• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiên Khung Thành? Là nơi nào?". Trương Tống ngạc nhiên.

"Ngươi không biết?". Lần này đến lượt Lý Thiên Lộ ngạc nhiên nhìn hắn, thần sắc một bộ ngươi hỏi điều này thật vô lý.

"Lúc trước bị nạn, không biết đầu có va chạm chỗ nào không, trí nhớ có chút thất lạc". Trương Tống cười khổ. Lý do thực sự là Trương Tống ma nhân, chủ nhân cũ của thân thể này linh hồn bị ma diệt, chỉ còn sót lại bộ phận ký ức nhỏ.

"Cũng không biết ngươi vì sao bất cẩn như vậy". Lý Thiên Lộ đối với điều này không nghi ngờ, dù sao chính nàng mấy ngày trước giúp hắn bó thuốc, vị trí đầu hắn cũng có nhiều vết thương. Nàng giải thích:

"Thiên Khung Thành là toà thành trung tâm của nhân loại. Vô cùng rộng lớn, nằm giữa lãnh thổ nước Tống, Tây Hạ, Thổ Phồn. Cũng không biết thành này được dựng lên từ khi nào. Chỉ biết thành này có tận sáu vị thành chủ cùng cai quản, là sứ giả các đại quốc cử đến: Liêu, Tây Hạ, Tống, Thổ Phồn, Kim, Mông Cổ".

"Thiên Khung Thành cũng được coi là biểu tượng của nhân loại. Nếu không phải các đại quốc muốn hợp lực chống lại thế lực vô cùng cường đại bên ngoài là Yêu Tộc cùng Cổ Tộc, có lẽ sẽ không có thành này".

"Cũng bởi nhiều lý do vậy mà Thiên Khung thành rất phồn thịnh, phát triển mạnh mẽ không thua gì đế đô của nhiều đại quốc, thậm chí còn có vài phần nhỉnh hơn. Đủ kiểu người từ nhiều nơi đổ xô đến nơi này. Linh khí ở đây nồng đậm, có tác dụng lớn cho người tu hành, đủ loại hàng hoá, bảo vật từ trên thế giới nhân loại tụ tập tại đây...".

"Vì sao không có sứ giả Lý Quốc?". Trương Tống chợt hỏi.

"Lý Quốc? Nếu lúc trước Xích Quỷ không bị phân tranh, chia tách thành ba nước Trần, Lý, Hồ thì có thể. Còn lúc này thế lực ba quốc so với các đại quốc trên thế giới tuy vẫn miễn cưỡng trụ vững không bị thôn tính, nhưng tính ra thực lực vẫn có phần thua kém nhiều. Các tiểu quốc khác cũng thế, cũng đều không có sứ giả". Lý Thiên Lộ cảm thán. "Có sứ giả cầm quyền tại Thiên Khung Thành, những vấn đề thương doanh, đàm phán sự kiện trọng đại... đều có lợi nhiều. Chính vì thế, thông thường các tiểu quốc thường ăn chút thua thiệt".

"Bất quá, nói như vậy, cũng chính là nơi này rồng rắn lẫn lộn, có chút nguy hiểm nha". Trương Tống giật mình.

"Không hẳn, Thiên Khung Thành có các thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau. Đồng thời có những đại đầu này cầm cương, các thế lực nhỏ khác trong thành muốn tạo sóng gió cường hoành gì cũng khó. Trị an trong thành cũng rất tốt". Lý Thiên Lộ nói.

"Vậy ngươi đến đấy làm gì?". Trương Tống thắc mắc.

"Ngươi nghĩ ta còn có thể đi tới nơi nào?". Lý Thiên Lộ nhìn hắn cười như không cười. "Để tránh bị Thiên Cực truy sát, lúc này cũng chỉ có thể đến đấy. Tại Thiên Khung Thành, Lý Quốc không thể vận dụng quan hệ mà làm loạn được".

"Điều này cũng chưa chắc. Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy". Trương Tống suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

"Trước đây ngươi giả mạo Vương Thượng làm gì?". Lý Thiên Lộ tò mò hỏi. Đến giờ, nàng còn chưa biết thân phận thực sự của hắn đây.

"Chuyện này không phải ta muốn lừa gạt ngươi, nhưng ngươi yên tâm, sau này đến thời điểm thích hợp ta nhất định sẽ nói". Trương Tống thần sắc bất đắc dĩ.

Hắn không hiểu vì sao chủ nhân cũ thân thể này lại cố ý giả dạng Vương Thượng, còn cố ý phong ấn ma khí che dấu thân phận. Nhưng chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nên tạm thời không tiện lộ thân phận.

Lý Thiên Lộ nghe vậy, hiểu hắn có chuyện khó nói, cũng không tiện truy hỏi tiếp.

Không lâu sau đó, Tiểu Hân tỉnh lại. Sau một lúc kiểm tra công phu, phát hiện nàng thụ thương không quá nặng, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn.

Cũng nhờ ngân kiếm của nàng là một món vũ khí lợi hại mà Lý Thiên Lộ đưa để phòng thân. Tuy ngân kiếm bị hủy, nhưng may mắn là Tiểu Hân giữ được mạng, thậm chí không thụ thương quá nặng. Nếu không có món linh khí này, kết cục e rằng sẽ rất khó nói.

Vũ khí của người tu hành tại thế giới này được chia thành năm phẩm bậc: Phàm, địa, pháp, tiên, thần. Mỗi một phẩm đều có sự khác biệt về giá trị, năng lực rất lớn. Ngân kiếm của Tiểu Hân bị hủy thực có chút đáng tiếc. Phẩm chất của nó là địa phẩm, thuộc loại lợi hại nhất trong hàng chữ địa.

Sau đó, Lý Thiên Lộ hỏi hắn: "Tiếp theo ngươi sẽ đi đâu, ngươi đã lộ thân phận giả danh, trở mặt với Vương gia tộc, còn hoàng cung bên kia...".

Không đợi nàng nói tiếp, Trương Tống đã ngắt lời: "Ta đi cùng ngươi".

"Ngươi đi cùng ta làm gì?". Lý Thiên Lộ ngạc nhiên: "Ngươi không muốn ở lại Lý Quốc, vậy ngươi vốn không phải người nơi này?".

"Đúng a, bất quá, ta là người tứ cố vô thân, không đi theo lão bà thì đi nơi nào". Trương Tống mỉm cười. Thực ra hắn nói lời thật lòng, trí nhớ thân thể này bị tổn thất, hắn thậm chí còn không nhớ ma tộc ở đâu. Lại là người xuyên không, nói tứ cố vô thân cũng không sai.

Hắn cũng muốn hỏi Lý Thiên Lộ nhưng sợ nàng nghi ngờ, suy đoán được chuyện hắn là ma tộc lại thôi.

Lại nói, ta lúc này không có chút tu vi nào, tại cái thế giới nguy hiểm này, không ôm chặt bắp đùi lão bà cường đại này thì thật ngốc nha.

Lý Thiên Lộ nghe vậy đỏ mặt, miệng xì một cái: "Phi, nói hàm hồ!".

Nàng quay đi chăm sóc, lấy đan dược ra cho Tiểu Hân ăn vào. Không còn để ý đến hắn.

Trương Tống sau một lúc nghỉ ngơi thì đã hồi phục chút sức lực, có thể cử động như thường.

Hắn lúc này kiểm tra thể nội thì kinh hỉ, phát hiện kinh mạch đã lành lại từ bao giờ. Trước đây, Trương Tống ma nhân phong ấn huyết mạch, khí tức, ma khí bản nguyên trong thể nội cùng kinh mạch đã bị rút đi hết. Chính vì vậy, thân thể vô cùng yếu ớt, rất dễ bị tổn thương. Lúc này phong ấn đã giải, ma khí trở lại toàn bộ thân thể, tinh hoa bản nguyên được bồi đắp, vậy nên mới lành lại.

Bất quá, cũng chỉ là lành tới tám, chín phần mười. Nhưng cũng không quá đáng ngại, chỉ cần ôn dưỡng thân thể một thời gian ngắn nữa là đều ổn.

Trương Tống hiểu được chuyện này thầm giật mình hồi hộp, nếu sau này bị thương cỡ nào, phải chăng chỉ cần hấp thụ ma khí như thế này thì sẽ liền làm?

Bất quá, hắn rất nhanh ném đi suy nghĩ này. Lượng ma khí hắn hấp thụ trở lại sau khi giải phong ấn cơ thể, chính là lực lượng bản nguyên của hắn. Bởi vậy mới có thể dung hợp, bổ trợ kinh mạch bản nguyên.

Đồng thời, lượng ma khí này còn chứa sinh mệnh lực bản nguyên của chính hắn. Điều này mới chính là điểm mấu chốt nhất, khiến hắn hồi phục thương thế. Nếu là ma khí ngoại lai, hẳn chỉ có thể sử dụng như một linh tài tu luyện, tăng tiến tu vi.

Một canh giờ sau đó, Tiểu Hân đã có thể trực tiếp tự thân bước đi được, ba người liền không chút chậm trễ, lên đường tới Thiên Khung Thành.

Cung đường đến Thiên Khung Thành phải đi qua một bộ phận của Đại Lý, vòng qua cảnh nội nước Tống, mới tới Thiên Khung Thành.

Vì để không bị người phát hiện, cả ba phải đi qua đường rừng núi hiểm trở, tránh tai mắt quan binh. Chính vì vậy, chậm trễ hơn đường đi bình thường. Mãi tới khi mặt trời mọc, ba người mới ra khỏi cảnh nội Lý Quốc.

Lý Thiên Lộ là tu hành giả tu vi Ngũ Phẩm, chút lộ cước ấy đối với nàng không phải khó khăn. Tiểu Hân tuy thương thế chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đồng dạng tu vi cũng là Tứ Phẩm. Người tu hành hấp thu linh khí thiên địa tu luyện, cơ thể cũng được rèn luyện, linh khí tẩm bổ nên tràn đầy lực lượng, tất nhiên người thường không thể so sánh.

Tuy vậy, đi quãng đường dài như thế, nói không có chút mệt mỏi nào là nói dối. Thần sắc hai nữ cũng lộ chút vẻ uể oải phong trần.

Còn tên Trương Tống này, vì huyết mạch ma nhân thức tỉnh, nên lực lượng thân thể thay đổi vô cùng khác biệt, mạnh mẽ hơn trước nhiều. Có lúc hắn còn nghĩ, sau khi ma hoá sức mạnh, thể chất, tốc độ sẽ được tăng mạnh. Vậy lúc ấy, trong trạng thái ma hoá liệu có thể từ đây chạy một mạch mấy vạn dặm tới Thiên Khung Thành?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK