• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổng kinh thành Đại Lý.

Giữa dòng người tấp nập qua lại, bỗng xuất hiện một thanh niên mặc áo đen, dung mạo tuấn tú. Nhìn vào trong thành, ánh mắt của hắn hiện vẻ nghi hoặc.

Người này chính là Trương Tống từ trong khu rừng kia trở về. Khu rừng kia cách kinh thành không quá xa, hắn chỉ tốn thời gian khoảng một nén nhang đã về tới.

Đi vào trong thành, Trương Tống nhìn thấy quang cảnh kinh thành vẫn bình thường. Không có gì khác lạ. Lực lượng binh lính trấn giữ trong kinh thành, tại các trạm gác, lưu lượng lính tuần... vẫn như cũ, không có dị động gì.

Tất cả các hoạt động giao thương, sinh ý vẫn diễn ra như thường nhật. Ngươi làm việc ngươi. Ta làm việc ta. Ổn định thường thường.

Trương Tống còn cố ý đi ngang qua Mộng Khiết Lâu, phát hiện sinh ý trong lâu vẫn diễn ra như thường. Khách nhân ra vào nhộn nhịp. Các cô nương thanh lâu trang điểm rực rỡ đứng bên ngoài còn vẫy tay mời chào đối với hắn.

Hình ảnh toàn Mộng Khiết Lâu bị niêm phong. Kinh thành nhốn nháo, binh lính đi tuần khắp nơi truy lùng thủ phạm. Bố cáo niêm yết truy nã thêm một vài cái tên... lại chẳng có như trong tưởng tượng.

Trương Tống nghi hoặc, hoàng đế Đoàn Chính Thuần chết, thái tử Đại Lý chết, chẳng lẽ đối với Đại Lý không ảnh hưởng một chút nào?

Suy nghĩ một chút, hắn lập tức ngộ ra. Đoàn Chính Thuần tu vi cao. Thường xuyên vân du bên ngoài không ở trong hoàng cung cũng không có gì lạ. Cũng không ai quản được hắn.

Nếu một hai ngày không thấy thượng triều, có thể sẽ tạo ra một phen động tĩnh, nhưng cũng không đến nỗi quá lớn đi. Còn Đoàn Dự là thái tử, ảnh hưởng hẳn là không lớn bằng hoàng đế.

Mà cho dù hoàng thất Đại Lý biết tin Đoàn Chính Thuần chết, chắc chắn cũng sẽ dấu đi. Tạm thời ổn định mọi phương diện rồi mới lập hoàng tử khác lên hoàng vị. Hoàng đế chết đi ảnh hưởng đến mọi thế cục quá lớn.

Trong Mộng Khiết Lâu còn có xác khô của Đoàn Chính Thuần và Tư Đống. Có lẽ lúc này Mộng Khiết Lâu cũng đã nhận ra thái tử chết trong lâu mình, hoa khôi lại bỏ trốn. Bộ dáng bên ngoài tràn đầy sức sống nói nói cười cười, nói không chừng bên trong đang run rẩy sợ bị hoàng thất tính sổ đi.

Cũng không biết Mộng Khiết Lâu dấu diếm được bao lâu.

"Ngươi đang làm gì?".

Đúng lúc này, một âm thanh băng lãnh quen thuộc vang lên sau lưng. Trương Tống nghe được có chút giật mình. Quay đầu thì thấy phía sau, đã có hai nữ nhân xinh đẹp đứng ở đấy từ khi nào.

Một người mặc y phục màu trắng, thân hình uyển chuyển thướt tha, dung mạo tuyệt sắc, khí chất không vướng khói bụi trần gian đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Một người mặc y phục màu xanh. Miệng bĩu môi bất mãn đang nhìn hắn. Dáng vẻ nhí nhảnh nhanh nhẹn.

Không phải hai người Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân thì là ai?

Bảy bảy bốn chín mạch não của Trương Tống cấp tốc vận chuyển suy nghĩ đối sách. Hắn liền thấp giọng nói "Có đại sự nha".

"Đại sự?" Vẻ mặt Lý Thiên Lộ hồ nghi không vui, đại sự người này nói đến là qua đêm tại thanh lâu?

Tiểu Hân bất mãn "Cô gia, ngươi ở trong thanh lâu qua đêm còn không thoả mãn, trước khi về còn đứng quyến luyến đứng ngắm ngoài cửa không nỡ rời?".

Cô gia cũng thật là. Lúc trước nói vào thanh lâu để điều tra Hoàn San kia. Không ngờ cuối cùng lại ngủ lại trong thanh lâu. Cuối cùng lúc này để bọn nàng bắt gặp, vẫn một mực chăm chú nhìn ngắm các cô nương thanh lâu đang chào mời khách bên ngoài.

Tỷ tỷ xinh đẹp hơn những nữ nhân kia không biết bao nhiêu lần. Không biết vì sao cô gia lại ưa thích những nữ nhân phấn son kia. Còn mê luyến không nỡ trở về.

Ai, chắc hẳn lúc này tỷ tỷ rất tức giận đi. Tu vi tỷ tỷ là Ngũ Phẩm, nếu nổi giận đánh cô gia một trận, chắc chắn cô gia không thể phản kháng.

Trong đầu Tiểu Hân thầm nghĩ. Đến thời điểm tỷ tỷ đánh cô gia, nàng có nên ngăn cản? Nàng là phận nha hoàn, cũng nên có trách nhiệm giúp bọn họ giảng hoà.

Nhưng nếu nàng ngăn cản, có thể sẽ làm tỷ tỷ không vui. Đến lúc đó nên làm gì tiếp nha?

Giữa lúc Tiểu Hân đang xoắn xuýt, Trương Tống đối với hai người làm ra vẻ mặt thần bí "Đi tới nơi khác nói chuyện tiếp, nơi này đông người không tiện".

Lý Thiên Lộ nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt không biểu tình khẽ gật đầu.

Trương Tống nhìn dung mạo tuyệt sắc băng lãnh của nàng thì trong lòng thầm run lên. Tuy bên ngoài nàng không biểu hiện gì, nhưng nói không chừng đây là sự bình yên trước giông bão.

Hắn dẫn hai người đến một góc vắng vẻ không người, sau đó đem mọi chuyện thái tử Đoàn Dự, hoàng đế Đoàn Chính Thuần bị giết kể ra. Tất nhiên là lược bỏ những tình tiết Tiểu Li loã thể. Bên cạnh đó còn đưa nhẫn trữ vật của Đoàn Chính Thuần ra cho các nàng xem.

May mắn là có những chuyện này làm tấm mộc đỡ đạn.

Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân nghe Trương Tống kể lại, đều sửng sốt kinh ngạc. Không ngờ trong thời gian ngắn hắn lại trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.

"Ngươi có bị thương ở đâu không?" Lý Thiên Lộ lo lắng hỏi. Chuyện hắn kể ra quá lớn, nàng tin là hắn nói thật. Không có lý do để hắn đột nhiên bịa ra những chuyện động trời như vậy được.

Lại có chiếc nhẫn trữ vật kia, là bảo vật rất hiếm thấy, đẳng cấp vô cùng cao. Những thứ như thế này, chỉ có nhân vật cấp bậc hoàng đế mới dễ dàng sở hữu.

Tiểu Hân ở bên cạnh thấy vậy vui vẻ. May mắn a, cuối cùng hai phu thê này không có đánh nhau.

Trương Tống nhìn thấy nàng lo lắng cho mình thì cảm động trong lòng, cười ha ha "Ngươi không thấy lão công ngươi hoàn toàn khoẻ mạnh a?".

Không chỉ không khoẻ mạnh, tinh thần còn vô cùng tốt.

Nhặt được nhẫn trữ vật của hoàng đế Đại Lý, không tốt sao được?

Chợt Tiểu Hân tò mò không nhịn được hỏi "Thật kỳ lạ, theo như Trương đại ca nói, yêu nữ Hồng Tố Cực kia có một tiểu bạch thỏ rất ưa thích hút máu, nhưng vì sao lại thả cho ngươi trở về?".

Lý Thiên Lộ nghe vậy nhìn Trương Tống nghi ngờ. Từ nãy đến giờ nàng chỉ chú ý sự tình hoàng đế và thái tử Đại Lý chết, lại không chú ý tới điểm này.

Trương Tống thầm đổ mồ hôi lạnh. Quả không có bức tường nào không lọt gió. Thật may hắn đã có chuẩn bị sẵn, "Nàng chính là Thiên Cực".

"Thiên Cực?"

Cả Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân giật mình. Sao bỗng dưng Thiên Cực công chúa lại tới kinh thành Lý Quốc làm hoa khôi? Chẳng phải trước đó có tin nàng đã chết?

Trương Tống cũng không để các nàng tiếp tục tò mò, đem những chuyện Hồng Tố Cực giả danh Thiên Cực công chúa... kể hết ra.

"Nói vậy, từ trước đến nay xuất hiện trước mặt chúng ta đều là Hồng Tố Cực" Dung mạo Lý Thiên Lộ hiện vẻ nghiêm trọng, "Vậy còn Thiên Cực chân chính đâu?".

"Hẳn là..." Trương Tống thở dài, nói được một nửa thì dừng lại không nói nữa. Hai nữ còn lại cũng trầm mặc. Mọi người đều đoán được những lời sau.

Lý Thiên Lộ suy nghĩ một chút nói ra " Xem ra chúng ta cần phải rời khỏi kinh thành Đại Lý, ở lại nơi này không an toàn".

Nghe vậy, Trương Tống gật đầu đồng ý. Lời Lý Thiên Lộ hoàn toàn trùng với suy nghĩ của hắn. Xét về mọi góc độ, xác thực kinh thành Đại Lý lúc này như một vũng nước đục, sắp tới có thể sẽ vô cùng hỗn loạn nguy hiểm.

Tiểu Hân bên cạnh tất nhiên là không có ý kiến. Sau đó cả ba người liền quyết định rời khỏi kinh thành ngay lúc này.

Trên đường đi, Trương Tống còn tiện tay mua hai cái màn thầu chiếu cố cái bụng. Mùi vị thật tốt. Cũng không biết do hắn lần đầu được ăn màn thầu cổ đại, hay do ăn lúc đói.

Vào lúc này hoàng thất Đại Lý còn chưa kịp phản ứng. Ba người cứ thế thuận lợi rời khỏi thành không một chút trở ngại. Sau đó thẳng hướng phía Bắc mà đi. Trước đó, vì đi đường xa, còn mua thêm ba thớt ngựa lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK