• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có vấn đề gì sao?". Cảm nhận được ánh mắt sững sờ "không ngờ tới" của Trương Tống, Hoàn San ngạc nhiên.

"Không có gì, Hoàn huynh, mời". Trương Tống kịp phản ứng, mỉm cười đưa tay tạo dáng mời.

Hắn quay sang một bên thì thấy Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình, không khỏi mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Vội vàng truyền âm giải thích: "Ta muốn điều tra vị Hoàn San này, chỉ có thể mượn thanh lâu. Người này vốn là nữ giả nam trang, tại thanh lâu có thể lộ nhiều sơ hở".

Trương Tống tâm có chút hỏng, trước mắt thê tử cùng nhiều nữ nhân, chủ động ưỡn ngực đi vào thanh lâu vẫn cảm thấy có lỗi nha.

Nhưng bây giờ tên đã phóng cũng không thể rút lại. Hoàn San người ta là nữ nhân cũng đã khảng khái đáp ứng, hắn thân là một đại nam nhân sao có thể lui bước. Không khỏi quá hổ thẹn đi.

Cái miệng a! Cái miệng a! Vốn chỉ hỏi chơi một câu mà dẫn đến cục thế khó xử này.

Bất quá cũng không phải không tốt, từ khi đến thế giới này, hắn chưa vào thanh lâu lần nào a. Nhân dịp này tiến vào kiến thức một chút cũng tốt. Để xem các cô nương thế giới này so với các muội muội tỷ tỷ tại hậu thế kiếp trước chênh lệch phân lượng ra sao.

Lại nói, quang minh chính đại vào thanh lâu chơi trước mặt thê tử, từ tiền cổ tới hậu thế cũng chỉ có Trương Tống ta nha.

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân vốn muốn nổi khí. Trương Tống vậy mà ngang nhiên lên tiếng muốn đi chơi thanh lâu, không nể mặt ai chút nào.

Nói trắng ra, tính cả Hoàn San là nữ giả nam, xung quanh hắn là bốn nữ nhân nha. Mặc dù quan hệ đều không quá thân cận, nhưng cũng thể trước mặt nhiều nữ nhân như vậy công nhiên đề nghị đi chơi gái.

Lý Thiên Lộ không hiểu sao trong lòng không thoải mái chút nào. Mặc dù ban đầu nàng đã xác định thành thân giữa nàng và hắn là giả, nhưng chính nàng lúc này cũng không hiểu được tâm trạng cụ thể của mình là gì.

Tiểu Hân thì phụng phịu, Trương đại ca thân phận là cô gia của ta, vậy mà còn ngang nhiên trăng gió như vậy.

Bất quá, thời điểm nhị nữ nghe Trương Tống giải thích liền minh ngộ. Hoá ra trông hắn một bộ cà lơ phất phơ vậy mà tâm tư kín mật cẩn thận nha. Nguyên lai là mình hiểu lầm người ta. Tuy vậy, không hiểu sao trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Thoáng chốc tâm tình hai nữ chuyển xấu hổ. Không muốn người khác phát hiện cảm xúc của mình, Lý Thiên Lộ liền nói: "Được, ngươi cẩn thận, những nơi như thanh lâu này rồng rắn hỗn tạp, thế cục hỗn tạp khó lường. Bọn ta trở về khách sạn trước".

Nói xong, không đợi Trương Tống trả lời, liền nắm tay dắt Tiểu Hân sải bước trở về khách sạn.

Tiểu Hân bị Lý Thiên Lộ nhanh chóng dắt đi, cũng không tiện mở miệng nói gì khác, đành ngoái đầu quăng cho Trương Tống một cái ánh mắt, ẩn ý "Cô gia, cấm ngươi làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ a!".

Há hốc miệng không kịp nói gì, Trương Tống chỉ có thể đứng ngẩn người. Nháy mắt một cái với Tiểu Hân biểu thị ý tứ "Tin tưởng ta!".

Bất quá, hai người này dễ dàng tin lời ta nói như vậy? Nhưng dường như vừa rồi tựa hồ hai nàng có chút sinh khí nha. Ai, cũng không thể trách, Trương Tống ta là vì đại nghiệp. Đợi đến thời điểm thích hợp, phải tìm một cơ hội bồi tội các nàng.

Ai... thanh ấn tượng của Lý Thiên Lộ đối với hắn có lẽ giảm đáng kể đi. Trương Tống phiền muộn trong lòng, hắn cũng không muốn một lần dạo chơi hoa viên lạ mà để mất một đại thụ a.

Cái miệng quạ! Hại người nha!

Hoàn San một bên vốn dĩ đồng ý, bởi theo nàng thấy, Trương Tống này chắc cũng chỉ thuận miệng hỏi chơi.

Hắn bên cạnh có thê tử nhìn chăm chăm, hẳn sẽ không dễ dàng tiến vào thanh lâu đi.

Bất quá, một màn vừa rồi khiến nàng sững sờ, sao nữ nhân này lại đồng ý để trượng phu đi chơi thanh lâu? Còn căn dặn một dạng như Trương Tống sắp bước vào đầm rồng hang rắn. Chẳng lẽ sợ các cô nương trong đấy ăn thịt hắn? Không sợ hắn làm chuyện gì có lỗi với nàng a?

Nhân sinh lúc này đã xảy ra chuyện gì? Đáng ra nữ nhân này phải bộ dáng tức giận, phụng phịu nổi hoả khí, liền lôi Trương Tống về khách sạn. Đằng này...

Chẳng lẽ thời điểm thức dậy hôm nay, phương thức mở mắt của ta sai ở điểm nào chăng?

Lời nói ra như bát nước đổ đi không thể thu hồi lại. Hoàn San quay sang căn dặn tiểu thiếp bên cạnh. Chỉ thấy tiểu thiếp kia vẻ mặt lo lắng một hồi, thi thoảng giận dữ liếc liếc Trương Tống.

Trương Tống mặt điềm nhiên không để ý tới. Ngươi tức giận ta cái gì? Chính ta cũng không ngờ tới a.

Đợi tiểu thiếp đuổi theo hai người Lý Thiên Lộ cùng đi về khách sạn, chỉ còn hai người Trương Tống và Hoàn San ở lại. Hoàn San nở nụ cười: "Trương huynh, ta vào thôi".

Đến nước này nàng cũng chỉ có thể cắn răng mà tiến vào. Đều do nam tử quái này. Không có chuyện gì bỗng lôi nàng vào thanh lâu. Ai... vì đang giả nam trang, cũng chỉ có thể chịu vậy.

Nhìn bộ dáng hiên ngang đi tới của Hoàn San, Trương Tống có chút thán phục. Nữ nhân này vậy mà rất có đảm khí, mạnh mẽ nha. Phong thái không yếu đuối, dễ chọc chút nào.

Hai người đến cửa thanh lâu thì bị hai gã thanh niên giữ cửa, thân hình hộ pháp lực lưỡng ngăn lại : "Hai vị dừng bước, muốn vào cửa cần mỗi người một trăm lượng bạc".

"Hoàn huynh, tính ra đây là lần đầu chúng ta cùng nhau tới thanh lâu, giao hảo lại thêm một bậc. Ngày hôm nay ta không mang tiền, ngươi trả giúp ta, lần sau ta đãi lại a. Như vậy, quan hệ chúng ta sẽ không trở thành khách khí bề ngoài". Trương Tống vẻ mặt gần gũi, vỗ vai Hoàn San.

Hoàn San: ". . ."

Nam nhân này có nói võ đức hay không?

Có nam nhân nào đi chơi những chốn thanh lâu này lại yêu cầu nữ nhân trả tiền giúp?

Thật sinh khí a!

Còn vỗ vai ta! Nam nữ thụ thụ bất thân nha!

Có điều, lời Trương Tống lại nói rất có lý, trên giang hồ những chuyện giao hảo như vậy là rất thường tình. Lúc này Hoàn San cũng không tiện phản bác cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Vậy Trương huynh nợ ta một lần này".

Nói rồi, lấy ra bạc giao cho hai tên hộ vệ giữ cửa.

Trương Tống mặt ngoài tươi cười, nhưng trong lòng cũng có chút xấu hổ. Để nữ nhân trả tiền cho mình chơi thanh lâu, hắn dường như có chút đồi bại nha.

Bất quá, cũng không thể trách, lúc này túi hắn không có nửa phân bạc nào. Đành nợ nàng một lần vậy.

May mắn nàng giả nam trang nên bề ngoài cũng dễ ứng đối.

Lúc này, lại có một người tiến vào, hộ vệ giữ cửa lên tiếng ra giá: "Vào cửa cần năm mươi lượng bạc".

Trương Tống nghe vậy giật mình, hỏi tên hộ vệ: "Sao hắn chỉ cần năm mươi lượng, còn bọn ta là một trăm lượng".

Hộ vệ thu bạc vào ngực áo, vẻ mặt một bộ đây là chuyện đương nhiên: "Các ngươi y phục làm từ vải vóc thượng hạng, bộ dáng công tử thiếu gia, người này y phục sờn bạc, làm từ chất liệu tầm thường. Gia sản phong thái càng cao, giá trị cũng tăng theo. Không phải sao?".

Trương Tống trợn mắt hốc mồm. Còn có chuyện này? Vậy chẳng phải hắn vận y phục như hành khất, cái bang thì sẽ được miễn phí vào cửa?

Bất quá, nghĩ lại cũng là điều hợp lý. Những nơi như thanh lâu chính là nơi ném bạc đi. Đối với những quý tộc, người giàu có tới nơi này, chút bạc vào cửa đối với bọn họ không đáng liếc mắt.

Thanh lâu có cái thông lệ này, đồng dạng như tôn danh, chứng nhận thân phận đối với người vào cửa. Những người tới thanh lâu, quan tâm nhất cũng là hưởng thụ. Ánh mắt hâm mộ thán phục của người khác đối với bọn hắn cũng là một loại hưởng thụ không sai. Ngươi xem ngươi xem, ta giàu a, có hâm mộ hay không?

Đồng thời, cũng không ai muốn vì một chút bạc mà lỡ mất cuộc vui, phất tay trở về cả. Thân phận càng cao, giá trị càng lớn là chuyện đương nhiên. Cùng với tâm lý của tay chơi, lúc này tỏ vẻ keo kiệt mặc cả làm ầm trước cửa thanh lâu, còn không phải trò cười cho thiên hạ?

Bởi vậy, cái thông lệ này của thanh lâu cũng chỉ là một hình thức vui chơi hưởng thụ mà thôi. Cũng không ai có dị nghị gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK