"Công chúa, ngươi là đại mỹ nhân tuyệt sắc nhất thiên hạ!".
Đại Nội Tướng cùng Lý công công thấy vậy nơi nào nhịn được nữa, vội tiến tới, bất ngờ hai người dừng bước quay lại nhìn đối phương:
"Lý công công, ngươi...".
"Đại Nội Tướng, nguyên lai ngươi cùng nàng có một chân...".
Hai người không hẹn mà cùng nhìn Thiên Cực, có bất mãn, giận dữ, ghen tỵ. Nam nhân nào mà nhịn được khi biết tiểu tình nhân thiên mỹ tuyệt kiêu của mình có một chân với người khác.
Giữa lúc hai người đang nổi hoả khí bừng bừng, chợt một hơi thở xạ hương như lan truyền tới, Thiên Cực đi tới trước mặt hai người: "Dù sao đây cũng là lần cuối, chúng ta không nên cố kỵ lẫn nhau nha, nếu lúc này chậm trễ, loạn quân tiến đến đánh giết chẳng phải là rất đáng tiếc".
Vừa nói, nàng vừa đi tới giữa Đại Nội Tướng cùng Lý công công, môi son khẽ đưa tới bên tai hai người thở một hơi, hai tay mềm mại khéo léo nhu mị sờ vào trong ngực áo hai người, ánh mắt long lanh tội nghiệp như một tiểu bạch thỏ. Nhưng trên thế gian làm sao có tiểu bạch thỏ có cái... lớn như thế này.
Đại Nội Tướng cùng Lý công công nghe âm thanh nũng nịu của nàng, toàn thân đều xốp giòn. Cảm thấy lời của nàng cũng có lý, cùng bộ dáng mị hoặc rung động linh hồn, tâm chí của cả hai đều sụp đổ. Không hẹn mà nghĩ tới một số hình ảnh song long nhất phượng, nhất thời toàn thân căng cứng, miệng lưỡi khô khốc.
Phía bên ngoài chính điện, thời điểm này chỉ có hai thị vệ canh giữ. Bọn hắn vẫn chưa được thông báo tin tức có ngoại binh tiến đánh, vẫn vui vẻ vừa gác vừa đứng mơ tưởng, nhớ tới bộ dáng phong quang vô hạn của Thiên Cực công chúa. Vừa nãy nếu bọn hắn nhìn không lầm, nàng mặc một bộ y phục tơ tằm trong suốt, thật khiến người ta muốn nổi điên.
Chợt hai thanh âm thảm thiết vang lên, vì lúc này toàn bộ hoàng cung đang loạn biến, quân đảo chính đang dẹp tàn dư hoàng binh cũ, tiếng đao kiếm rên la khắp nơi, nên hai bọn hắn nghe thấy, cũng không quá để ý, chỉ cho là âm thanh bình thường nơi nào đấy vọng tới mà thôi.
Trong chính điện, lúc này Thiên Cực đã khoác lên bộ y phục tơ tằm trong suốt rơi xuống từ lúc nãy. Nàng khẽ đảo chiếc lưỡi phấn hồng liếm liếm môi, khoé miệng mơ hồ còn dính một tia máu.
Dưới chân nàng, Lý công công run lẩy bẩy ngồi sụp xuống đất, vừa chống tay khó khăn lê mông lùi về phía sau, vừa đưa tay run rẩy chỉ về phía nàng, thần sắc kinh hoàng, hoảng sợ như vừa thấy cái gì khủng khiếp nhất trong đời: "Công... công... chúa...".
Bên cạnh hắn, một thân xác đang nằm co lại cứng đờ dưới đất. Điều khủng khiếp là, người này toàn thân tựa hồ bị hút khô máu cùng huyết nhục, toàn thân chỉ còn một lớp da xám đen bọc lấy xương khô quắt lại, hai tròng mắt lúc này cũng không còn, loáng thoáng qua thấy được lớp xương sọ phía trong. Bộ dáng vô cùng kinh dị. Xem qua y phục mặc trên thân, dường như chính là Đại Nội Tướng. Thân hình vốn to lớn bệ vệ, vậy mà lúc này vì chỉ còn mỗi khung xương được bọc da, lọt thỏm trong bộ hoàng giáp cùng y phục rộng lớn.
Thiên Cực công chúa che miệng cười rộ lên nhìn hắn: "Công chúa cái gì mà công chúa, nếu không phải ngươi không có dương khí, lúc này cũng như hắn rồi. Thế cục bây giờ đã định, ta cũng thất bại trong việc chiếm Lý Quốc, các ngươi lúc này đã vô dụng, ta cũng chỉ hút chút tinh khí để tránh lãng phí nha".
Nhìn bộ dáng kiều mị lúc này của Thiên Cực, Lý công công không có hứng thú nổi, hắn run rẩy nhìn Thiên Cực công chúa hoảng sợ: "Nói vậy... nói vậy... công chúa tha cho ta...?".
Thiên Cực mỉm cười lắc đầu: "Chuyện này nói sau, giờ ta đưa ngươi đi gặp một người ".
"Là ai?". Lý công công vô thức hỏi.
Bất chợt, hắn cảm thấy như mình bay lên không trung. Trước mắt hắn bỗng xuất hiện một người. A, thân hình người kia nhìn quen quen. Y phục, bộ dáng sao thật giống ta... Chờ chút, sao người này lại không có đầu...
Sau đó, tinh thần hắn liền lâm vào màn đêm vô tận.
Thiên Cực công chúa không để ý đầu Lý công công lăn lóc đến góc chính điện cùng thân thể không đầu vẫn đang duy trì bộ dáng lê lết kia của hắn, từ giữa động mạch tại yếu huyệt ở cổ vẫn còn một vòi máu nhỏ phun lên vài thước liên tục. Nàng đi tới trên long sàng ngồi lên, miệng thở ra một làn sương hồng.
Tức thì, hồng vụ ban đầu chỉ là một đám sương nhỏ, thoáng chốc biến lớn, bao trùm lấy toàn bộ thân thể nàng. Không biết qua bao lâu, một hình ảnh khiến người ta trợn mắt há mồm hiện ra. Sương hồng tan đi, trên long sàng bất ngờ xuất hiện hai Thiên Cực công chúa. Một người khoé miệng vẫn treo một nụ cười vũ mị đa tình, một người thần sắc lạnh băng, trong ánh mắt còn tồn tại một tia thất thần, tuyệt vọng.
Thiên Cực công chúa thần sắc lạnh băng thều thào: "Lâu nay ngươi chiếm cứ thân thể ta, ta tưởng mình đã vĩnh viễn biến mất. Không ngờ có ngày được ngươi trả lại thân thể, lại là trong cảnh cùng đường tuyệt lộ như vậy".
"Thiên Cực công chúa" thần sắc vui vẻ: "Làm sao, ngươi muốn báo thù?".
Thiên Cực công chúa nghe vậy, đầu cũng nổi lên ý định ấy, nhưng rất nhanh bị nàng dập tắt. Người trước mắt này nàng không thể nào đối phó. Lúc này, nghĩ tới việc nàng mang danh là kẻ tội đồ phản vua, nghĩ tới việc nàng bị đối phương chiếm cứ thân thể, hoang dâm vô số người, mang danh Kỹ Nữ Công Chúa... Dù bây giờ có báo thù được đối phương thì đã làm sao, quân Trần Quốc cùng Hồ Quốc tới, nàng cũng chỉ còn một kết cục tử vong.
Nghĩ vậy, Thiên Cực công chúa rút trong tay áo ra một cây trâm vàng tinh xảo, không chút do dự đâm vào yết hầu chính mình. Thân hình mỹ nhân tuyệt sắc trong một thoáng liền đổ gục xuống, từ hai đôi mắt phượng còn chảy ra hai dòng lệ trong suốt thánh khiện.
"Thiên Cực công chúa" bộ dáng vũ mị thở dài nở nụ cười tiếc nuối: "Ài, thật cũng có chút đáng tiếc. Thân thể này ta ở đã lâu...".
"Quái lạ, sao bỗng nhiên không thấy khí tức kia đâu". Nàng lại nhìn về một hướng phương xa, lại nhìn ra hoàng cung bên ngoài như có chút lưu luyến.
Phía trên đỉnh chính điện bỗng bay ra một làn sương hồng, lao đi trong trời đêm. Trong khoảnh khắc, đạo hồng mang ấy đã biến mất tại phương xa. Tại hoàng cung cùng kinh thành, đèn đuốc sáng rực, tiếng va chạm binh khí ầm vang lấn át, nào có ai để ý đến đạo hồng mang ấy.
Bên phía nhà nhỏ trong ngõ hẻm vắng vẻ không nổi bật kia, Lý Thiên Lộ đỡ Trương Tống dậy, để hắn tựa đầu vào tay nàng. Trông bộ dáng hai người lúc này vô cùng thân mật.
Lý Thiên Lộ thấy Tiểu Hân đang muốn tỉnh lại, hốt hoảng buông Trương Tống ra, hai người tuy đã thành thân, nhưng bên trong có giao kèo đây là hôn sự giả. Chưa từng có hành động gần gũi nào. Có chăng cũng chỉ là Trương Tống cùng nàng nắm tay chạy trốn cường địch, bất quá lúc đấy tình thế nguy cấp không để ý quá nhiều. Trong thâm tâm, Lý Thiên Lộ vẫn luôn cho rằng mình một dạng như thiếu nữ, chưa từng thành thân.
Chính bởi vậy, khi thấy Tiểu Hân tỉnh lại, nàng vô thức tâm có chút hỏng, sợ người ta nhìn thấy. Trương Tống bị nàng thả ra thì vội chống tay, tránh đưa mặt hôn thổ địa. Sau khi ma hoá cùng bị dư lực Pháp Tướng của Phạm Du ảnh hưởng, thân thể hắn lúc này mềm nhũn vô lực, cảm giác như bị rút sạch sức lực.
Lý Thiên Lộ chạy tới đỡ Tiểu Hân tựa vào ngực. Thấy cảnh này Trương Tống bất mãn, ngươi không công bằng nha. Sao chỉ cho ta dựa vào cánh tay...
Lý Thiên Lộ không để ý tới hắn, vô cùng cẩn thận lo lắng xem xét thương thế của Tiểu Hân. Một bên Trương Tống suy nghĩ một chút, hỏi: "Tiếp theo ngươi định đi nơi nào?".
"Thiên Khung Thành". Lý Thiên Lộ không cần suy nghĩ đáp.