Tại hoàng cung, giờ phút này đã loạn thành một bầy. Đèn đuốc giăng khắp nơi, tiếng đao kiếm, kêu la vang lên ầm ĩ. Trong chính điện, trên long sàng đang có một nữ tử nửa nằm nửa ngồi.
Nữ tử này bộ dáng tao mị tận xương. Mặc một bộ y phục có chút giống phục trang thiếp thân, trừ số ít những địa phương nhạy cảm được che chắn kín đáo ra, những nơi còn lại vận một lớp y phục trong suốt, nửa kín nửa hở. Kết hợp dung mạo đa tình vũ mị, mọi nam nhân nhìn vào chắc chắn não tử bay cao, không nhịn được mà nghĩ tới một số hình ảnh chảy máu mũi.
"Lý công công, ngươi nhìn ta như vậy làm gì nha, không biết người ta rất ngại?". Đứng bên cạnh nàng là một vị công công mập ú, bộ dáng ba mươi tuổi, khuôn mặt toàn thịt là thịt, chen chúc nhau đè ép khiến mắt hắn híp lại, chỉ còn một đường mắt hẹp dài. Lúc này, đôi mắt ấy đang khổ sở cố mở ra ngắm nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, khiến nàng e thẹn hỏi.
Thanh âm nàng kiều mị tận xương, vừa e thẹn vừa quyến rũ, phàm là nam nhân nghe thấy đều không nhịn được muốn chà đạp một phen. Lý công công nghe được kích động: "Thiên Cực công chúa, ngươi... ngươi quá đẹp, ta nhịn không nổi".
Vừa nói, hắn vừa xoa xoa hai tay. Phía trên, miệng không nhịn được mà liếm môi liên tục, nước dãi nhễu xuống, chảy đầy ngực áo lúc nào không biết.
"Ai nha, Lý công công, ngươi từng giúp ta rất nhiều nha, chút chuyện này ta sẽ không trách ngươi ". Nữ tử này vừa nói, vừa che miệng cười khúc khích. Nàng tất nhiên chính là Thiên Cực công chúa, người vừa đảo chính, lật tung hoàng cung.
Người trước mắt là một vị công công làm việc trong nội điện, phục vụ thư phòng của hoàng thượng. Tuy không phải nô tài thân hầu của hoàng thượng, nhưng cũng là một người quyền hạn rất lớn, vì phục vụ thư phòng hoàng thượng nên hắn biết rất nhiều tài liệu, thông tin quan trọng.
Trước đó, để mua chuộc hắn, Thiên Cực đã tốn... rất ít công phu. Vốn nàng cho là rất khó để lôi kéo đám thái giám cứng đầu này, nhưng không ngờ lần ấy lại dễ như vậy, hai người chỉ nói vài câu, hắn đã đồng ý. Thiên Cực ban đầu có chút nghi ngờ, nhưng sau này thấy hắn không có chút động thái phản bội nào. Điều này khiến nàng nghĩ mãi mà không hiểu.
Thời điểm này, phần quan trọng trong việc đảo chính đã xong, bên ngoài thế lực của nàng đang rầm rộ thu thập tàn dư chống đối còn lại trong hoàng cung, kinh thành.
Nàng lại mỉm cười trêu chọc hắn, mặt tỏ vẻ tiếc nuối buồn bực: "Trông Lý công công ngày thường uy phong bệ vệ, lúc hành sự rất có phong thái của một đại nam nhân. Người ta rất hâm mộ nha. Chỉ tiếc... chỉ tiếc ngươi...".
Vừa nói, nàng vừa bày vẻ mặt uất ức của thiếu nữ muốn lấy chồng, nhưng bị cha mẹ ngăn cản.
Lý công công miệng mấp máy, dường như đưa ra quyết định, hắn vỗ ngực: "Công chúa ngươi chớ buồn tâm, ta vẫn còn".
Nghe hắn nói khiến Thiên Cực giật mình: "Ngươi vẫn còn? Không thể nào, sao ngươi qua mắt được hoàng thượng?".
Lý công công thần sắc có chút xấu hổ: "Thực ra, ta lúc mới sinh ra, thân thể đã âm thịnh khuyết dương. Trong cơ thể, dương khí không có. Bởi vậy hành động lúc nào cũng như nữ nhân. Đại phu cũng đã chẩn đoán, đời này không thể sinh hài tử".
"Tổng cục thái giám lại có chút quan hệ với gia phả ta. Vậy nên lúc tiến cung, ta nhờ quan hệ đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm phải Hành Cung ấy. Trước đây, trong một lần chiến đấu cùng cường địch, ta đã sơ sẩy để kẻ địch đánh... nát, không khác gì vật chết, nên có Hành Cung hay không Hành Cung cũng không khác gì nhau. Hoàng thượng khi thấy ta, cũng không phát hiện được".
"Nói vậy bây giờ ngươi vẫn chính là một thái giám, có khác gì nhau?". Thiên Cực nghe chuyện của hắn có chút muốn cười nhưng vẫn cố nhịn lại, tò mò hỏi. Nàng đã có phần hiểu vì sao lúc trước hắn dễ dàng đồng ý hỗ trợ nàng.
"Ta cũng không biết. Tuy lúc trước đã... nát bét, nhưng khi nhìn thấy công chúa, ta bỗng nhiên có phản ứng". Lý công công vừa nói, thần sắc vừa kích động.
"Thật sao?". Thiên Cực cười rộ lên vũ mị nhìn hắn. Lớp áo trong suốt mỏng như cánh ve vô tình tuột xuống, để lộ vai ngọc trắng nõn mềm mại.
Phòng tuyến tinh thần nhỏ bé của Lý công công liền bị đánh vỡ, thần sắc hắn điên cuồng, vừa nuốt nước dãi ừng ực, mắt trợn lên tham lam: "Là thật! Nếu công chúa không tin, ta sẽ chứng minh". Vừa nói, Lý công công vừa đưa tay cởi đai lưng.
Thiên Cực hoảng hốt, nàng chỉ là chơi đùa, cũng không muốn cùng hắn. Càng không muốn hắn cởi ra chứng minh. Nàng không muốn buồn nôn nha.
Lý công công vừa lúc cởi đai lưng ra, chợt một âm thanh vang lên bên ngoài: "Thiên Cực muội muội!".
Một nam tử trung niên mặc hoàng giáp chạy vào, lớn tiếng gọi. Hắn thấy trong đại điện bên cạnh Thiên Cực có thêm một nam nhân nữa thì giật mình, đến khi nhìn thấy là Lý công công thì thở phào một cái.
Thời điểm Lý công công vừa nghe âm thanh người khác, đã cuống cuồng thắt đai lưng lại. Cũng may người sau không phát hiện. Trong đầu hắn thầm nguyền rủa đối phương một hồi, tự dưng phá hỏng chuyện tốt của hắn, trông công chúa đã một bộ dâng hiến thế này... Nhờ nàng mà cái vật chết bao nhiêu năm của hắn bỗng như sống dậy.
"Đại Nội Tướng!" Thiên Cực gật đầu mỉm cười. Đây cũng là một tên sắc tặc mà nàng thu phục được. Hắn là Tướng Quân Nội Vệ Cấm Cung, nắm giữ binh mã thúc trực trong cung cấm, tác dụng trong lần đảo chính này vô cùng lớn.
"Thiên Cực công chúa, không xong, thái tử ngu ngốc kia không biết vì cùng đường hay sao, mở lối cho quân Trần, đã sắp đánh đến kinh thành, quân chủ lực kinh thành tiến đánh thái tử trước đó cũng bị bọn họ đột kích quét sạch. Hồ Quốc cũng không hiểu lý do gì, phối hợp với bọn chúng, tiến đánh phía Tây Nam Lý Quốc chúng ta".
Đại Nội Tướng gấp rút thông báo, trước đây hắn cùng nàng có qua lại, có thể xưng hô thân mật, nhưng lúc này còn người khác không tiện, đành gọi công chúa như thường lệ.
Thiên Cực công chúa ngồi dậy, khiến chiếc áo lụa trong trắng tuột xuống, để lộ những bộ phận thân thể trắng tuyết vô cùng cháy bỏng, nàng giật mình:
"Cái gì? Thực sự có chuyện như vậy? Quân Trần am hiểu trận pháp chiến thuật, quân Hồ hoả lực mạnh mẽ, nội bộ Lý quốc chúng ta chia năm xẻ bảy, lúc này không ổn định, chỉ còn lượng quân binh ít ỏi, nếu bọn chúng tiến đánh kinh thành, chắc chắn chúng ta sẽ bại".
Đại Nội Tướng cùng Lý công công nuốt nước dãi ừng ực, cái cổ hạc thon nhỏ trắng tuyết kia, nửa đôi gò bồng đảo thấp thoáng trong áo bó chặt kia, cái eo mềm mại không xương kia... Thật tuyệt! Đúng là đại mỹ nhân do tạo hoá ưu ái sinh ra.
Có điều, bọn hắn không quên nguy cơ diệt vong lúc này. Đại Nội Tướng khó khăn lắm mới kiềm chế được dục khí, mở miệng: "Đúng là như vậy. Quân binh các lộ thu được thông tin chúng ta làm phản, gặp thái tử đều không một chút chống đối mà mở đường. Đến nước này chúng ta phải làm sao...".
Dù là địa phương cách thật xa kinh thành, nhưng chuyện Diệt Rồng Đoạt Vị không phải là chuyện nhỏ, lộ chút phong thanh sẽ được truyền đi ngay. Đến lúc thái tử dẫn quân Trần và quân Hồ tiến vào kinh, phe cánh bọn họ chắc chắn khó thoát khỏi kết cục diệt vong.
"Các đại quốc công, Thân vương ban, Điện tiền chỉ huy sứ... những người đó ở nơi nào?" Thiên Cực công chúa hỏi, vẻ mặt không chút lo lắng.
"Bọn họ đều dẫn quân đi tới trọng địa ngăn địch, nhưng không khả quan cho lắm, hầu như một nửa đã bị đánh không còn manh giáp". Đại Nội Tướng sắc mặt khó coi.
Trong lúc nói chuyện, hai người Đại Nội Tướng cùng Lý công công vẫn không nhịn được, ánh mắt đảo qua đảo lại trên thân thể chỗ kín chỗ hở của nàng, nếu được hưởng dụng nàng lần cuối thì cho dù chết trong binh biến này bọn hắn cũng không quan tâm.
"Thôi được, nếu là như vậy, chúng ta Điên Loan Đảo Phượng lần cuối đi". Thiên Cực công chúa hai mắt long lanh, môi đào khẽ mở, nàng quay người trở lại nửa nằm nửa ngồi trên long sàng, đôi chân thon dài nâng lên, ngực ưỡn cao, tạo một tư thế khiến người ta miệng lưỡi khô khốc. Ánh mắt vũ mị nhìn qua hai người như mời gọi.