• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hồng... Hồng cô nương".

Đoàn Dự hô hấp run rẩy, thời điểm này trong lồng ngực hắn trái tim phanh phanh nhảy lên loạn xạ. Ngửi thấy hương thơm như lan như xạ ngay trước mặt truyền tới, hắn bỗng cảm thấy tâm tình sắp sửa mất kiểm soát.

Tựa hồ như trở lại cái thời điểm hắn còn là xử nam mới bắt đầu tiếp xúc thân mật với cung nữ...

Bất quá, Đoàn Dự thực không hiểu vì sao lại như vậy. Hắn là thái tử một nước, đã vượt vô số bụi hoa, sao tâm tình có thể kích động như xử nam?

Chắc hẳn là do hoa khôi này mang một khí chất đặc biệt, không giống nữ tử phàm tục bình thường, mới khiến hắn rung động.

Nữ nhân như thế này, chia sẻ với kẻ khác thật đáng tiếc a.

Sau đêm nay có nên chuộc nàng ra khỏi Mộng Khiết Lâu, mang về hoàng cung...

"Hồng cô nương, ngươi chọn ta...?" Đoàn Dự thều thào, ngữ khí gấp rút nói ra. Bàn tay Hồng Tố Cực mềm mại nhu địa vuốt ve ngực hắn, khiến hắn có chút không chịu được

"Thái tử nghĩ sao?". Hồng Tố Cực không trả lời. Thay vào đó là cười nhẹ hỏi lại, ngữ khí vô cùng kích thích.

Dưới nguyệt quang mờ ảo, thân hình thon thả lồi lõm của Hồng Tố Cực áp sát Đoàn Dự gần hơn một chút, bờ môi kiều nộn tiến gần tới mặt hắn.

Thấy cảnh này Trương Tống vừa sững sờ vừa kinh ngạc. Nữ nhân này định chơi luôn tại đây? Xem chúng ta là không khí a?

Hoàn San đỏ bừng mặt quay đầu đi. Chốn thanh lâu này thật ô uế. Hoa khôi tại đây không biết ngại là gì.

Nàng không chịu được quay đầu bước về hướng cửa. Thật không muốn ở lại nơi này chút nào.

"A... a... a".

Hoàn San vừa bước ba bước chợt đằng sau vang lên âm thanh thảm thiết, ngữ khí này là của Đoàn Dự.

Nàng quay đầu lại, do trong phòng đã tắt hết đèn, chỉ có thể thấy thân ảnh hai người Đoàn Dự và Hồng Tố Cực, người sau đang ôm chặt, môi hôn lên cổ người trước.

"Phừng". Một tia lửa bắn ra. Căn phòng tối đen liền sáng bừng. Phía đối diện, Tư Đống đang đứng tại đèn nến. Hắn là người vừa nghe tiếng la thảm thiết của Đoàn Dự, liền thắp đèn. Vị trí của hắn đứng ngay cạnh, nên phản ứng rất nhanh.

Chỉ thấy trung tâm phòng, Đoàn Dự đang đứng sừng sững. Đôi mắt trợn tròn, biểu lộ không thể tin. Hay tay hắn đè lên hai Hồng Tố Cực, làm một bộ động tác muốn đẩy ra, bất quá lúc này không hiểu sao thân hình hắn cứng đờ không nhúc nhích.

Hồng Tố Cực tay ôm chặt cổ Đoàn Dự. Môi nàng đặt lên cổ hắn. Từ khoé môi còn chảy ra một tia máu.

Tựa như là đang hôn chặt lên cổ... không, dường như đang hút thì đúng hơn.

Cơ hồ từ thời điểm Tư Đống thắp đèn lên, sau một thoáng, thân hình Đoàn Dự run run, da thịt hắn giống như bị hút hết nước, dần dần khô quắt lại.

Không lâu sau từ một thanh niên thân hình cường tráng, liền hoá thành một cỗ thây khô, làn da từ vẻ hồng hào biến thành xám đen, khô nứt bọc lấy xương.

Trương Tống thấy một màn này thì vong hồn đại mạo. Nào phải hoa khôi tuyệt sắc gì, đây là yêu nữ hút máu người a.

Trước kia hắn từng xem nhiều phim kinh dị, nhiều cảnh máu tanh thảm khốc. Nhưng không là gì so với cảnh trước mắt này. Lần đầu thấy cảnh tượng này, lông tơ hắn đều dựng đứng cả lên.

Ngay lập tức, Trương Tống liền chạy tới sau lưng Hoàn San, ít nhất người này tu vi cao hơn hắn a.

Hoàn San lúc này cũng là kinh hồn bạt vía. Bỗng chốc một hoa khôi mỹ miều yếu đuối lại ôm chặt nam nhân cắn cổ hút máu, khiến nàng vô cùng kinh hoảng. Mấu chột là tu vi hoa khôi này dường như rất cao, nhất thời khó mà nhìn thấu.

Thấy Trương Tống chạy tới núp sau lưng mình, Hoàn San khẽ nhíu mày, bất quá lúc này thực không tiện nhiều lời, chỉ có thể không quản hắn, mắt nhìn Hồng Tố Cực chăm chăm đề phòng.

Lúc này Hồng Tố Cực đã buông Đoàn Dự ra. Thân hình hắn liền nặng nề té xuống. Thời điểm này Đoàn Dự chỉ còn là cái xác khô, một bộ xương được làn da xám khô quắt bọc bên ngoài.

Từ ngoài nhìn tới, mơ hồ thấy được định hình khung xương của hắn. Hốc mắt hõm sâu, xương miệng, mũi lồi ra. Hiển hiện rõ bộ dáng đầu lâu. Chỉ có thể từ một vài điểm vị trí, dạng thái đặc biệt của ngũ quan mới nhận ra được đây là Đoàn Dự.

Hồng Tố Cực thở dài khoan khoái, ngữ khí lại mạng vài tia thất vọng: "Vốn tưởng là thái tử nhất quốc, tư chất tuyệt hảo, được hưởng dụng vô số linh dược thiên tài địa bảo. Không ngờ vị lại không ngon chút nào. Dường như tu vi là do cưỡng ép dùng tài nguyên tạp loạn bồi đắp mà nên, không một chút tinh thuần".

Thấy cảnh này người trong phòng đều nổi hết da gà lên. Yêu nữ này hút máu còn kén chọn a. Hai người Trương Tống, Hoàn San không hẹn mà đồng thời từ từ lui về phía sau.

Đúng lúc này một thân hình hoá chớp ảnh. Tư Đống thấy tình hình không ổn, vội phi thân về phía cửa phòng. Bên ngoài có rất nhiều khách nhân, chỉ cần ra được khỏi phòng tụ lại cùng mọi người liền an toàn.

Thực lực nữ nhân này vô cùng cao, không thể ở lại đây liều mạng.

Hắn nhanh chân tẩu thoát trước. Hai tên mặt trắng đang ngây ngốc não tử chậm chạp kia dường như vì kinh hoảng vẫn đứng nguyên địa không kịp phản ứng. Thấy ta chạy ắt hẳn sẽ hoảng hốt chạy theo.

Tới lúc ấy a, nữ nhân quái vật kia chắc chắn sẽ nhằm bọn hắn mà truy, kẻ chạy chậm ắt mệnh ngắn, bọn hắn sẽ làm vật cản cho ta đào thoát.

Ha ha, ta thật thông minh.

Giữa lúc tâm tình Tư Đống đang tự sướng, ngay lúc bước tới cửa, cánh tay giơ lên muốn đẩy cửa ra, hắn bỗng sửng sốt nhìn xuống ngực mình, vẻ mặt không thể tin. Miệng run run mấp máy:

"Tại... tại sao..."

Chỉ thấy một bàn tay trắng nõn xuyên ra ngực hắn, bàn tay đấy còn nắm một trái tim đỏ sẫm vẫn còn đập liên hồi, tựa hồ còn chưa nhận biết nó đã rời khỏi lồng ngực...

Trương Tống chỉ cảm thấy mắt hắn như hoa lên, Hồng Tố Cực vốn đang đứng nguyên địa, bỗng nhón đôi chân trần, hoá thành một hồng ảnh, phi thân với tốc độ cực nhanh tới sau lưng Tư Đống, bàn tay nhỏ nhắn mỏng manh trắng tuyết kia khẽ chạm một cái, tức thì xuyên qua lồng ngực Tư Đống như xuyên đậu hũ.

Nhanh như vậy? Đã kết thúc rồi?

Mặc dù tu vi Trương Tống thấp kém, chỉ là Nhất Phẩm, không thể nào nhìn rõ sâu cạn tu vi của hai người Tư Đống cùng Đoàn Dự, nhưng từ chút nguyên khí ba động của bọn hắn lộ ra bên ngoài, có thể cảm nhận được hai người này tu vi cao hơn hắn nhiều, không thua kém Lý Thiên Lộ và Phạm Du chút nào, ít nhất cũng là Ngũ Phẩm.

Vậy mà một người bị Hồng Tố Cực hôn lên cổ, một người bị nàng phất tay xuyên lồng ngực. Đều không chống đỡ được một khắc.

Đến pháp tướng còn không kịp triệu hoán.

Chẳng phải nói đối phương thổi một cái cũng đủ khiến hắn diện kiến xứ Cực Lạc a.

Lúc này Hồng Tố Cực rút tay ra khỏi ngực Tư Đống, bàn tay nhuốm máu vẫn còn nắm trái tim của hắn. Thân hình Tư Đống lắc lư muốn đổ gục xuống thì bị Hồng Tố Cực giữ lại, đè ép vào vách tường.

Nàng nhón chân, bờ môi đỏ mọng mê hồn đặt lên cổ hắn một nụ hôn. Cảnh tượng này rất có tính trùng kích thị giác. Tiếc rằng thời điểm này Tư Đống là người trong cuộc lại không thể xem được, hai mắt hắn trắng dã vô thần, đã xuống hoàng tuyền từ thời điểm nào. Chỉ còn Trương Tống cùng Hoàn San kinh hãi run rẩy xem một màn này.

Hai người hắn cũng không dám chạy trốn lúc này. Tốc độ của Hồng Tố Cực vô cùng nhanh, ít nhất là nhanh hơn bọn hắn, chẳng lỡ lúc này bỏ chạy khiến đối phương nổi điên, bọn hắn chết càng nhanh hơn a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK