Đợi đến thời điểm đã Mộng Khiết Lâu chật kín người không còn chỗ trống, nhiều người không có chỗ ngồi còn phải đứng phía sau. Mọi người trong toàn trường vẻ mặt không kiên nhẫn nhao nhao:
"Diễm bà bà, còn phải bắt chúng ta đợi đến khi nào, hoa khôi tới lúc nào mới xuất hiện a".
"Đúng vậy nha, trà này ta đã uống trên dưới mười mấy lần"
"Ta không kiên nhẫn nổi rồi"
...
Toàn trường nơi bọn người Trương Tống ngồi là lầu một, mọi góc độ từ đây có thể nhìn lên lầu hai phía trên. Tại lầu hai, có buông một lớp mành lụa đỏ vô cùng lớn, che khuất bao phủ toàn bộ lại, dường như là để chuẩn bị cho sự xuất hiện của tân hoa khôi.
Đứng tại phía ngoài cùng lan can lầu hai, là một nữ nhân tầm độ bốn, năm mươi tuổi. Trang điểm rất đậm, hai môi đỏ sẫm, mi đen kịt. Sở dĩ gọi là bà bà, dường như là vì dung nhan có chút xấu, làn da lại già trước tuổi, trên trán có nhiều nếp nhăn. Dù đã bôi phấn trắng bệch cả khuôn mặt, vẫn khó mà che dấu.
Thời điểm này, Diễm bà bà một mặt đang lộ vẻ khó xử, bỗng một thanh âm tiếu ý vang lên:
"Tưởng những người đến đây đều là quý tộc đạo mạo, không ngờ chỉ là một đám nông phu lỗ mãng". Một thanh niên dung mạo tuấn lãng, ngồi cách bàn Trương Tống không xa thở dài một tiếng.
Lời của hắn tuy không cố ý đề cao, nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.
"A, ra là Tư Đống huynh. Bọn hắn mặc dù lỗ mãng, nhưng tính tình bộc trực, không âm nhu hiểm độc, bề ngoài ra vẻ chính trực như ai đó a". Một thanh niên có lông mày dày nghe vậy lên tiếng.
"Sâm Mục huynh ngày hôm nay cũng tới". Tư Đống tựa hồ không nghe ra ý tứ châm chọc bên trong lời Sâm Mục, mỉm cười gật đầu.
Mọi người xung quanh vốn đang ồn ào nhao nhao biểu thị bất mãn đối với Diễm bà bà, bất chợt im lặng lắng lại, nhìn về phía hai người Tư Đống cùng Sâm Mục, dường như bị mâu thuẫn hai người hấp dẫn chú ý.
Sâm Mục tựa hồ đối với Tư Đống có địch ý, gặp hắn mỉm cười đối với mình, chỉ hừ lạnh buông ánh mắt khinh bỉ không đáp lại.
Trương Tống hỏi Tiết Uyển bên cạnh: "Hai người này là ai, dường như rất có danh tiếng".
Trong khoảng thời gian ngắn này, Trương Tống được Tiết Uyển phục thị rất sảng khoái. Nhưng cũng chỉ dừng ở xoa bóp, hầu rượu. Hắn cũng không làm ra chút hành động quá phận nào.
Bất quá, chỉ vậy cũng đã rất thoải mái. Thủ pháp xoa bóp, mơn trớn của những cô nương thanh lâu này đúng là thượng đẳng. Cả một ngày dài đi đường mệt mỏi, hắn còn chưa chính thức nghỉ ngơi đây. Giờ phút này được mỹ nữ hầu hạ, cả người không nhịn được thư sướng, buông lỏng một phen.
Thi thoảng nàng lại bóc thực quả đút cho hắn, giúp hắn nâng chén uống rượu. Hành động ôn nhu nhẹ nhàng, thêm lên hương khí trên thân truyền đến quanh quẩn xung quanh, khiến Trương Tống cảm thấy vô cùng mãn ý.
Khó trách quý tộc người xưa thích đến thanh lâu như vậy, chỉ cần có đủ bạc, cảm giác được hưởng lạc phục thị như hoàng đế, tựa như ở động tiên.
Mà hành động, cử chỉ của các cô nương ở đây khác hẳn các muội muội tại hậu thế, không có chút cảm giác thô lỗ dâm ý, mà điềm nhiên thục dịu, trang thanh tâm khiết, tạo một cỗ phong vị khó nói rõ.
Dường như được hầu hạ bởi những vị tiểu thư danh gia chi lễ, cũng có phần như thiếu phụ thành thục, hai thứ đối nghịch lại kết hợp hoàn hảo, khiến người ta tâm tình hưởng lạc muốn kích động sôi trào.
Tiết Uyển được Trương Tống hỏi, liền nhẹ giọng giải thích: "Trương ca ca tới từ nơi xa không biết, hai vị này phân biệt là thiếu gia của hai gia tộc lớn nhất kinh thành, Tư gia cùng Sầm gia".
Trương Tống gật đầu, ra là vậy. Chẳng trách khi bọn họ muốn đánh nhau, mọi người đều một bộ giống như sắp có trò hay để xem.
Thời điểm không khí trong Mộng Khiết Lâu có chút căng thẳng, chợt bên ngoài vang lên âm thanh kích động ồn ào huyên náo. Trương Tống nhìn lại lối ra, thấy rất nhiều cô nương thanh lâu đang vây quanh một thanh niên chừng hai mươi tuổi, có khuôn mặt tựa ngọc, trong sáng nhu hòa, thần tuấn phi phàm.
"Thái tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn đẹp trai như thế"
"Thái tử còn nhớ ta a, lần trước ta rót rượu cho ngài"
"Ngươi rót rượu đã là gì, ta còn ngủ cùng..."
"Nói dối, ngươi không xem lại khuôn mặt ngươi..."
Các cô nương thanh lâu chen lấn xô đẩy, người ôm tay bên này, người ôm tay bên kia, một bộ tựa hồ đối với thanh niên rất hâm mộ.
Trương Tống nhăn mày, có cần phải làm quá mức như vậy không, các ngươi không còn liêm sỉ a.
Bất quá, khi nhìn đến dung mạo của thanh niên kia, Trương Tống không nhịn được mà cảm thán. Gần đẹp trai... bằng ta nha. Dạng người này, đối với các tiểu cô nương ngây thơ có lực sát thương rất lớn.
Chờ chút, những người này vừa gọi hắn là thái tử, chẳng lẽ chính là thái tử của Đại Lý?
Trương Tống nhìn qua Hoàn San bên cạnh, thấy nàng chỉ liếc mắt tò mò vài cái, một bộ không quá hứng thú. Thần sắc nhìn mọi người trong Mộng Khiết Lâu dường như còn có chút chán ghét. Hắn nghĩ thầm, nữ nhân bên cạnh ta quả không phải người thường nha, không như những nữ tử thế tục kia.
A, khoan đã. Nàng bên cạnh có một "tiểu thiếp", lại một bộ chán ghét nam nhân, chẳng lẽ nàng thực sự có sở thích ấy cùng người đồng giới?
Trương Tống thực đã nghĩ sai. Hoàn San thật đối với thanh niên kia không hứng thú quan tâm. Cùng với đó, nàng hoàn toàn không thích không khí thanh lâu chút nào. Thời điểm này, Hoàn San đang liên tục oán thầm Trương Tống, kẻ dẫn nàng vào nơi này.
"Ai u, Đoàn thái tử thật đẹp trai, phong quang vẫn vậy, không thay đổi chút nào". Tiết Uyển cùng Đào Như bên cạnh hai người thì nhìn thanh niên kia, hai mắt nổi lên ánh mê ly, miệng tán thưởng không thôi.
"Hừ, đẹp thế nào, cũng không phải Đoàn Dự nha". Nhắc tới thái tử Đại Lý, Trương Tống chợt nhớ tới Đoàn Dự trong tiểu thuyết Kim Dung. Thuận miệng nói ra.
"Người này chính là Đoàn Dự thái tử a. Trương đại ca ở xa tới, nghe tiếng không biết mặt cũng là phải". Tiết Uyển nghe vậy liền nói.
Lại nói, nhìn lại thì Trương đại ca so với thái tử, cũng đẹp trai không kém nha. Còn có Hoàn San công tử kia dung mạo tuyệt thế không kém...
"Cái gì?". Trương Tống nghe nàng nói thì giật mình thảng thốt. Sao Đoàn Dự lại xuất hiện ở đây. Không phải Đoàn Dự chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết a?
Chờ chút chờ chút! Nếu hắn nhớ không lầm, trong lịch sử Đoàn Dự là nhân vật có thật nha! Vậy thì chuyện hắn có xuất hiện tại đây cũng không có gì lạ.
Nói như vậy, đã xuất hiện Đoàn Dự, các mỹ nữ Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh... còn có các mỹ nữ khác trong tiểu thuyết, không biết có xuất hiện hay không.
Trương Tống có chút hi vọng, nhưng cũng biết điều này có xác suất rất nhỏ xảy ra. Đoàn Dự là nhân vật có thật trong lịch sử, còn các mỹ nữ kia, dường như đều là nhân vật giả tưởng do Kim Dung dựng nên, khó mà xuất hiện.
A, tại sao ta chỉ nghĩ đến mỹ nữ?
Um, không phải ta có suy nghĩ lung tung. Mà chỉ tò mò họ là người như thế nào nha.
"Đoàn thái tử, hạnh ngộ"
"Đoàn thái tử, đã lâu không gặp, phong quang vẫn như cũ a".
Tư Đống cùng Sâm Mục gặp Đoàn Dự tiến đến, liền đứng dậy chào hỏi. Cả hai đều ăn ý thu hồi thái độ dương cung bạt kiếm.
"Không cần tiến vào quá đông a, tránh phiền đến người khác trong này, hai người ở lại, hai người lui ra ngoài". Đoàn Dự trước tiên phất phất tay nói với thủ hạ.
Trương Tống lúc này mới chú ý, bên cạnh Đoàn Dự, còn có bốn nam tử vận thường phục, nhưng khuôn mặt người nào cũng đều ánh mắt sắc bén, một bộ đằng đằng sát khí, dường như là cao thủ thủ hạ hộ vệ.