"Không phải ngươi đang tâm tình? Sao không tiếp tục? Ta làm một người nghe, không thể lỗ mãng cắt đứt bầu không khí thê lương thương cảm này". Trương Tống tỏ vẻ ta là một người rất tốt nói ra.
"Ha ha, không ngờ ngươi lại tốt tính đến vậy". Vương Tán giận đến mức cười lớn. Đồng thời trong đầu hắn thầm nghĩ, tại sao hắn lại trấn định như vậy? Chẳng lẽ còn át chủ bài khác? Cũng có thể hắn giả bộ, để ta nghi ngờ, khí thế bị giảm xuống.
Lý Thiên Lộ ở một bên chợt nói: "Vương đại nhân, chuyện này là tư thù của các ngươi, hoàng tộc không tiện nhúng tay. Bây giờ ta ở đây không tiện, cáo từ".
Trương Tống da mặt rút rút trừng nàng một cái, ngươi vậy mà nỡ lòng nào trong hiểm cảnh muốn phủi bay phu quân?
Vương Túc cười ha ha: "Người ta nói phu thê như chim rừng, gặp nạn bỏ nhau bay đi, quả không sai. Kể cả một công chúa lễ giáo điều nghi toàn diện như ngươi, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi".
Nói xong, hắn nhìn sang Trương Tống. Trái ngược với trong tưởng tượng của hắn Trương Tống sẽ tức giận, hổ thẹn, Trương Tống lại vẻ mặt điềm nhiên như không có gì. Hắn nhất thời não hoạt động không kịp, ngẩn người không hiểu đây là chuyện gì.
Thực ra hắn không biết, hôn sự của Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ bên trong hai người có giao ước, là giả. Trong trí nhớ Trương Tống, trước kia bề ngoài hắn cùng Lý Thiên Lộ che tai mắt người khác, thực chất còn không ở cùng phủ, nói gì đến ở cùng nhà, chung phòng, chung gối.
Ngày thường hai người gặp mặt còn không nổi một lần. Nếu không phải hắn bị nạn, may mắn nàng bắt gặp nên cứu, nếu không còn không thể gặp mặt.
Trương Tống còn nhớ một tin tức động trời, trong lễ thành hôn, nữ nhân phải trùm khăn kín mặt, bởi vậy Lý Thiên Lộ đã đánh tráo một tỳ nữ vào.
Hắn chỉ biết thầm thở dài. Vị thê tử này thật là... không còn gì để nói.
Vương Tán bên kia thấy Lý Thiên Lộ muốn đi thì mỉm cười: "Công chúa, chuyện hôm nay ảnh hưởng quá lớn, trong chuyện này dù là vô tình, ngươi cũng có liên quan không nhỏ. Để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phiền ngươi ở lại, đợi chúng ta giải quyết xong tất cả sẽ để ngươi về".
Hắn lại không đứng ra ngăn lại. Mật thất này đã phong kín, nhất thời Lý Thiên Lộ sẽ không thể nào mở ra. Mà lại nói, thực lực nàng yếu hắn nhiều, chỉ cần một cái phất tay, là mọi chuyện được giải quyết.
Lý Thiên Lộ khẽ thở dài: "Ngươi không nên gọi ta là công chúa, chẳng phải nên gọi ta là tỷ tỷ mới đúng sao?". Nàng lại chỉ Vương Thượng thật đang nằm trong quan tài: "Ta nên gọi hắn là chất nhi nha".
Trương Tống một bên khẽ cau mày, Vương Tán phải gọi nàng là tỷ tỷ? Từ tức nhi thành tỷ tỷ là cái quái quỷ gì? Nàng có thâm ý gì chăng? Cũng không thật đúng như thế nha. Nàng đâu có lớn tuổi hơn Vương Tán.
Chờ đã, thế giới này là thế giới tu hành, có thể có nhiều phương pháp bảo giữ nhan sắc...
Vương Tán thì tức giận: "Ngươi chớ nói xằng ngôn".
Lý Thiên Lộ cười lạnh: "Chẳng phải sao, ngươi không phải đã tư thông cùng muội muội ta, chẳng phải nên gọi ta là tỷ tỷ là gì?".
Thiếu niên Vương Túc mặt bất ngờ nhìn Vương Tán một cái, không hổ là trưởng tộc. Đến công chúa thanh xuân kiều mị kim chi ngọc diệp kia cũng có thể mang lên giường được. Đợi đến thời điểm, có nên dò hỏi hắn một chút bí kíp tán gái?
Trương Tống nghe được sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa đặc sắc, Thiên Cực công chúa kia không hổ là... Thiên Cực công chúa. Nữ nhân này sau này cần phải cách xa chút. Ta đẹp trai thế này, chẳng may nàng nhìn trúng, thì thật không tốt.
Khẩu vị của hắn cũng không đặc biệt như vậy, không thể nào nhìn lên được một vị công chúa mà như kỹ nữ nha.
Chờ đã, dung nhan hắn bây giờ chẳng phải là của Vương Thượng, không phải dung mạo kiếp trước, vậy thì làm sao có thể nói đẹp trai?
Bất quá, không phải thân thể này là của Trương Tống ma nhân? Không phải thân thể Vượng Thượng, thân xác Vương Thượng thật sự còn nằm trong quan tài kia.
Trương Tống sờ sờ lên mặt, cũng không thấy vết nối mặt nạ cùng da thật. Tên ma nhân này chẳng lẽ dùng pháp thuật quái quỷ gì biến ảo thành? Ta làm sao biến lại. Trước khi chết, sao ngươi không biến lại nha.
Trương Tống dò xét thể nội, chợt phát hiện, trong thể nội, tại da mặt, có một lớp ma khí mờ nhạt tinh ảo phủ lên, hắn liền đầu loé linh quang, thử thôi động ấn ký Ma Thiên, hút những ma khí kia vào ấn ký.
Ngay tức thì, khuôn mặt Trương Tống vặn vẹo một hồi, liền biến trở thành hình dạng khác. Mặc dù Trương Tống không thể móc mắt ra, đưa tới đối diện xoay lại để tự nhìn dung mạo mình, nhưng từ cảm giác thân quen của thân thể truyền tới, hắn biết đây là hình dáng nguyên bản của hắn.
Vương Tán trước lời chất vấn của Lý Thiên Lộ cùng ánh mắt dị dạng của người khác, khuôn mặt đỏ bừng lên xấu hổ. Trầm mặc một chút, định nói gì thì chợt thấy dung mạo Trương Tống biến thành hình dạng khác, liền kinh nghi: "Hoá ra đây là dung mạo của ngươi!".
Thật đáng ghét! Nguyên lai đây là hình dạng của kẻ đã hại chết nhi tử hắn. Hừ, cũng chỉ có chút... đẹp trai hơn nhi tử hắn, bất quá, đẹp trai thì có tác dụng gì, không phải lúc này chỉ có thể chịu trói sao?
Vương Tán chợt nghĩ, biến ảo dung mạo có nhiều loại pháp thuật, công pháp, xảo kỹ. Hắn không dùng mặt nạ hay các bảo vật biến ảo, vậy tức là dùng pháp lực biến thành. Lúc này đây bỗng dưng không thể kiểm soát mà giải thuật, trước đó hắn trọng thương là thật, thì chẳng phải mang ý nghĩa, pháp lực hắn lúc này đã không còn chống đỡ nổi. Chính thức trở thành phế nhân không lật nổi sóng sao?
Vương Túc thì một mặt ghen tỵ. Sao hắn sinh ra dung mạo xấu xí, tên này có thể đẹp trai như thế? Lão thiên thật bất công!
Lý Thiên Lộ không thèm nhìn hắn, bĩu môi. Hắn đẹp trai thì đã sao, không phải là một kẻ giết người đoạt phận sao? Hừ, nam nhân tên nào cũng xấu. Lần sau ta cần tránh xa hắn một chút.
Trương Tống không để ý mấy người, hắn liền hỏi Lý Thiên Lộ: "Lộ nhi, ngươi có cái gương?".
Lý Thiên Lộ khẽ thở dài, tay khẽ chạm vào chiếc vòng đeo trên tay, một chiếc gương nhỏ chợt xuất hiện trong hư không.
Trương Tống há hốc mồm, đây là vòng trữ vật trong truyền thuyết nha.
Hắn soi gương ngắm nhìn bản thân một lúc, liền cười tươi vui vẻ: "A, phải thế, thật đẹp trai, không như Vương Thượng xấu xí kia".
Vương Tán cùng Vương Túc thấy thế thì mặt hiện vẻ khinh bỉ. Tên này thật là tự luyến. Bọn hắn đều không phải một dạng mỹ nam, trời sinh thấy nam nhân khác đẹp trai hơn mình đều không lý do mà không có thiện cảm.
Lý Thiên Lộ không biết nói gì hơn. Tên này lại thế.
Vương Túc ngữ khí bất thiện: "Gian tặc, ngươi coi chúng ta là không khí?".
Vương Tán bên cạnh hừ lạnh: "Nói nhảm với các ngươi vậy là đủ rồi. Công chúa, ngươi đã biết chuyện của ta cùng... công chúa Thiên Cực, vậy chúng ta cũng không cần che giấu nữa, ngả bài đi".
Lý Thiên Lộ thở dài: "Ta chỉ biết ngươi tư thông cùng Thiên Cực. Hôm nay còn mời ta cùng đến mật thất, nói ra chuyện động trời này không chút ý tứ giấu diếm, chứng tỏ ban đầu đã có ý định muốn lưu ta lại".
Vương Tán gật đầu khen ngợi: "Công chúa ngược lại là thông minh".
Trương Tống nhịn không được mở miệng: "Vương lão nhi, ngươi âm mưu muốn mưu hại tỷ tỷ thê tử, như vậy là đại nghịch bất đạo, thiên địa bất dung, không có võ đức nha".