• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Lan nói rất tự tin, nhưng kết quả là mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Thư Lan cũng chỉ câu được một con cá trắm cỏ nặng chừng một cân, đã vậy còn bị phơi dưới nắng đến khô người.

“Lệ Bắc Đình, chúng ta về nhà đi.” Thư Lan một tay chống cằm, một tay nghịch lá cỏ, hôm nay lòng tự tin của cô bị đả kích nặng nề, hạng mục câu cá này, rõ ràng không hợp với cô.

Đám cá kia thật sự rất tinh ranh, nhiều lần đều ăn xong mồi sau đó thì chạy mất. Thư Lan cảm thấy với chỉ số thông minh hiện tại của mình, thì cho dù câu đến sáng mai cũng chưa chắc câu được cá lớn.

Con cá trắm cỏ này chắc là vì còn quá nhỏ, chưa biết thế gian hiểm ác nên mới mắc câu.

“Không câu nữa à?” Chiều nay Lệ Bắc Đình không câu, cả buổi chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô, dạy cô móc mồi, thả câu, nhưng dù có thầy giỏi, cũng không thể dạy nổi học trò ngốc như cô.

“Ừm, em muốn về nhà, có muỗi cắn em.” Thư Lan “Bốp —” một cái đánh vào cánh tay, nhưng muỗi thì không đánh trúng, thành ra là tự đánh mình một phát, cô bĩu môi, có chút tức giận: “Muỗi sao chỉ cắn mỗi mình em.”

“Anh mặc áo dài quần dài, làm sao cắn được?” Lệ Bắc Đình bất đắc dĩ cười, kéo cô đứng dậy: “Vậy về thôi.”

Câu cá thật ra cũng cần một chút kỹ thuật, nếu không Thư Lan cũng không thể cả buổi trưa mà chỉ câu được một con cá nhỏ, hơn nữa cô cũng không đủ kiên nhẫn, vốn không hợp để câu cá.

Câu cá cần phải thả dây thật dài, mồi thật ngon, để cá nếm được vị ngon mà quên đề phòng mới có thể mắc câu.

“Vậy con cá này làm sao bây giờ?” Thư Lan nhìn con cá trắm cỏ đang bơi trong thùng, rõ ràng là con cá ngây thơ chưa biết nhân gian hiểm ác, còn không biết lập tức sẽ tiến vào bụng con người.

“Đem về cho đầu bếp làm bữa tối, hoặc đưa cho ba em nếm thử mới mẻ?” Cá không lớn, nhưng đem đi hầm canh cũng được.

Thư Lan phồng má, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đem biếu ông bà nội đi.”

Hiện tại công ty đã bị Lệ Nam Hi nắm quyền, mà vụ kiện lại đang có lợi cho Lệ Nam Hi. Bây giờ là lúc càng cần trong lòng ông bà nội có Lệ Bắc Đình, nên lấy lòng ông bà một chút cũng tốt, thường xuyên tới thăm để hai người già luôn nhớ đến Lệ Bắc Đình.

Tuy rằng Lệ Bắc Đình nói cô không cần lo chuyện công ty, nhưng cô vẫn không yên tâm, sợ Lệ Bắc Đình xử lý không tốt.

Nếu công ty thực sự bị Lệ Nam Hi cướp mất, chắc chắn Thư Lan sẽ tức chết.

Lệ Bắc Đình hoàn toàn không biết trong lòng Thư Lan nghĩ nhiều như vậy, nếu biết cô toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì anh, sợ là vui mừng đến mất ngủ.

“Được, anh gọi về nhà cũ nói một tiếng, tối nay sẽ qua đó ăn cơm.”

“Dạ, vậy chúng ta về thôi.” Thư Lan xách thùng đi.

“Đưa cho anh đi.” Lệ Bắc Đình một tay nhận lấy thùng, một tay nắm tay cô.

Quản lý Trần tìm một cái thùng xốp đựng nước, bỏ cá vào, còn chuẩn bị thêm một túi lớn, nói là đồ ăn và trái cây do nông trang trồng, tặng hai người mang về nhà ăn thử, tự dưng làm hai người cảm thấy thân thiết hơn hẳn.

Lệ Bắc Đình cũng không khách sáo Kiều Việt, quản lý Trần làm vậy chắc chắn là làm theo sự sắp xếp của Kiều Việt, nên anh đều nhận lấy hết, lát nữa đem về nhà cũ, ông bà nội liền thích ăn loại đặc sản địa phương như này.

Ngồi trên xe về lại thành phố, Lệ Bắc Đình nhắn cho Kiều Việt: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Kiều Việt trả lời rất nhanh: “Đi chơi với chị dâu vui không? Em nghe nói quan hệ của anh và chị dâu rất thân mật, vậy cuối cùng cũng chờ được mây tan và thấy trăng sáng à, chúc mừng anh Đình nha.”

Tất cả bọn họ đều chơi chung với nhau, ai cũng biết Lệ Bắc Đình yêu Thư Lan nhưng không được đáp lại, đã kết hôn mà nhìn vào chẳng khác nào ly hôn, không có thông báo, không có chụp ảnh cưới, không có tiệc cưới, cũng không có tuần trăng mật.

Khi đó bọn họ cũng khuyên Lệ Bắc Đình, cảm thấy dưa hái xanh thì không ngọt, ép buộc không có ý nghĩa, người như Lệ Bắc Đình, muốn tìm dạng phụ nữ nào mà chẳng được, sao cứ phải cố chấp với một người không yêu mình?

Nhưng ai mà ngờ được, Lệ Bắc Đình lại trả lời thế này.

“Dưa dù ngọt hay không, cũng đều là của tôi thôi.”

Nghe xong câu đó, mọi người chỉ cảm thấy anh điên rồi.

Nhìn thế nào cũng không thấy Thư Lan có điểm nào đặc biệt hơn người.

Sau khi cưới, Thư Lan cũng nhiều lần không cho Lệ Bắc Đình chút mặt mũi nào. Từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy ai dám đối xử với anh như vậy.

Vậy mà Lệ Bắc Đình lại không giận, còn nâng niu cô như tổ tông, ai nhìn thấy cũng há hốc mồm.

Hôm nay nghe nói Lệ Bắc Đình chủ động dẫn Thư Lan ra ngoài chơi, còn muốn đến nông trang của hắn ăn cơm, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ lại cãi nhau? Nhưng nghe quản lý Trần kể thì quan hệ hai người rõ ràng đã cải thiện.

Như vậy cũng tốt, ngay cả Kiều Việt cũng thở phào, bởi vì Lệ Bắc Đình hoàn toàn khác bọn họ, giữ mình trong sạch, không dính nữ sắc. Hắn cũng hy vọng Lệ Bắc Đình có được một đoạn tình yêu tốt đẹp, ít nhất xứng đáng với sự nghiêm túc trong tình cảm của anh.

Nếu đến cả Lệ Bắc Đình còn không tìm được tình yêu chân thật, thì đám công tử bột xem phụ nữ như quần áo kia càng không xứng.

Lệ Bắc Đình đọc xong tin nhắn, nghiêng đầu nhìn Thư Lan, cô đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu lại cười với anh, nụ cười kèm theo lúm đồng tiền nhỏ bên mép, dưới ánh hoàng hôn ấm áp, làm trái tim Lệ Bắc Đình mềm nhũn.

Anh cong môi đáp lại nụ cười, rồi trả lời Kiều Việt :“Chờ cậu trở về, tôi sẽ mời cậu uống rượu mừng.”

Anh và Thư Lan còn chưa tổ chức tiệc cưới.

Lần này về nhà cũ không cần qua Vân Giang Đại Kiều, đã vậy bọn họ cũng đang ở vùng ngoại ô nữa, nên cách nhà cũ không xa.

Nhưng Thư Lan không ngờ, khi họ tới nơi, thì Lệ Nam Hi cũng có mặt.

Khác với lần gặp mặt trước, lần này Lệ Nam Hi mặc vest chỉnh tề, comple đen, cà vạt đỏ, trông rất phấn chấn, tâm trạng rõ ràng đang rất tốt, chắc là tan ca xong rồi chạy thẳng tới đây.

“Anh cả, chị dâu, hai người ra ngoài chơi vui vẻ ghê, em cũng muốn ra ngoài chơi mà không đi được.” Lệ Nam Hi lần này lại ngoan ngoãn gọi “anh chị”, nhưng nghe thế nào cũng thấy châm chọc, lời nói đầy vẻ khoe khoang.

Lệ Bắc Đình không quản chuyện công ty, thành người rảnh rỗi, còn hắn, trước kia là kẻ rảnh rỗi, giờ lại bận tối mắt tối mũi ở công ty, không có thời gian đi chơi.

Này còn không phải châm chọc thì là gì?

Lệ Bắc Đình không đáp, nhưng Thư Lan thì không nhịn được: “Ôi chao, công ty bận đến mức không đi đâu được à?”

“Đúng vậy, vẫn là anh cả và chị dâu rảnh rỗi, gần đây công ty có dự án RL bận lắm.” Mặt Lệ Nam Hi lộ chút đắc ý, dù cố nén cũng không giấu được, Thư Lan vẫn nhìn ra được.

“Ngày Quốc tế Lao động mà còn tăng ca, cực khổ thật đấy, chậc chậc, em phải nâng cao hiệu suất công việc lên, mới một dự án mà đã mệt thế này. Sau này nhiều thêm vài dự án nữa thì em phải làm sao đây, ai, thật lo cho em, từ trước đến nay anh cả của em chưa bao giờ phải tăng ca đâu.”

Thư Lan vỗ vai Lệ Nam Hi, vẻ mặt lo lắng, miệng nói quan tâm nhưng thực chất lại chê bai hắn kém xa Lệ Bắc Đình, việc nhỏ cũng không làm tốt.

Sắc mặt Lệ Nam Hi từ đỏ chuyển xanh rồi trắng bệch, nghe ra ý châm chọc của Thư Lan, nhưng đây là nhà cũ, ông bà nội đều bênh vực Lệ Bắc Đình, hắn cũng không dám làm càn, không thể châm chọc lại Thư Lan.

Mà Lệ Bắc Đình nghe vậy thì trực tiếp cười nhạo một tiếng: “Lan Lan, dự án RL lớn như vậy, em cũng đừng làm khó Nam Hi quá, em ấy lại mới vào công ty, lần đầu nhận dự án. Lúc đầu, ta cũng bận y như vậy, bận thì bận, nhưng Nam Hi chỉ cần không mắc lỗi là tốt rồi, cần cẩn thận.”

Lệ Bắc Đình thường ngày ít nói, rất ít khi châm chọc Lệ Nam Hi, phần lớn đều là nhắm mắt làm ngơ, nhưng hôm nay Thư Lan mở miệng, hắn cũng đi theo nói vài câu, nếu không thì quá hạ xuống mặt mũi vợ mình.

“Cũng đúng, vất vả cho Nam Hi rồi, cố gắng lên, anh cả của em sẽ cảm ơn em.” Thư Lan ngoài mặt cười nhưng trong lòng chẳng cười, cổ vũ hắn vài câu.

Hai người kẻ xướng người họa, mỗi người một câu, khiến Lệ Nam Hi tức đến đau thận, từ trước đến giờ chưa từng thấy quan hệ hai người lại tốt như vậy.

Đang định phản bác thì bà nội từ trong phòng đi ra: “Mấy đứa đang nói gì vậy?”

“Bà nội, Bắc Đình đang dạy Nam Hi chuyện công ty, Nam Hi bây giờ bận đến mức không rời công ty nổi, Bắc Đình làm anh trai nên chỉ dạy một chút cho em nó làm việc cho tốt.” Thư Lan đi tới đỡ tay bà nội.

“Phải, Bắc Đình hiểu chuyện công ty hơn, Nam Hi phải học theo Bắc Đình. Lan Lan à, con cá này bà bảo người làm đem đi hầm canh, phiền hai đứa đi chơi còn nhớ tới ông bà.”

Bà nội vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay Thư Lan, vốn bà cũng không để tâm chuyện công ty, tự nhiên càng thân cận Lệ Bắc Đình, người do chính tay bà nuôi lớn, nên nói chuyện cũng thiên về Lệ Bắc Đình hơn.

Nhìn Lệ Bắc Đình và Thư Lan ngày càng hòa thuận, bà nội vui lắm.

“Hầm canh cũng tốt lắm, bà nội phải uống nhiều một chút để bồi bổ, con và Bắc Đình vẫn luôn nhớ thương bà nội mà, vừa rồi cũng là Bắc Đình nói muốn tới thăm, ăn tối cùng ông bà.” Thư Lan dịu dàng nói, thể hiện đúng tiêu chuẩn cháu dâu mà người già thích.

Thật ra Thư Lan không có nhiều tình cảm với ông bà, nhưng biết Lệ Bắc Đình cùng ông bà có tình cảm tốt, nên cô nguyện ý vì Lệ Bắc Đình mà thân thiết với ông bà.

Huống hồ thân cận với ông bà còn có thể chèn ép được Lệ Nam Hi, cô vui còn không kịp đâu.

Nhìn sắc mặt Lệ Nam Hi lúc này đã không còn vẻ đắc ý như trước, chắc đang muốn phản bác lắm mà không dám bật lại trước mặt bà nội, vậy nghẹn chết hắn đi.

Thư Lan bỗng thấy mình có tiềm năng làm phản diện, không đúng, cô đây gọi là “trừng trị kẻ xấu” vì chính nghĩa!

Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan thân thiết với bà nội, có chút bất ngờ, cô gái nhỏ này thật biết lấy lòng người già, chỉ trong chốc lát đã làm bà nội vui vẻ.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng ấm áp, hiểu rằng tất cả những gì Thư Lan làm đều là vì hắn.

Thư Lan năn nỉ bà nội dẫn đi xem hoa hồng nguyệt quý bà trồng, bà nội vui vẻ gật đầu đồng ý, Thư Lan nháy mắt với Lệ Bắc Đình rồi rời đi.

Bà nội vừa đi, sắc mặt Lệ Nam Hi lập tức trở nên khó coi: “Anh cả thật đúng là cưới được cô vợ giỏi.”

Miệng lưỡi cô ta sắc bén thật, khiến hắn không phản bác nổi.

“Yên tâm, cậu không cưới được.” Nói xong, Lệ Bắc Đình cười nhàn nhạt rời đi.

Lệ Nam Hi hít sâu một hơi, nắm chặt tay, dù giờ hắn đã vào công ty, Lệ Bắc Đình khi nhìn hắn vẫn là kiểu trên cao nhìn xuống một kẻ thấp kém, mà bà nội cũng chẳng thân thiết với hắn, vừa rồi cũng chỉ toàn thân cận Thư Lan.

Dựa vào cái gì, đều là con cháu nhà họ Lệ, mà lại thiên vị như vậy.

Hắn không cam tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK