Đoàn Chính Thuần lúc này vừa thẹn vừa giận. Đã bao năm hắn còn chưa ăn qua đau khổ như thế này. Bị một hậu bối tuổi trẻ đánh cho thân tàn ma dại.
Chính hắn ngày thường ở vị thế cường giả cao cao tại thượng, đối mặt với nữ nhân trước mắt bộ dáng yểu điệu yếu ớt này có chút chủ quan.
Tu vi hắn vốn đã đặt một chân vào cảnh giới Đại Tông Sư, bất quá cách đây không lâu, bị cường địch đánh lén dẫn đến tu vi rơi xuống. Bất quá, hắn có tầm mắt nhìn cùng ngạo thế của Đại Tông Sư, mang suy nghĩ lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, gặp Hồng Tố Cực khí tức non yếu tựa như vừa mới bước vào cảnh giới Tông Sư, tâm tình liền không tự chủ được mà khinh thường.
Cũng bởi vậy mà hắn rơi đài trong tay nữ nhân này. Mấu chốt là bị sắc đẹp đối phương mê hoặc, dẫn đến thất thố mất đi tinh lực đề phòng.
Nữ nhân này cũng thật gian xảo. Để một phân thân ẩn hình, một mực chờ đợi thời cơ đánh lén hắn.
Bất quá thật xấu hổ a. Dù là đối phương ẩn tàng một phân thân làm hậu thủ, nhưng hắn lại bị đối phương đánh lén hai lần, chỉ dùng một phương thức phân thân này thu hút sự chú ý, phân thân kia nhàn nhã hạ thủ phía sau.
Nói ra e rằng hắn sẽ bị cường giả thiên hạ cười đến chảy nước mắt. Nữ nhân trước mắt sử dụng biện pháp hết sức thô bỉ đơn giản. Hắn lại là một cường giả tung hoành bao nhiêu năm, lại bị lọt hố vô cùng dễ dàng.
Chính Đoàn Chính Thuần cũng không hiểu vì sao mình lại dễ dàng bại như vậy. Ngày thường hắn vui đùa nữ sắc rất nhiều, đối với cơ thể nữ nhân tuyệt sắc nhìn nhiều như ngự tửu, đáng lẽ cũng không đến nỗi bị thân thể đối phương sở mê, vừa nhìn Hồng Tố Cực loã thể liền bị thu hút toàn bộ lực chú ý, hoàn toàn mất đi cảnh giác.
Chợt Đoàn Chính Thuần rùng mình, mị thuật của nữ nhân này tựa hồ đã tu đến một cảnh giới tối cao không thể khinh thường.
Lúc này hắn mang trọng thương, thảm đến không thể thảm hơn. Khí tức hỗn loạn không ổn định. Trước ngực thủng một lỗ lớn, mơ hồ có thể thấy được nội tạng bên trong, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra không có dấu hiệu dừng lại.
Tại khớp vai bên trái nơi đã từ giã cánh tay trái, xương cốt trắng hếu lộ ra. Máu tanh không ngừng thấm ra y phục, còn có vài đoạn gân lòi ra thõng xuống, lắc lư qua lại theo nhịp di chuyển của Đoàn Chính Thuần.
Sau khi triệu hồi pháp tướng Nguyên Anh giúp bản thân có chút thời gian thở dốc, Đoàn Chính Thuần niệm chú ngữ, tại lỗ hổng trước ngực cùng khớp vai xuất hiện một luồng ánh sáng lục bao phủ những chỗ đó lại, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, máu tươi không kiểm soát ào ạt chảy ra dần chậm lại, sau cùng có xu hướng ngừng lại.
Tiếp sau đó hắn lấy ra một nắm đan dược đủ loại màu sắc, không chần chừ liền nhét tất cả miệng. Sau đó lại từ trong ngực áo lấy ra một nắm diệp thảo không rõ tên, nhanh chóng đắp lên miệng vết thương.
Một hệ liệt thao tác nhanh chóng qua đi, sắc mặt trắng bệch của Đoàn Chính Thuần mới khởi sắc đôi chút.
Thấy cảnh này bốn phân thân Hồng Tố Cực ở phía đối diện hừ lạnh, sau khi cùng một lúc cầm huyết kiếm chém mạnh, đẩy lục kiếm thanh sắc ra, bốn phân thân liền lùi lại, hoá thành bốn đạo nhân ảnh màu hồng, phi thân tụ lại với nhau.
Hồng sắc chói mắt loé lên. Thân hình Hồng Tố Cực hiện ra. Bốn phân thân đã nhập lại làm một.
"A...". Đứng phía xa Trương Tống bỗng cảm thấy có chút tiếc nuối, bốn phân thân nhập thành bản thể, cái phân thân loã thể kia không còn...
Lại nói cái yêu nữ ăn thịt người này tuy thủ đoạn âm hàn độc ác, nhưng vẫn là rất đẹp...
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Trương Tống liền giật mình, lập tức cảnh tỉnh bản thân, không được để đối phương mê hoặc.
Tràng cảnh thê thảm của Đoàn Chính Thuần vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Vốn tưởng tên trư ca này đã nắm chắc chiến thắng trong tay, vậy mà Hồng Tố Cực chỉ cần một lần y thoát yếm rơi, liền hoá giải tất cả.
Bất quá, là nam nhân nào rơi vào tình cảnh ấy, chắc chắn sẽ nổi lên tâm tư hươu vượn. Nếu có người nào không bị ảnh hưởng, chắc chắn kẻ đó là nữ nhân hoặc là ái nam ái nữ.
Phía bên tràng chiến đấu kia, Hồng Tố Cực sau khi giải thuật phân thân, khoé môi nàng nhếch lên mỉm cười vũ mị. Hồng quang rực rỡ trên đỉnh đầu Hồng Tố Cực xuất hiện, chiếu hồng cả một không gian.
"Pháp tướng Nguyên Anh". Phía đối diện Đoàn Chính Thuần thần sắc nghiêm trọng. Khi thấy hồng quang loé lên, hắn dường như cũng mơ hồ thấy được kết cục của bản thân.
"Trảm". Miệng hắn gào lên. Pháp tướng Nguyên Anh nam hài động thủ, sáu trường kiếm thanh sắc nhận được mệnh lệnh, hướng về phía Hồng Tố Cực đâm tới như vũ bão.
Đoàn Chính Thuần cũng không phải đèn cạn dầu, Hồng Tố Cực vừa triệu hoán pháp tướng, hắn không thể để nàng chiếm thế chủ động, liền tiên khởi tiên phát đánh tới.
Nếu chỉ co lại phòng thủ, khí thế trở nên yếu ớt, đến thời điểm chỉ có thể mặc đối phương hí lộng bản thân, cách cái chết càng gần.
Trong lòng hắn thầm hối hận, nếu lúc trước hắn không chủ quan, lập tức triệu hồi pháp tướng Nguyên Anh phối hợp cùng pháp tướng lục kiếm, có thể đã không thảm hại đến mức này.
Hồng Tố Cực nhìn lục kiếm phủ thanh sắc chém đến, mắt hiện lên vẻ châm chọc. Ngọc thủ khẽ phất, hồng mang trên thân pháp tướng Nguyên Anh tán đi, lộ ra một hình dạng của một... tiểu bạch thỏ.
Tiểu bạch thỏ lông trắng muốt mượt mà như lưu tinh, hai tai vểnh lên một vẻ như đang lắng nghe xung quanh, bộ dáng mềm mại đáng yêu khiến người ta nhìn liền muốn ôm vào vui đùa một phen. Bất quá, toàn thân thỏ trắng lại toả ra khí tức yêu dị, ẩn chứa một cỗ lực lượng nguy hiểm. Hai mắt một mảnh hồng sắc, đồng dạng như vô tinh huyết hải.
Trương Tống sau khi thấy pháp tướng Nguyên Anh của Đoàn Chính Thuần giống với bộ dáng lúc hắn còn nhỏ, nhìn thấy Hồng Tố Cực triệu hoán pháp tướng Nguyên Anh cũng tò mò, chăm chú quan sát xem hình dáng lúc nhỏ của nàng là gì. Vậy mà lại là một con thỏ trắng.
Dường như phương pháp tu hành của nàng khác Đoàn Chính Thuần a...
Đoàn Chính Thuần lúc này một mặt kinh hãi, dường như nghĩ tới điều khủng khiếp nào đó. Bất quá, không cho hắn thời gian nghĩ ngợi, pháp tướng bạch thỏ đã động thủ.
Tiểu bạch thỏ há miệng phun ra một luồng phấn hồng mờ nhạt bao phủ tầm mười trượng không gian xung quanh. Sáu trường kiếm thanh sắc chém tới, vừa tiến vào phạm vi phấn hồng tốc độ liền trì trệ chậm chạp.
Linh quang thanh sắc trên các mặt kiếm bị phấn hồng bám vào, tựa như bị ô nhiễm, thanh quang liền tán đi mờ nhạt, bề mặt các trường kiếm điểm điểm vài đạo hồng tinh. Tiểu bạch thỏ thì nhẹ nhõm nhảy nhót, thân pháp nhanh chóng nhẹ nhàng, dễ dàng tránh né sáu trường kiếm nhao nhao công kích đến.
Đoàn Chính Thuần hốt hoảng, hắn bị trọng thương, pháp lực hao hụt nghiêm trọng, pháp tướng cũng theo đó trở nên yếu ớt, giờ đây đối mặt với pháp tướng cường đại của đối phương liền lộ ra thế yếu. Cứ tiếp tục như thế này, nếu đối phương không đánh giết hắn, thì cũng là hắn hao hết pháp lực mà ngã lăn ra.
Đoàn Chính Thuần không dám để sáu trường kiếm tiếp tục vân du trong phấn hồng. Hắn cảm nhận được rõ ràng, linh lực trong pháp tướng lục kiếm của hắn đang bị phấn hồng ô nhiễm ăn mòn, uy năng mười phần không phát huy được sáu. Hư ảnh pháp tướng đang càng lúc mờ dần. Hắn không do dự liền triệu hồi lục kiếm bay về bên thân Nguyên Anh.