• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hihi! + Beta Miya

Hôm nay là một ngày đặc biệt, đường lớn đường nhỏ đều là các cặp tình nhân, Lệ Bắc Đình đã đặt trước phòng ăn một tuần, là món cay Tứ Xuyên mà Thư Lan thích.

Đi vào phòng ăn, Lệ Bắc Đình kéo ghế cho cô ngồi xuống: “Anh đi vệ sinh một lát, chờ anh.”

Thư Lan gật đầu một cái, nhìn ra phía bên ngoài, đối diện chính là Vân Giang. Màn đêm buông xuống, đèn đã sáng rực, bên bờ sông đèn màu lấp lánh giống như ánh sao trên trời.

Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, vòng đu quay cách đó không xa đang tỏa ánh sáng màu hồng, có những trái tim nỏ dang quay tròn.

Cô nhìn đến thất thần, giọng nói Lệ Bắc Đình vang lên bên tai.

“Ngày lễ vui vẻ.”

Thư Lan quay đầu, đập vào mắt cô là một bó hoa hồng và hoa Tulip trắng được gói trong túi hoa giấy, anh quỳ xuống bên chân cô, bó hoa rực rỡ dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Cô không ngờ Lệ Bắc Đình có chuẩn bị, cô ngẩn người vui mừng nhận lấy, trên mặt có chút thẹn thùng, ánh mắt lóng lánh: “Cảm ơn anh.”

“Bó hoa đầu tiên anh tặng em, dù đã muộn nhưng hy vọng em thích.” Thật ra anh đã tặng cô từ lâu, nhưng Thư Lan không nhận nên không tính.

“Rất đẹp.” Đây là lần đầu tiên Lệ Bắc Đình tặng, cũng là lần đầu tiên Thư Lan nhận hoa từ người khác giới, dĩ nhiên ba tặng thì không tính.

Hai người ngồi xuống, thức ăn đưa lên rất nhanh: “Gần đây để cho em lo lắng, tối nay có thể thả lỏng, ăn uống no bụng rồi.”

Mặc dù thời gian gần đây đều là chuyện công ty, vốn người buồn phiền Lệ Bắc Đình, nhưng Thư Lan chắc cũng lo lắng rất nhiều, tối hôm qua cũng không chịu về nhà ngủ.

“Đúng vậy, vết thương trên người anh cũng đã lành, có thể ăn cay, công ty ổn định, mọi thứ đều tốt đẹp.” Tốt nhất là Lệ Nam Hi đã rời đi, sau này sẽ không làm chướng mắt họ nữa. Tuy buông tha hắn có hơi nhẹ nhàng, nhưng từ tiểu thiếu gia nhà họ lệ cao quý lại đến nơi không ai biết, cũng đủ khiến hắn khó chịu. 

Chết không phải là sự trừng phạt lớn nhất, còn sống mới hành hạ được.

“Em muốn uống rượu.” Thư Lan ăn ngon còn chưa đủ, tâm tình lại tốt nên muốn uống rượu.

“Sâm panh?” Lệ Bắc Đình liếc cô một cái: “Hình như em không biết uống rượu?”

“Không muốn Sâm panh, em muốn uống bia, ăn món Tứ Xuyên thì phải uống bia mới đã, còn phải là bia ướp lạnh.” Ăn đồ cay, uống bia lạnh là đã nhất. 

“Được voi đòi tiên đây mà.”

“Nhanh lên nhanh lên.” Thư Lan gắp miếng thịt: “Hôm nay phá lệ, ăn nhiều dầu mỡ, ngày mai giảm cân sau.” Hôm nay vì bữa tiệc này, phải ăn ít nhất một tuần đồ ăn thanh đạm.

Lệ Bắc Đình gọi món trên máy tính bảng, gắp cho cô một miếng thịt bò: “Gầy như cây tre rồi, đừng nghĩ tới chuyện giảm cân nữa, ăn nhiều một chút.”

“Cũng đúng, chuyện ngày mai thì ngày mai tính.”

Rất nhanh bia lạnh đã được bưng lên, mở nắp chai ra. Bia ở đây không phải loại vài đồng mua ở vỉa hè, uống bia ở nơi xa hoa thế này, chắc chỉ có hai người thôi. 

Lệ Bắc Đình rót cho cô: “Uống nửa ly, bia cũng sẽ say.”

Đối với người không uống rượu thì uống một chút bia cũng có thể say.

“Quỷ hẹp hòi.” Thư Lan tức giận hếch mũi, nhìn Lệ Bắc Đình tự rót đầy ly cho bản thân.

“Haha.” Lệ Bắc Đình bật cười, lại gắp cho cô một miếng thịt: “Ăn nhiều chân giò để da đẹp.”

Thư Lan không khách sáo. Thịt giò nhà này này làm rất chuẩn vị, tan trong miệng, hơn nữa được cắt miếng nhỏ, không làm dơ, có thể ăn một cách thanh lịch.

“Sáng mai anh đến công ty có chút việc, không thể đưa em ra ngoài chơi được.” Lệ Bắc Đình áy náy, ngày mai là ngày kỷ niệm một năm của họ, nhưng chuyện công ty còn chưa xử lý xong, chờ lát nữa ăn cơm xong anh phải tiếp tục xử lý.

Công việc tích trữ lâu như vậy, không thể làm xong trong một hai ngày, chẳng qua là anh xử lý những truyện gấp trước, còn những chuyện không gấp thì không vội, nhưng cũng phải xử lý.

“Không sao, tối nay chúng ta về nhà ăn cơm. Dù sao trong nhà có đầu bếp, không gian nhà chúng ta cũng không tệ đâu.” So với ở nơi đông người, Thư Lan thích ở nhà hơn, hai người ngồi ăn ở sân thượng, yên tĩnh mà ấm cúng. 

“Được, đều nghe em, chờ anh xử lý xong công việc sẽ đưa em đi chơi, em có thể xem muốn đi đâu trước.” Lệ Bắc Đình biết Thư Lan rất hiểu chuyện, cô càng hiểu chuyện, Lệ Bắc Đình càng cảm thấy mình đối xử với cô không tốt, anh muốn đối tốt với cô gấp ngàn lần.

“Đi biển nha, chúng ta đi New Zealand chơi đi, không phải anh nói muốn dạy em bơi sao.”

“Nhưng New Zealand sắp mùa Đông, lạnh lắm, không bơi được.”Lệ Bắc Đình nhấp một ngụm bia lạnh. So với rượu trắng thì anh thích bia hơn, nồng độ không cao, không dễ say, rượu trắng sẽ làm hư dạ dày.

“Ờ ha.” Thư Lan chợt nhớ ra, New Zealand ở phía Nam bán cầu: “Vậy Maldives thì sao?”

“Maldives thì có thể, anh sẽ kêu Kỷ Niên sắp xếp, nửa tháng đủ không? Vừa hay chúng ta chưa đi tuần trăng mật, có thể đi đến đó chụp ảnh cưới.”

“Đủ chứ, thật ra không cần thiết phải đi chơi, anh cứ làm việc trước đi.” Thư Lan rất chu đáo, cô biết Lệ Bắc Đình vừa chính thức tiếp quản công ty, nhất định là rất bận rộn, có thể ra ngoài chơi lúc nào cũng được, nhưng lúc này công ty xảy ra chuyện thì không tốt.

“Em lúc nào cũng nghĩ cho anh, rất giống như em đang chăm sóc anh.” Lệ Bắc Đình lấy khăn ướt lau nước chấm dính lên mũi cho cô. 

“Không phải bây giờ anh đang chăm sóc em sao?” Thư Lan mỉm cười, chu nhỏ để anh lau miệng cho mình. 

Lệ Bắc Đình cười khẽ, cô luôn chú ý đến tâm trạng của anh.

“Ba vợ dạy thế nào mà ra một cô gái đáng yêu vậy.” Lên Bắc Đình lau miệng cho cô xong, anh dùng ngón tay cọ mũi cô: “Con gái chúng ta về sau sẽ để ba vợ dạy, chắc chắn sẽ trở thành tiểu thư dịu dàng và hiểu lễ nghĩa.”

“Xì, anh đang đùn đẩy trách nhiệm đấy à. Anh là ba, sao lại bắt ba em dạy con chứ.” Thư Lan cắn miếng đậu xào, đã ăn nhiều thịt rồi, cô phải ăn chút rau cho dễ tiêu hóa. 

“Anh phải chăm sóc em, đâu có thời gian.” Lệ Bắc Đình múc cho cô một chén canh để vào trước mặt cô: “Ăn canh bí đao, đỡ ngấy với giải nhiệt.”

“Em là quan lớn, không cần anh chăm sóc.”

“Vừa nãy còn đòi anh chăm sóc, sao giờ lại ghét bỏ anh rồi?”

Thư Lan uống một ngụm canh, ngọt thanh.

“Đâu có, nhưng con gái mình thì tự mình dạy. Lỡ ba em dạy không tốt, về sau chẳng phải anh sẽ trách ba em sao?”

“Anh nào dám trách ba vợ.” Lệ Bắc Đình lắc đầu: “Nếu ba vợ chăm sóc cho con chúng ta, anh cảm ơn còn không kịp.”

““Em sợ ba mệt.”””Thư Lan ngừng một chút: “Nhưng có con ở bên cạnh sẽ vui vẻ hơn, em sợ về già ông ấy cô đơn.””

“Vậy để ba đến trang viên sống với chúng ta. Có chúng ta chăm sóc con nhỏ cùng, ba vợ sẽ không mệt nữa, cũng sẽ không để ba vợ cô đơn.”

Cả hai không nhận ra, con còn chưa có, mà đã bàn tới chuyện chăm sóc con sau này. 

Thư Lan có lẽ quá hưng phấn từ việc dạy dỗ đứa nhỏ, hàn huyên đến chuyện đứa nhỏ muốn đi đâu học đại học, lại phân tích đến tỉnh nào điểm tuyển thấp.

Phần lớn thời gian đều là Thư Lan nói, Lệ Bắc Đình ở bên cạnh gặp thức ăn cho cô, một bên đáp lại cô, hai người như bị ngăn cách với những người khác, một vùng đất nhỏ bao quanh yên bình và xinh đẹp.

Lệ Bắc Đình cho đến bây giờ chưa nghĩ qua, hóa ra đồ ăn, cơm, dầu, muối, tương, giấm, trà trong hôn nhân có thể làm cho người mê như vậy.

Dường như ở cùng với Thư Lan, mỗi thời điểm trong lòng đều thư giãn, rõ ràng công ty rất nhiều việc, nhưng một chút cũng không vội. Theo lời Thư Lan nói, suy nghĩ sau này đứa nhỏ sẽ học đại học gì.

Nhưng anh lại thấy con cái có bản tính tiếng, cứ để đứa nhỏ tự mình quyết định. 

Nếu như người khác nghe thấy, nhất định sẽ cho là hai vợ chồng già cùng nhau lập kế hoạch tương lai cho đứa nhỏ.

Nhưng hai người mới kết hôn một năm, chính xác mà nói là chưa đến hai tháng.

Hai tháng, quan hệ của hai người đột nhiên tốt hơn. Giống như là tình yêu ngọt ngào của cặp tình nhân không thể tách rời.

Vừa ăn cơm vừa tán gẫu, thỉnh thoảng uống ngụm bia, chờ lúc bữa cơm này kết thúc Thư Lan đã ăn uống no nê, hơn nữa gò má đỏ ửng như hơi say.

“Bụng em nó tới căng rồi.” Thư Lan vỗ vỗ bụng.

Lệ Bắc Đình đỡ Thư Lan xuống lầu, ngồi vào xe, tài xế lái xe rời nhà ăn. 

Thư Lan còn chưa biết mình say, cô dính vào người Lệ Bắc Đình, nâng mặt anh đòi hôn.

Lệ Bắc Đình nghĩ ở trước còn có tài xế, không muốn dáng vẻ say mèm của cô bị người khác nhìn thấy, anh ôm chặt cô, đè mặt cô vào lòng mình. 

Thư Lan không chịu, một hai cứ giãy giụa, vì say nên sức cũng nhân hai. Đối với Lệ Bắc Đình mà nói chỉ như “tay không đấm đá” . Áo sơ mi của Lệ Bắc Đình đã nhăn nhúm lại. 

Vất vả lắm mới về được đến nhà, anh ôm cô lên lầu, đổi quần áo cho cô, tẩy trang giúp cô. Anh không biết mình có tẩy sạch chưa nữa, đối với phương diện này, anh hơi nông cạn. 

Nhìn cô nằm trên giường tự lẩm bẩm, Lệ Bắc Đình nghĩ mình nên học cách tẩy trang, hoặc có thể học luôn khóa trang điểm và dưỡng da. 

“Lệ Bắc Đình…” Thư Lan trở mình trên giường. 

“Muốn uống nước à?” Lệ Bắc Đình rót cho cô một ly nước ấm, nhưng cô vẫn nhắm mắt không trả lời anh.

Xem ra là đang nói mớ.

Thư Lan nghiêng người ngủ, đem gối ôm vào ngực, miệng lẩm bẩm: “Lệ Bắc Đình, em rất thích anh.”

Lệ Bắc Đình nghe xong thì cứng đờ người, cả người giống như có một dòng điện trào lên, con ngươi đen thui nhìn chằm chằm người đang ngủ trên giường, không ngờ cô nói thích anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK