Không biết qua bao lâu, đoàn người đã tới trước cửa Vương gia.
Trương Tống từ xa qua khe cửa xe ngựa đã nhìn thấy, thật lớn. Vương gia không hổ là đại gia tộc. Bề ngoài trông rất bề thế, diện tích to lớn có lẽ chỉ thua mỗi hoàng cung. Tựa như một tiểu hoàng cung thu nhỏ vậy.
Cửa chính Vương gia cao chừng mười trượng. Trước cửa có một đôi sư tử đá. Xung quanh bên ngoài trồng những loại linh mộc nở hoa rực rỡ đủ màu sắc, Trương Tống chưa thấy bao giờ, hương hoa trong không khí thơm ngào nhạt. Mặt đất phủ những cánh hoa rụng, đường trải đầy hoa, một bộ phong cảnh hữu tình.
Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ bước xuống xe ngựa, đã thấy trước cửa hai người đứng chờ, một trung niên tóc đã điểm hoa râm, cùng một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Trương Tống ngẩn người, chỉ có chừng này thôi sao?
Ta làm vật hy sinh, thành thân cùng công chúa, mang lại lợi ích liên hôn cho Vương gia tộc, vậy mà lãnh đạm với ta... Ưm, không thể nói là vật hy sinh, nhưng xét theo góc độ nào đó, cũng không sai biệt lắm. Với lại, công chúa này chẳng khác gì một đầu cọp cái nha. Đến giờ, tai hắn còn cảm thấy nhói nhói mãi không thôi đây.
"Tiểu Thượng, ngươi đã trở về". Trung niên thấy Trương Tống bước xuống xe ngựa, vui mừng chạy lại vỗ vai hắn: "Tốt. Tốt. Tốt". Hắn không biết có ý tứ, suy nghĩ gì, miệng liên tục nói ba chữ tốt.
Bên cạnh, thiếu niên kia cũng tươi cười: "Vương Thượng đại ca".
Trương Tống nhớ lại, trung niên này là Vương Tán, phụ thân hắn. Thiếu niên này là họ hàng xa của hắn, lúc nhỏ có gặp nhau vài lần. Không hiểu sao lúc này hắn cùng phụ thân tiện nghi của hắn ra đón hắn.Bất quá, Trương Tống thấy ẩn sau vẻ mặt vui mừng của phụ thân hắn, trong mắt có một tia đăm chiêu không dễ nhận ra.
Hắn biết ta kinh mạch đã đứt hết, trở thành phế nhân, đang phân vân lựa chọn sao? Chẳng lẽ Vương gia gia tộc nghĩ ta không có nhiều tác dụng ảnh hưởng đến bố cục triều đình, định phế ta, đưa người khác thay thế? Trong phim, tiểu thuyết hay có những tình tiết như vậy lắm. Nhưng ta là nhi tử trưởng tộc, sao có thể có chuyện đó. Tuy vậy, nếu những kẻ quyền cao trong tộc lợi dụng tình hình rối loạn, cùng hợp lực chèn ép, sẽ rất khó khăn đè xuống.
Ta từ chức cũng chẳng sao, bởi bản chất Trương Tống ta không ham công danh, nhưng nếu có người thế phận ta, hắn chẳng phải sẽ lấy Lý Thiên Lộ? Không được không được, từ giờ này cần phải luôn dè chừng, bảo vệ lão bà thật tốt!
Giữa lúc Trương Tống đang suy diễn bảy bảy bốn chín tình tiết cung đấu, Vương Tán đã chào hỏi Lý Thiên Lộ, sau đó lôi tay hắn vào tư phủ.
"Người đâu, chuẩn bị thiết yến mừng Vượng Thượng trở về". Vương Tán vui vẻ phân phó nô gia. Quay đầu nói với Trương Tống: "Thượng nhi, lâu không gặp, ngươi dường như đã khác, vào đây, ta có nhiều chuyện muốn tâm sự với ngươi".
Trương Tâng y lời. Hắn cố từ trong trí nhớ Vương Thượng nhớ lại, bắt chước hành động, lời nói giống y hệt Vương Thượng. Cũng may hiện tại hắn bị trọng thương, có thể dùng chuyện này che lấp một phần những cử động không hợp thói quen Vương Thượng.
Vương Tán dẫn Trương Tống, Lý Thiên Lộ vào đại sảnh tiếp khách. Đại sảnh trông rất uy nghi bề thế, rất có phong phạm của một quý tộc, đại gia tộc.
Vương Bằng tất nhiên không vào, để phụ tử hắn lâu ngày xa cách tâm sự. Lý Thiên Lộ là con dâu, tất nhiên không phải người ngoài.
Hai người trò chuyện với nhau thật lâu vui vẻ. Lý Thiên Lộ một bên thỉnh thoảng phụ hoạ đôi lời. Trong lúc trò chuyện, Trương Tống một miệng Lộ nhi, hai miệng Lộ nhi. Lý Thiên Lộ tức giận mà không thể phát tác, trước mắt Vương Tán, chẳng lẽ không nể mặt, ngay trước mặt hắn chạy lại véo tai Trương Tống? Nàng chỉ có thể phụng phịu nguýt lườm Trương Tống, hừ, để xem chút nữa chỉ có hai người, ta sẽ cho ngươi nếm tuyệt chiêu Véo Tai Đại Pháp vừa nghĩ ra, rất mong tới lúc ấy.
Chợt Lý Thiên Lộ giật mình, tại sao ta lại mong đến thời điểm chỉ có hai người? Hừ, ta chỉ nghĩ lệch. Tất cả là do tên khốn kiếp này.
Trương Tống vừa đối phó nói chuyện với Vương Tán, nhìn Lý Thiên Lộ sắc mặt lúc đỏ lúc xanh nhìn hắn tức giận, nhất thời không hiểu. Ta làm gì ngươi, sao nộ khí lớn vậy nha.
Trương Tống nhớ lại, mẫu thân của Vương Thượng đã quy tiên từ lâu. Vương Tán này sau đó tuổi trẻ không nhịn được, quất một lúc hai tiểu nương tử nữa. Sinh hai nhi tử, một nữ nhi. Trước mẫu thân Vương Thượng, Vương Tán còn có một thê tử, chỉ bất quá lúc đấy hắn mới mười ba mười bốn tuổi, hôn sự là do phụ mẫu sắp đặt.
Thê tử đầu tiên của Vương Tán lúc còn nhỏ trông rất ưa nhìn, chỉ là khi trưởng thành, thân hình như hộ pháp, dung nhan như nam nhân, mũi lớn, miệng rộng mày dày. Vương Tán lúc đấy đã lên làm trưởng tộc, không chịu nổi bên mình có một đại hán phu nhân, muốn cưới thêm thê tử.
Chỉ tiếc vị đại hán phu nhân kia không đồng ý. Nhất quyết ép hắn phải chung thủy một phu một thê. Vương Tán không nhịn được, liền thuận nước lập mưu, khua chiêng gióng trống loan truyền rầm rộ tin tức nạp thiếp.
Đại hán phu nhân tức thì mắc bẫy, làm loạn ầm lên, sau lưng nàng còn có thế lực gia tộc riêng, nên càng có thế làm càn. Nào biết được, người Vương Tán định thành thân tiếp theo, là mẫu thân Vương Thượng, gia tộc nội tình sau lưng không kém, thậm chí có phần nhỉnh hơn. Bởi thế gia tộc sau lưng đại hán phu nhân biết chuyện, chỉ có thể ngậm đá làm ngọt, không muốn đối đầu một lúc hai gia tộc lớn.
Lúc đại hán phu nhân làm náo loạn, trong lúc loạn xạ, đã thương yêu khiến Vương Tán gãy vài cái xương sườn. Hắn liền cáo buộc đại hán phu nhân có tình nhân, muốn lợi dụng tình cảnh này mưu sát thân phu. Muốn từ hôn.
Tất nhiên, hắn đã thành công, cưới được mẫu thân Vương Thượng, lập chính thê. Trong thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Nữ nhân tư thông cùng ngoại nam thì là đại nghịch bất đạo. Mọi điều đều đối với Vương Tán có lợi. Thế là, trong cuộc chiến đoạt phu này, đại hán phu nhân này đã hoàn toàn thất bại.
Cũng không thể nói là cuộc chiến đoạt phu. Theo ý nghĩ của Trương Tống, Vương Tán đang cố chạy khỏi vòng tay đại hán phu nhân thì đúng hơn.
Trước đây, hắn cùng đại hán phu nhân đã sinh ra một nhi tử. Tất nhiên được giữ lại Vương gia. Đại hán phu nhân tất nhiên phải trở về gia tộc mình.
Trương Tống thầm giơ cho vị phụ thân từ trên trời rơi xuống này một ngón tay cái. Thật mãnh mẽ, huyết khí phương cương, ngang tàng khí phách, không cam lòng... một vợ. Bất quá, lại là kẻ bội tình bạc nghĩa. Bây giờ người này thân phận là phụ thân ta, thật xấu hổ!
Hắn lại nhìn về Lý Thiên Lộ ngồi cạnh, ta thật may mắn, đại phu nhân ta lại là một mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng không biết, nàng có đồng ý cho ta thành thân lần nữa... không, có thể là vài lần nữa hay không?
Um, nhân lúc quan hệ ta và nàng chưa thân thiết, có nên cưới thêm thê tử hay không? Chắc hẳn rất dễ dàng, giữa chúng ta chỉ là thành thân giả, nàng không có cớ ngăn ta. Nhưng nếu làm vậy, tất nhiên sẽ triệt để khiến thanh ấn tượng của nàng đối với ta sẽ giảm cực điểm, sau này quan hệ cả hai càng khó tiến thêm một bước nha.
Ai...thật khó để lựa chọn. Để mà nói, hắn tất nhiên không nguyện mất đi vị tuyệt mỹ thê này. Thật đúng là tiến thối lưỡng nan.