, tạm thời không có chuyện gì, có điều tôi nhìn sắc mặt phu nhân không tốt lắm, hay là đi làm kiểm tra trước đi, Lệ tổng sẽ không ra nhanh được như vậy đâu.”

Nhìn sơ qua, có thể thấy vết thương rất sâu, lại ngâm ở trong nước, phẫu thuật cũng không đơn giản như vậy, mà Thư Lan nhìn cũng không được tốt lắm, rốt cuộc mới từ quỷ môn quan trở về, làm sao có thể có trạng thái tốt được chứ.

“Không cần, tôi chờ anh ấy.” Thư Lan nghĩ trước tiên phải xác định anh an toàn đã.

Khuyên hai lần, Thư Lan đều không đi, Kỷ Niên cũng không khuyên nữa, ngồi xuống bắt đầu xem tin tức.

Lệ tổng xảy ra tai nạn xe đã lên hot search, cậu ta muốn giấu cũng giấu không được, chuyện xảy ra quá đột ngột, biển số xe của Lệ tổng cũng không phải là bí mật.

Chiếc Bentley kia là chiếc xe Lệ tổng thích nhất , trên cơ bản đi ra ngoài đều dùng chiếc xe này.

Từ trên cầu Vân Giang rơi xuống, rất nhiều người đều suy đoán sợ là sẽ không sống được.

Ô tô rơi vào nước vốn dĩ tỷ lệ sống rất thấp, huống chi là từ trên cầu cao như thế rơi xuống.

Sự cố còn chưa có điều tra rõ ràng, cảnh sát chưa có thông báo gì, cho nên trên mạng bàn tán xôn xao, thậm chí còn suy đoán đến ân oán hào môn.

Nhưng mà cũng có thể là khả năng đó, làm trợ thủ đắc lực nhất của Lệ Bắc Đình, cũng là trợ lý lâu nhất của Lệ Bắc Đình, có chút việc người khác không biết, nhưng Kỷ Niên lại biết.

 Ân oán hào môn, đôi khi sẽ xảy ra việc liên quan đến mạng người.

“Lan Lan.” Thư Chí Minh chạy lại, khi ông nghe Kỷ Niên nói hai người xảy ra tai nạn xe, sợ tới mức trong phút chốc tim muốn ngừng đập, tuy rằng Kỷ Niên nói Thư Lan không có việc gì, nhưng vẫn rất lo lắng.

“Ba ơi.” Từ lúc Lệ Bắc Đình hôn mê Thư Lan cũng không khóc, cố nén nước mắt, phải đợi Lệ Bắc Đình tỉnh lại, hiện tại thấy Thư Chí Minh, thấy được chỗ dựa, trong nháy mắt, nước mắt liền tuôn như mưa, rốt cuộc vẫn không nhịn được.

“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, con đừng khóc.” Thư Chí Minh nhìn Thư Lan, đau lòng nhíu mày, con gái bảo bối của mình sao lại chật vật như vậy.

“Lệ Bắc Đình chảy rất nhiều máu, anh ấy còn cứu con, ba ơi, con rất sợ.” Thư Lan dựa vào vai Thư Chí Minh, nhỏ giọng nói.

“Đừng sợ đừng sợ, ba ở đây, Bắc Đình sẽ không sao đâu.” Thư Chí Minh đến bây giờ cũng chưa biết rõ ràng sao lại thế này, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể an ủi Thư Lan.

“Lan Lan, con có bị thương ở đâu không?” Từ trên cầu cao như vậy rớt xuống, con bé lại không biết bơi, Thư Chí Mình còn sợ hãi hơn Thư Lan.

Vốn dĩ khi còn nhỏ muốn Thư Lan đi học bơi nhưng Thư Lan học một chút thì không chịu học nữa, ông lại rất chiều cô, nên cũng không cho học tiếp, sớm biết xảy ra chuyện hôm nay thì sẽ bắt cô học cho xong.

“Lúc đầu con bị ngộp nước nên đã hôn mê một lúc, là Lệ Bắc Đình cứu con lên bờ, vết thương của anh ấy rất có thể do cứu con mới có, hiện tại con chỉ hơi đau đầu, cũng không cảm thấy gì khác.”

Những chỗ đó chỉ là vết thương nhỏ, Thư Lan cũng mặc kệ.

“Haizz, sao lại trở nên như vậy.” Thư Chí Minh nghe thấy mà sợ, nếu Lệ Bắc Đình cũng không biết bơi, vậy hôm nay, ông không muốn nghĩ đến……

Từ xa truyền tới một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, là người nhà họ Lệ đến, Lệ Kiện, Triệu Cầm, chú nhỏ và ông bà nội cả nhà đều tới.

“Bắc Đình thế nào?” Bà nội sốt ruột nắm lấy tay Thư Lan, bà cụ lo lắng, đôi mắt đỏ hoe.

Bà nội có mấy đứa cháu cả trai lẫn gái, chỉ có mỗi Lệ Bắc Đình là từ nhỏ đã ở bên cạnh bà, tình cảm tất nhiên nhiều hơn.

“Bà nội, anh ấy đang được cấp cứu, bác sĩ nói anh ấy mất máu quá nhiều.” Thư Lan đứng lên đỡ bà.

“Tại sao lại như vậy chứ, lúc các con đi vẫn còn rất tốt, sao lại xảy ra tai nạn chứ, sớm biết thế bà đã giữ hai đứa lại nhà rồi.”

Vừa nghe đến hai chữ cấp cứu, bà cụ suýt nữa đứng không vững, ai cũng không muốn nghĩ đến chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, huống chi Lệ Bắc Đình là người có ánh mắt kinh doanh tốt nhất nhà họ Lệ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuổi còn trẻ mà có thể làm cho các cổ đông của công ty đều khâm phục.

Ông cụ còn nói Lệ Bắc Đình là phúc khí của nhà họ Lệ, có anh ở đây, nhà họ Lệ nhất định có thể phát triển không ngừng.

Bắc Đình là đứa cháu mà bọn họ tự hào nhất, nhưng hiện tại đứa cháu này lại nằm ở phòng cấp cứu, hai ông bà đều cảm thấy không dễ chịu.

“Bà nội, bà ngồi xuống trước đi ạ, con và bà từ từ nói chuyện.” Thư Lan đỡ bà cụ ngồi xuống, chú nhỏ cũng đỡ ông cụ ngồi xuống, Thư Lan ngồi xổm trên mặt đất.

“Con cùng Bắc Đình trên đường trở về gặp được rất nhiều xe vận tải lớn, lúc đầu không có việc gì, lát sau có chiếc xe vận tải lớn tới gần chúng con, Bắc Đình nói muốn tăng tốc, sợ xe vận tải lớn có tầm nhìn hạn chế, chính là giờ cao điểm buổi chiều, xe nhiều, anh ấy còn chưa có tăng tốc vượt qua thì đằng sau có chiếc xe vận tải lớn tông vào, tông một lần lại thêm lần nữa, làm xe rớt xuống cầu Vân Giang, con không biết bơi, chuyện sau đó con cũng không biết.”

Thư Lan nhớ lại bây giờ vẫn còn sợ hãi, cô ngồi ở ghế phụ có thể cảm nhận được xe bay lên trời, sau đó nhanh chóng lao xuống, trong nháy mắt đó, đầu óc cô trống rỗng, thậm chí không biết nên làm ra phản ứng gì.

Ở thời điểm cô còn chưa kịp làm gì, xe đã rơi vào nước, đúng như lời Lệ Bắc Đình nói, sông Vân Giang nhìn cạn, nhưng trên thực tế có chỗ sâu không lường được, xe lại đúng lúc rơi vào khúc sâu đó.

Bị ngộp nước rồi chịu lực khi xe rơi xuống nước, trực tiếp làm cho Thư Lan ngất đi.

Sau đó, không biết Lệ Bắc Đình làm thế nào để thoát ra được, rồi cứu cô ra khỏi đó, cô thật sự không biết gì hết.

“Ai nha, Bắc Đình biết bơi đúng không? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy, con có biết bơi không?”

Bởi vì lần đó Lệ Bắc Đình bơi bị chuột rút suýt nữa thì không lên bờ được, cho nên mới bắt anh tập bơi cho tốt hơn nữa, học thêm lớp, hàng năm tập luyện đều đặn, kỹ thuật không tồi.

Thư Lan áy náy cắn cắn môi, “Con xin lỗi bà nội, con không biết bơi, hẳn là anh ấy cứu con nên mới bị thương.”

Nếu Lệ Bắc Đình không có cứu cô, khẳng định là anh có thể bình yên vô sự, mà người nằm ở bên trong chính là Thư Lan. 

Cũng không nhất định như thế, nếu Lệ Bắc Đình không có cứu cô, có lẽ giờ phút này cô nên nằm ở nhà xác.

“Bà cụ thông gia, Lan Lan là đứa nhỏ chưa từng chịu khổ chuyện gì, cũng trách con, lúc trước nuông chiều con bé không để con bé học bơi, bây giờ mới làm Bắc Đình rơi vào nguy hiểm, có trách thì trách con.”

Thư Chí Minh ngồi xổm phía sau Thư Lan, ông cũng nhìn thấy được, cho dù bình thường bà cụ thích Thư Lan, nhưng mà năm ngón tay có ngón ngắn ngón dài, ở trong lòng của người nhà họ Lệ, Thư Lan làm sao có thể quan trọng bằng Lệ Bắc Đình.

Thư Lan là được ông nuông chiều yêu thương mà trưởng thành, tất nhiên không muốn người khác trách mắng cô.

Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, ai mà đoán trước được, trách móc thì được gì đâu.

Ai cũng không muốn làm cho Lệ Bắc Đình bị thương.

“Đừng nói nữa, chuyện này cũng không phải là lỗi của Thư Lan, là cái xe tải kia sai, Thư Lan cũng bị thương, con có muốn làm kiểm tra một chút hay không.”

Ông cụ im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, lúc này nên nói chuyện gì đó có ý nghĩa hơn, hơn nữa Lệ Bắc Đình cũng đã 30 tuổi, bản thân làm việc gì cũng biết suy nghĩ, nếu Lệ Bắc Đình đã lựa chọn cứu Thư Lan, bọn họ nói nhiều như vậy lại như đang oán trách.

Hơn nữa khi biến cố lớn xảy ra sao có thể bình tĩnh được, bây giờ nói vài câu, sau này lại không thể nhìn mặt nhau.

“Con không sao.” Thư Lan lắc lắc đầu, mắt cô ngập nước, cố nén nước mắt, cô cũng không chịu nổi, cô không dám nghĩ nữa, nghĩ tiếp trong lòng cô tràn ngập đau đớn.

Bà cụ thở dài, lúc này mới chú ý tới sự chật vật của Thư Lan, khi gặp chuyện như vậy, có ai mà dễ chịu chứ.

Mọi người đều trầm mặc, lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, mọi người đồng loạt đứng dậy đi tới,

“Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”

“Tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, mất máu quá nhiều, đã rơi vào trạng thái sốc, đây là giấy báo bệnh nguy kịch, người thân trực hệ ký tên.” Đưa tới quá muộn, lại quá nguy hiểm, cho dù là một thanh niên trai tráng thường xuyên luyện tập thân thể, cũng rất khó vượt qua được nguy hiểm như vậy.

“Sao lại như vậy?” Bà cụ nghe xong thì đứng không vững muốn té ngã, vẫn là Lệ Kiện nhanh tay lẹ mắt đỡ được bà.

“Trước mắt bệnh nhân còn đang cấp cứu, người nhà xin hãy bình tĩnh, ai ký tên?” Bác sĩ ở bệnh viện công tác lâu rồi, thấy nhiều trường hợp như vậy, trước mắt trấn an người nhà.

“Lệ Kiện, con ký đi, Bắc Đình là con trai của con.” Lệ Kiện bị ông cụ đẩy ra.

Lệ Kiện tuy rằng bình thường đối với Lệ Bắc Đình cũng không quan tâm lắm, không để ý lắm, nhưng rốt cuộc cũng là con của ông ta, hơn nữa còn rất ưu tú, chẳng lẽ muốn cha đưa tiễn con trai của mình hay sao?

Ông ta cầm bút lại không cách nào viết tên mình xuống được.

“Thư Lan, hay là con đến đây đi, con là vợ của nó.” Lệ Kiện buông bút, ông ta không viết nổi mấy chữ này.

“Con sao?” Thư Lan còn đắm chìm trong “Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch” “Bệnh tình nguy kịch” mấy chữ này, sao lại là bệnh tình nguy kịch chứ, Lệ Bắc Đình thân thể tốt như vậy, sao có thể được!

“Ba mẹ, vợ chồng, con cái đều có thể ký tên.” Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch thế này, bác sĩ trên cơ bản mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, bệnh viện chính là nơi nhiều cuộc phân ly tử biệt nhất.

Thư Lan cầm bút, cô nhìn Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch viết đơn giản kia, mỗi chữ cô đều hiểu được, nhưng mà lại như thể cô không muốn hiểu, ánh mắt mơ hồ, nước mắt tựa như thành màn che chắn hết mắt.

Tất cả mọi người quay người đi, không nỡ nhìn thẳng, phảng phất như không thấy, không biết.

Cô run rẩy đặt bút ký xuống.

Tay cô run rẩy viết tên của mình, cái này không phải Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, mà là Giấy gọi tử thần, một khi ký tên lên đó, Lệ Bắc Đình sẽ bị thần chết bắt đi.

Sau khi viết xong, nước mắt cô tuôn rơi, ôm cánh tay Thư Chí Minh mà khóc.

Tại sao chứ, cô vừa mới đồng ý với Lệ Bắc Đình sẽ sống chung thật tốt, bây giờ chỉ mới nửa tháng trôi qua, Lệ Bắc Đình mới vui vẻ được nửa tháng, ông trời sao lại đem hết thảy hạnh phúc thu hồi lại? 

Cô sống lại để làm gì chứ? Để chứng kiến Lệ Bắc Đình rời khỏi cô đúng không?

Rốt cuộc vẫn là tại cô mà chết.

Ban đầu cô nghĩ mình được sống lại chính là ông trời ban thêm cho cô một cơ hội nữa, nếu mạng sống của cô lại một lần nữa dùng mạng của Lệ Bắc Đình để đánh đổi, cô nguyện ý để cho mạng sống của mình chỉ dừng ở đời trước.

Nếu Lệ Bắc Đình đi rồi, một đời này, cô còn hy vọng cái gì chứ?

Lưng đeo áy náy lớn, cả đời này cô sống cũng không bình an.

“Lan Lan, đừng khóc đừng khóc, Bắc Đình nhất định sẽ không sao đâu, hiện giờ y thuật của bác sĩ và kỹ thuật đều tân tiến hơn.” Thư Chí Minh đã từng trải qua việc mất đi người mình yêu, vì vậy hiểu được tâm trạng hiện nay của Thư Lan.

Nhưng ông có chút ngạc nhiên, Thư Lan mới cùng Lệ Bắc Đình làm hoà không bao lâu, tình cảm của hai đứa cũng không được sâu đậm mới đúng, vì sao Thư Lan lại khóc.

Nhìn có vẻ rất khó chịu, như thể mất hết tất cả.

Ông trời đúng là muốn trêu chọc người khác mà, hai đứa sống không tốt một năm, bỏ qua thời điểm tình cảm tốt nhất, bây giờ muốn quý trọng nhau, lại xảy ra chuyện này.

 Chẳng lẽ đúng như câu nói kia —— “tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương*.”

*Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương (mối tình sâu đậm thường không kéo dài, người người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương)

“Ba ơi, con rất khó chịu.” Trong lòng Thư Lan  như bị một tảng đá lớn đè ép, kéo mãi không ra, rất khó chịu.

Thư Chí Minh đỡ lấy cánh tay của cô rồi nhìn thoáng quá, thấy sắc mặt cô trắng bệch, nhất thời bị dọa, “Lan Lan, con đừng làm ba sợ, Lan Lan, con sao vậy.”

“Khó chịu.” Thư Lan vỗ vỗ ngực, trên người còn khoác áo của Kỷ Niên đưa cho, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đầu càng ngày càng nặng, mắt mông lung, như là ánh trăng ban đêm,

“Bác sĩ. . . . . .” Kỷ Niên nhìn thấy không đúng, vội vàng đi gọi bác sĩ.

Thư Lan dựa vào Thư Chí Minh, yếu ớt nằm trong ngực ông, mất đi ý thức. 

*

Cô bị giật mình mà tỉnh lại, cô mơ thấy Lệ Bắc Đình đến chào từ biệt cô, còn nói ở trong trang viên dưới gốc cây mai có chôn một rương tiền, đều để lại cho cô, sau đó hai người đi đến đào cái rương lên, bên trong toàn là tiền xu, còn vì sao lại chỉ có mỗi tiền xu, cô chưa kịp hỏi thì Lệ Bắc Đình đã biến mất trước mặt cô.

Sau đó cô nhớ tới đến Lệ Bắc Đình còn đang làm phẫu thuật, giật mình tỉnh lại.

Khi mở mắt ra chỉ thấy mỗi ba cô ở đầu giường.

“Ba ơi, Lệ Bắc Đình, anh ấy thế nào rồi ạ?” Thư Lan tim vẫn còn đập rất nhanh, mọi người đều nói ban ngày suy nghĩ nhiều ban đêm nằm mộng.

“Vẫn còn phẫu thuật, con ngủ thêm chút nữa đi, bác sĩ nói con bị chấn động não nhẹ, trên người con cũng có rất nhiều vết thương.”

Vừa rồi Thư Chí Minh cũng không có phát hiện, Thư Lan nói không sao nên ông cũng không nhìn kỹ, sau đó bác sĩ đến, trên người chỗ xanh chỗ tím, còn có vài vết thương nhỏ. Tuy rằng không có nghiêm trọng như Lệ Bắc Đình, nhưng Thư Chí Minh cũng đau lòng không thôi.

Con gái của ông, từ nhỏ đã không chịu bất kỳ cực khổ nào, cũng không chịu nỗi khổ cực, vừa rồi lại nhịn lâu như vậy không nói ra, muốn chờ Lệ Bắc Đình bình an trở ra.

Thư Chí Minh càng thấy càng không hiểu nổi, tính cách Lan Lan tuy rằng lương thiện, nhưng vì Lệ Bắc Đình, sao con bé lại để bản thân chịu khổ như thế.

Hai đứa nhỏ này, vào lúc ông không biết, tình cảm đã tiến triển đến mức nào rồi?

“Con không sao, con muốn đến chỗ anh ấy.” Nói xong Thư Lan xuống giường, vết thương trên người cô, không cần bao lâu là tốt hơn rồi, chỉ là cho dù Lệ Bắc Đình trở về từ quỷ môn quan, cũng phải điều dưỡng rất lâu.

“Haiz…, Lan Lan, con đừng lộn xộn, chấn động não cũng không đơn giản như vậy.” Thư Chí Minh ngăn cản cô, người nhà họ Lệ chỉ lo lắng cho Lệ Bắc Đình, con gái ông thì ông đau lòng, sao có thể nhẫn tâm để cô cố gắng chống đỡ chứ.

“Ba à, con không sao, con muốn thấy Lệ Bắc Đình đi ra, ba để con ra đó đi.” Ánh mắt Thư Lan trông đợi nhìn Thư Chí Minh, có ý khẩn cầu.

“Thôi, quên đi, vậy con mặc áo khoác vào, vừa rồi là Tô Gia thay quần áo cho con, ba mua ở bên ngoài, con mặc tạm vào.”

“Dạ.” Thư Lan xuống giường có chút vội vàng, đầu choáng váng đến hoa mắt, lảo đảo suýt chút nữa không đứng vững.

“Lan Lan, sao con phải vội thế, đợi Bắc Đình đi ra rồi đến xem cũng được.” Thư Chí Minh đã bao giờ nhìn thấy con gái bảo bối của mình như thế này đâu, ông rất đau lòng.

Thư Lan cười cười, so với khóc còn khó coi hơn “Không có việc gì đâu ba, con không đi trong lòng cũng không yên.”

Cô trở lại trước phòng phẫu thuật, thời gian trôi qua lâu như vậy, bây giờ đã là rạng sáng, mọi người càng trầm mặc hơn, thần sắc trên mặt mỗi người đều không tốt.

Thấy Thư Lan, mọi người hỏi han quan tâm một chút, lúc sau lại khôi phục im lặng.

Thư Lan ngồi ở một bên, hai tay gắt gao nắm chặt, hướng về phía trước khẩn cầu cho Lệ Bắc Đình bình an.

Thời gian dần trôi qua, khi chuông đồng hồ điểm 2 giờ sáng, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc trở thành màu xanh, rất nhanh có bác sĩ và y tá đi ra, mọi người lại cùng nhau đi tới.

“Phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân còn chưa tỉnh, trước tiên chuyển tới phòng chăm sóc tích cực (ICU*) quan sát hai 24 giờ, ý chí sinh tồn của bệnh nhân rất mãnh liệt, nhưng khi nào tỉnh lại còn chưa rõ.”

*Chăm sóc tích cực ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi là chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng,có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân.

Bác sĩ cũng đã rất mệt mỏi, cuộc phẫu thuật này liên tục mấy giờ liền, giờ đã khuya rồi, tình huống cũng rất nguy cấp, có thể tỉnh lại hay không cũng không chắc chắn.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ gật đầu rồi rời đi, bên này bà cụ lại đột nhiên ngã xuống, mọi người hoảng hốt

“Mẹ. . . . . .”

“Bà nội , bà nội. . . . . .”

Lúc đầu nghe được phẫu thuật thành công còn vui mừng một chút, sau khi nghe được nửa câu phía sau, người lập tức lại bất an, ngay cả bác sĩ cũng không biết khi nào thì Lệ Bắc Đình có thể tỉnh lại, không biết có thể tỉnh lại không?

Lệ Bắc Đình ở phòng chăm sóc tích cực, ai cũng không được vào, mọi người luống cuống tay chân gọi bác sĩ đến khám cho bà cụ.

Thư Lan không đi theo, có người nhà họ Lệ cũng đủ rồi, có lẽ bà nội cũng không muốn thấy cô.

Sao cô có thể không nhìn ra địch ý trong mắt bọn họ, nếu không có cô, Lệ Bắc Đình sẽ không xảy ra chuyện.

Là cô vô dụng, ngay cả bơi cũng không biết, ngay cả nín thở cũng không biết, cái gì cũng không biết, mới làm cho Lệ Bắc Đình chịu thương tích nghiêm trọng như vậy.

“Lan Lan, đừng khóc, ai cũng không nghĩ như vậy, Bắc Đình cát nhân thiên tướng*, không có việc gì đâu.” Thư Chí Minh nhìn thấy Thư Lan như thế, tim như bị khoét ra, tại sao có thể như vậy, đang êm đẹp mà, thật sự là cũng không muốn như vậy.

*𝑪𝒂́𝒕 𝒏𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒖̛𝒐̛́𝒏𝒈: 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒐̂́𝒕 𝒔𝒆̃ đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒓𝒐̛̀𝒊 𝒄𝒉𝒊𝒆̂́𝒖 𝒄𝒐̂́.

“Ba à, cũng tại con vô dụng, con đã liên lụy đến Lệ Bắc Đình.” Thư Lan tựa vào lòng Thư Chí Minh, khóc lên, bây giờ, cái gì cô cũng không làm được, cũng không biết làm gì.

Lệ Bắc Đình ở phòng chăm sóc tích cực, ngay cả gặp cũng không được, càng đừng nói làm cái gì đó.

“Lan Lan, đây không phải lỗi của con, đây là do xe tải kia, chúng ta ai cũng không đoán trước được.”

Chuyện như vậy, sao có thể đem trách nhiệm đổ hết lên đầu của mình, nếu Lệ Bắc Đình thật sự gặp chuyện không may, nửa đời còn lại của Thư Lan sẽ ra sao.

“Là lỗi của con, hu hu, là con không tốt, là con không tốt…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK