• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kẻ nhàm chán


Lệ Bắc Đình ở lại hai ngày, Thư Lan tiễn anh ra phi trường, nhìn anh khuất bóng giữa đám đông, bụng dạ trào lên chút vương vấn. Quả là người ta không nên chiều chuộng, càng chiều càng hư.

Anh đi rồi, Thư Lan cũng muốn mau chóng xong xuôi cuộc thi, sớm trở về Vân Thành. Dù sao ở Vân Thành còn có Đỗ La chơi cùng, chốn này thật buồn tẻ.

Tối hôm đó, Thư Lan nhận được tin nhắn, nơi thi đấu ngay tại khách sạn cô đang ở, không cần phải vội vàng. Cô thong thả ăn sáng rồi mới qua cũng vẫn kịp.

Nhân viên đang giảng giải luật lệ, mười người bốc thăm quyết định thứ tự lên sân khấu.

Mấy nhà thiết kế này Thư Lan đều không quen, cũng không phải là những nhà thiết kế có danh. Mà cũng phải, những nhà thiết kế có danh đâu cần tham gia cuộc thi kiểu này, như Văn Vận mà cô gặp trước đó, chắc chỉ là vô tình thấy qua.

Văn Vận đã từng đoạt giải lớn EK, sao có thể tham gia một cuộc thi nhỏ không tên tuổi như vầy.

Thư Lan bốc thăm được số chín, không phải là điều hay, bởi vì đến lượt sau, ban giám khảo đã mỏi mắt, có thể chỉ liếc qua rồi thôi. Ngược lại, người cuối cùng còn được chú ý hơn người gần cuối.

Mọi thứ đều do hên xui, cũng chẳng có gì để nói, Thư Lan lặng lẽ chờ đợi.

Lệ Bắc Đình gửi cho cô mấy tấm ảnh phong cảnh bên Anh, hai người trò chuyện một lát.

Mỗi người có mười lăm phút, đến lượt Thư Lan, cô đã chờ đến oải.

Hai tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt cô lên sân khấu.

Để hợp với chiếc nhẫn này, hôm nay cô mặc một chiếc đầm liền thân màu đen, đính kim sa lấp lánh, tóc cột cao đuôi ngựa, trông rất gọn gàng.

Đầu tiên là trưng bày tác phẩm, Thư Lan đeo chiếc nhẫn đầu sói lên sân khấu, cô liếc mắt một cái đã thấy Văn Vận trong ban giám khảo. Hóa ra Văn Vận là giám khảo.

Cũng khó trách nhà họ Văn có thể đứng vững trong giới trang sức bao năm, có sự kế thừa từ đời này sang đời khác, muốn không vững cũng khó.

Văn Vận cũng thấy Thư Lan. Thư Lan rất đẹp, là một mỹ nhân đúng nghĩa, nếu nói nhan sắc cũng có thể cộng điểm cho tác phẩm, e rằng những người khác không bì kịp.

“Cảm hứng của chiếc nhẫn này là tuyết Dạ lang vương, tên là Lang Vương (Sói Chúa). Tôi nghĩ sói là loài vật thể hiện rõ nhất sự hoang dã, thân nhẫn làm bằng bạc, mắt sói tôi đính hai viên kim cương đen…”

Thư Lan không quan tâm ban giám khảo có còn tỉnh táo hay không, cứ theo bài đã chuẩn bị từ trước mà trình bày, từ tốn nói.

Lúc đầu, khán giả phía dưới có chút mệt mỏi, nhưng khi thấy Thư Lan, không ít người đã tỉnh táo lại để ngắm cô. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý chính là nhan sắc của cô, dường như người đẹp thật sự được ưu ái.

Sau đó, nghe giọng nói của cô, rồi từ lời giới thiệu của cô nhìn lên chiếc nhẫn trên màn ảnh, cũng cảm nhận được không ít điều.

So với những tác phẩm lòe loẹt trước đó, chiếc nhẫn này có phần quá đỗi giản dị, nhẫn bạc thật sự không phải là thứ gì xa xỉ, bây giờ người ta toàn mua nhẫn bạch kim hoặc nhẫn vàng.

Cho đến khi Thư Lan nói mắt sói được đính kim cương đen, mọi người mới giật mình, hóa ra đây chính là sự xa hoa giản dị.

Một chiếc nhẫn trông có vẻ bình thường, nhưng khi gắn thêm hai chữ kim cương đen, lại mang một cảm giác hoàn toàn khác.

Năm phút sau, Thư Lan kết thúc bài nói, không sai một chữ so với bài đã chuẩn bị.

Tiếp theo là phần hỏi đáp của ban giám khảo.

“Tôi nghe nói hai viên kim cương đen này là đồ riêng của cô, tôi muốn hỏi, kim cương đen quý giá như vậy, sao cô lại đành lòng dùng vào thiết kế này?” Cuộc thi này không lớn, buổi tối sẽ có buổi bán đấu giá, nếu giá không cao thì thật uổng.

“Bởi vì tôi còn có đồ xịn hơn, một cara chẳng là gì cả. Dùng hai viên kim cương đen này chỉ vì chiếc nhẫn không lớn, mắt sói cũng không nên quá to, nếu không sẽ không cân đối.”

Thư Lan vừa dứt lời, vị giám khảo kia liền cứng họng, thực sự cảm nhận được “phép màu” của cô. Khán giả tại chỗ cũng cười, hóa ra là bà lớn ra đường, đừng làm ồn ào.

Văn Vận cũng mỉm cười, hỏi một câu: “Chiếc nhẫn này là nhẫn nam hay nhẫn nữ?”

“Đều được, tuy tôi thấy thiết kế này hơi ngầu, nhưng ai bảo con gái không được ngầu chứ, chiếc nhẫn này cả nam lẫn nữ đều đeo được.”

Văn Vận gật đầu, không nói gì nữa.

Sau đó, có hai vị giám khảo hỏi mấy câu không quan trọng, Thư Lan đều trả lời từng câu một, rồi xuống sân khấu.

Trần Vi chờ cô ở phía sau: “Chị Lan, hay quá! Chị thể hiện rất tốt, giọng nói rất trong trẻo, không hề thấy run, em thấy rất nhiều người để ý đến thiết kế của chị.”

“Chị không run, cũng không có nhiều người.” Cuộc thi này không lớn, không biết buổi tối triển lãm bán đấu giá có đông người hơn không, ít người như vậy thì chị sao mà run được.

Trần Vi mỉm cười, được rồi, chị Lan là người từng trải.

“Chị Lan ngồi một lát, lát nữa sẽ biết kết quả.”

Thư Lan tự thấy cũng được, cô là người gần cuối, chờ nửa tiếng thì biết kết quả.

Không nằm ngoài dự đoán, cô giành được giải nhất.

Khoảnh khắc này, cô cảm thấy bao nhiêu vất vả suốt thời gian qua đều xứng đáng.

Nhưng đây chỉ là kết quả bình chọn của ban giám khảo, buổi tối còn có buổi bán đấu giá, đợi kết quả bán đấu giá ra, sẽ trao giải cùng lúc. Thư Lan và Trần Vi trực tiếp lên lầu về phòng.

Ban đầu định báo tin vui này cho Lệ Bắc Đình, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định đợi đến tối rồi nói, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Buổi tối tiệc bán đấu giá, Thư Lan thay một bộ váy dạ hội màu xanh lam đậm lấp lánh ánh sao, mang theo chút thần bí.

Cô ngồi dưới sân khấu, nhìn về phía sau, người khá đông, xem ra triển lãm bán đấu giá lần này được tổ chức khá lớn.

Theo thứ tự xếp hạng, tác phẩm của Thư Lan được xuất hiện cuối cùng, vì vậy lại là một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, nhưng như vậy cũng tốt, có thể biết ngay có phải là tác phẩm có giá cao nhất hay không.

Thư Lan nhớ đến lời Lệ Bắc Đình nói, không biết anh có sắp xếp “người nhà” ở đây không.

Dù sao thì cô cũng không biết.

Giá khởi điểm của các tác phẩm tại triển lãm bán đấu giá đều như nhau, vì vậy nếu không có ai biết hàng, hai viên kim cương đen của Thư Lan coi như mất trắng. Ban tổ chức nói thiết kế được bán đấu giá, một nửa cho nhà thiết kế, một nửa dùng để quyên góp, coi như là hoạt động từ thiện, nếu vậy thì cũng không sao.

Thư Lan ngồi dưới sân khấu, mới phát hiện ra tác phẩm của những người khác đều khá lộng lẫy, xem ra những người có thể tham gia cuộc thi kiểu này cũng không phải là người thường, có thể chỉ là tạm thời chưa có tiếng tăm, vì vậy giá bán đấu giá đều rất bình thường, có một tác phẩm giá chưa đến mười vạn. Trước Thư Lan, giá cao nhất là mười sáu vạn, nhà thiết kế đó đã dùng một viên hồng ngọc.

Đến lượt Thư Lan, cô ngồi dưới sân khấu nhìn, mục tiêu cũng không cao, hy vọng có thể trên dưới năm, sáu vạn, đừng quá thấp.

Đối với đồ trang sức thông thường, giá vài vạn thật ra cũng không tệ, Thư Lan lại không có tiếng tăm, cũng không có thương hiệu mạnh làm chỗ dựa, bây giờ rất nhiều thương hiệu trang sức, bán không phải là trang sức, mà là thương hiệu, đặc biệt là những thương hiệu xa xỉ phẩm đó.

Nhưng điều Thư Lan không ngờ tới là, giá của cô trong nháy mắt đã vượt qua mục tiêu mà cô mong đợi, vọt lên tám vạn, chẳng lẽ là vì hai viên kim cương đen đó sao?

Nhanh chóng, giá được hô lên mười ba vạn, dừng lại ở mười lăm vạn.

Thư Lan bây giờ đã cảm thấy mức giá này không còn hợp lý nữa, hai viên kim cương đen chỉ một cara, thân nhẫn lại chỉ là bạc, nhưng có lẽ người ta chỉ mua cho vui, nhìn vừa mắt thì không quan t@m đến mười mấy vạn này.

Cô theo Lệ Bắc Đình lâu rồi, cũng bắt đầu học được cách tiêu tiền như rác.

Đang lúc giá sắp chốt ở mười lăm vạn, đột nhiên có người lên tiếng: “Ba mươi vạn!”

Thư Lan giật mình, quay đầu nhìn lại, là một người ngoại quốc, trông giống người Pháp.

Cuối cùng giá chốt ở ba mươi vạn, và Thư Lan cũng đã đạt được giải vàng như mong muốn, một chiếc cúp nhỏ, chiếc cúp nhỏ này coi như là khởi đầu cho con đường thiết kế của cô.

Thư Lan ở phía sau một lúc, có nhân viên nói ông Smith muốn trò chuyện với cô về chiếc nhẫn, cô đương nhiên đồng ý.

Gặp ông Smith, trông người này khoảng bốn mươi tuổi, tràn đầy năng lượng, hai người đều đang đánh giá lẫn nhau.

“Ông Smith, chào ông, tôi là Thư Lan.” Nhân viên nói ông ấy biết tiếng Trung.

“Thư tiểu thư, rất vui, chiếc nhẫn này là tác phẩm của cô sao?” Ông Smith đưa tay ra, chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón giữa của ông, không to không nhỏ, vừa vặn, không cần sửa cỡ.

“Vâng, rất hân hạnh được ông yêu thích.”

“Tôi rất thích, tôi nuôi hai con sói, tôi nghĩ nó rất hợp với tôi.”

Hóa ra là vậy, khó trách lại chịu bỏ ra số tiền lớn, đây là trùng hợp.

“Cảm ơn, ông có cần tôi sửa lại không? Thân nhẫn này làm bằng bạc, tôi có thể giúp sửa thành bạch kim.” Hiếm khi có người thích tác phẩm của cô như vậy, Thư Lan rất vui, cảm thấy bỏ tiền ra sửa cũng không sao.

“Không cần, bây giờ đã rất tốt rồi, tôi sắp về nước, rất cảm ơn trước khi đi còn có thể gặp được món đồ ưng ý, cảm ơn.”

“Vinh hạnh của tôi.”

Ông Smith nhanh chóng rời đi, ông nói phải đi cho kịp chuyến bay.

Sau này chắc sẽ không gặp lại nữa, có một số người, chỉ là gặp gỡ thoáng qua.

“Thư Lan.”

Có người gọi cô, Thư Lan quay đầu lại: “Cô Văn, có chuyện gì vậy?”

Văn Vận tiến lên, mỉm cười: “Không có gì, tôi rất thích tác phẩm của cô, có thể làm bạn không?”

“Đương nhiên rồi.” Thư Lan có phần hơi bất ngờ, khoảng cách giữa cô và Văn Vận hiện tại còn rất xa.

Hai người trao đổi wechat, Văn Vận lắc điện thoại: “Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại ở Vân Thành.”

“Vâng, tạm biệt.”

Thư Lan mỉm cười, còn vui hơn cả việc tác phẩm được bán đấu giá ba mươi vạn lúc nãy, bởi vì Văn Vận, người đã đạt được giải lớn EK, nói rằng thích tác phẩm của cô, nghe thôi đã thấy mừng.

Lúc này, Thư Lan vẫn chưa nghĩ đến, Văn Vận sẽ trở thành quý nhân trên con đường thiết kế của cô sau này.

Khi ban tổ chức tìm cô để chuyển mười lăm vạn cho cô, cô đã từ chối: “Mọi người thay tôi quyên góp hết đi, coi như là chút lòng thành.”

Cô đến đây không phải vì tiền, chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống có áp lực, bây giờ thu hoạch đã rất mãn nguyện.

Cuộc thi kết thúc, Thư Lan và Trần Vi thu dọn đồ đạc trở về Vân Thành, may mắn là có một chiếc cúp, coi như không uổng công chuyến này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK