Trương Tống đang đau đầu vì không biết làm cách nào tìm ra được cứ điểm của Diệp Phong Các, nghe được Ân Phong Trác đã biết tin tức về nơi ở của Độc Vương thần y thì mừng rỡ:
"Không ngờ không qua bao lâu Ân huynh đã có được tin tức hữu dụng, hiệu quả hành sự khiến ta phải ngước mắt mà nhìn."
Ân Phong Trác mỉm cười khiêm tốn, bất quá trong mắt vẫn loé lên một tia đắc ý. Đồng thời nội tâm thoải mái không ít.
Đêm qua thời điểm ở trong thổ miếu, hắn vốn mang tu vi Lục Phẩm, ở trong giang hồ có danh tiếng không nhỏ. Nhưng lại dễ dàng bị đám người Công Dương Khách dễ dàng chế phục, sau đó lại được Trương Tống có tu vi Tam Phẩm cứu khiến hắn có chút xấu hổ.
Lúc này chứng tỏ được chút bản sự của mình, cảm nhận được ánh mắt bất ngờ cùng thán phục của đối phương, nội tâm Ân Phong Trác thoải mái không ít.
Nhìn đến biểu lộ trên khuôn mặt của Ân Phong Trác không chút che dấu, Trương Tống không khỏi cảm thán, người này có vài phần khí khái, trung chính ngay thẳng.
Ân Phong Trác có một huynh đệ hảo hữu lăn lộn lâu năm tại Tứ Xuyên, tu vi không thấp, là khách khanh của Ninh gia, một gia tộc cỡ trung tại Nam Xuyên.
Một gia tộc lớn hoặc có vị thế không tầm thường, ngoài lực lượng tự bồi dưỡng trong tộc ra, muốn tăng thực lực thì chỉ có thể chiêu mộ cao thủ khách khanh bên ngoài.
Cái gọi là khách khanh, thực chất là chiêu mộ cao thủ bên ngoài về gia tộc cung phụng, phục vụ tiếp tế tài nguyên tu luyện cho bọn hắn, đến thời điểm cần thiết hoặc quan trọng nguy cấp, tùy vào chức vị của khách khanh mà ra sức phục vụ các loại nhiệm vụ cho gia tộc.
Bất quá, những khách khanh tu vi, địa vị cao thì mới được hưởng các loại đãi ngộ tốt. Còn những người tu vi thấp, cũng chỉ có thể xem như là lính thuê.
Những người đồng ý làm khách khanh, đại đa số là những tán tu thiếu thốn tài nguyên tu hành, gặp những gia tộc kia chiêu mộ chào mời, tất nhiên sẽ đồng ý gia nhập.
Vị bằng hữu kia của Ân Phong Trác chỉ có tu vi Tứ Phẩm. Địa vị ở trong Ninh gia không cao. Không khác gì một hộ vệ tầm thường.
Ninh gia có một vị tiểu thư mắc một căn bệnh lạ, mời vô số đại phu mà không thể nào chữa được. Cuối cùng, không biết Ninh gia theo từ con đường nào, biết được nơi ở của Độc Vương thần y, hôm nay sẽ xuất phát đi bái phỏng.
Nghe nói gia chủ Ninh gia rất yêu thương nhi nữ của hắn, đồng thời cũng là thói quen của quý tộc danh gia, phái ra rất nhiều gia nhân thủ hạ hộ vệ nhi nữ đi chữa bệnh.
Bằng hữu của Ân Phong Trác trùng hợp cũng được phân phó đi theo hộ vệ. Bất quá, vì địa vị của hắn thấp bé, nên không được tiết lộ địa điểm chính xác của Độc Vương thần y.
Chính vì vậy, đám người Trương Tống quyết định bám theo phía sau đoàn người Ninh gia. Mượn nhờ bọn hắn dẫn đường.
Ba người trở về khách điếm, đón Tiểu Hân và nhi nữ của Ân Phong Trác, đi tới địa điểm tụ họp mà bằng hữu Ân Phong Trác tiết lộ.
Nhi nữ của Ân Phong Trác lúc này cũng đã tỉnh lại sau thời gian dài bất tỉnh. Thấy cảnh này Ân Phong Trác mừng rỡ, cảm xúc lẫn lộn.
Sau đó, Trương Tống cùng bốn người đi đến địa điểm ước hẹn. Đến nơi, bọn hắn đứng tại một vị trí cách cổng Ninh gia không xa, liền thấy một xe ngựa lớn màu lam nhạt đang toạ ngự trước cổng.
Xung quanh xe ngựa, ngoài bốn thị nữ đứng hai bên kiệu ra, tính cả phu xe, hộ vệ thì có hai mươi người.
Tất cả đang đứng im, một vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Thấy cảnh này Trương Tống không nhịn được cảm thán trong lòng, gia chủ Ninh gia này dường như rất thích phô trương thanh thế a. Tiểu thư đi cầu y chữa bệnh, cũng phải phái ra một đám hộ vệ đông đảo. Bộ dáng như sợ tiểu thư mất đi một sợi tóc a.
Bất quá, nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ. Giới tu hành hiện nay rất loạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Một tiểu thư kim chi bạch phú đi ra ngoài, nếu không có người bảo hộ cẩn thận, không dám chắc những gian nhân hám sắc hám tài sẽ không làm ra chuyện gì.
Không lâu sau đó, từ trong Ninh gia, có ba thân ảnh bước ra. Đi đầu là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, dung mạo dễ nhìn, vẻ mặt trắng bệch của người có bệnh nặng quấn thân. Bên cạnh nàng là một nha hoàn đang cẩn thận đỡ lấy nàng.
Phía sau là một trung niên thiếu phụ. Vừa đi vừa quay đầu căn dặn, nói cái gì đó với thiếu nữ. Vẻ mặt tràn đầy nét lo lắng, dịu dàng. Bàn tay còn liên tục vỗ về thiếu nữ.
"Linh nhi, ngươi đi đường cần phải cẩn trọng. Nếu gặp điều gì không ổn, nhớ theo biện pháp chuẩn bị sẵn, lập tức liên lạc với ta." Thiếu phụ nhìn thiếu nữ đối diện, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
"Mẫu thân người đừng quá lo lắng, đến thời điểm nguy cấp ta biết phải làm gì." Thiếu nữ mỉm cười an ủi.
"Nếu lần này ta không có sự vụ quan trọng quấn thân, mẫu thân ta nhất định sẽ đồng hành cùng ngươi. Trên đường, các ngươi nhớ chăm sóc tiểu thư cẩn thận..." Thiếu phụ quay sang cẩn thận dặn dò nha hoàn và hộ vệ một hồi.
Không lâu sau đó, thiếu nữ bước vào xe ngựa. Một đoàn người không nhanh không chậm, lấy chiếc xe ngựa làm trung tâm rời đi.
Đám người Trương Tống thấy vậy cũng âm thầm bám theo.
Bọn hắn chỉ có thể hành sự theo cách này. Nếu ra mặt đề nghị được đi theo, chắc chắn người của Ninh gia sẽ không đồng ý cho một đám người lạ mặt bỗng dưng từ đâu ra đi cùng.
"Trương huynh, ta đã mua sẵn vài thớt ngựa tại một trại ngựa cách đây không xa, để ta đi dẫn ngựa tới, chúng ta cũng không thể cứ đi bộ được." Ân Phong Trác lên tiếng.
"Vậy thì tốt quá, làm phiền Ân huynh." Trương Tống mỉm cười gật đầu.
"Như nhi, ngươi ở lại đây đợi phụ thân, ta sẽ trở lại rất nhanh." Ân Phong Trác căn dặn nhi nữ. Sau đó giao cho đám người Trương Tống, phi thân về một hướng chạy đi lấy ngựa.
Lúc này vẻ mặt nữ hài có chút tò mò quan sát đám người Trương Tống. Trên ngọc diện ngây thơ không có chút e ngại. Trương Tống nhìn qua, liền biết đây là một tiểu nha đầu chín chắn.
Tiểu Hân nhu hoà mỉm cười: "Muội muội xinh đẹp, ngươi tên gì? Tỷ là Tiểu Hân."
"Muội là Ân Ngọc Như." Nữ hài đáp.
Bản tính Tiểu Hân rất thân thiện, dễ gần. Rất nhanh sau đó, liền cùng Ân Ngọc Như nhao nhao trò chuyện vui vẻ.
Ân Ngọc Như nhìn Lý Thiên Lộ và Trương Tống, hỏi Tiểu Hân:"Ca ca và tiểu thúc này là huynh đệ của tỷ a?"
"Có thể nói như vậy đi." Tiểu Hân gật đầu.
Lúc này Trương Tống có chút sững sờ. Thiếu nữ này gọi ta là tiểu thúc?
Chẳng lẽ bề ngoài trông ta rất già ? Ngược lại là rất trẻ đi.
Mắt thiếu nữ này không ổn a! Nhìn như thế nào lại nói ta là tiểu thúc.
Hắn không nhịn được nói ra: "Tiểu Như, ngươi đừng gọi ta là tiểu thúc, nghe thật rất không ổn, hãy gọi ta là ca ca."
"Được, ca ca." Ân Ngọc Như không phản đối, liền đáp ứng.
Vào lúc này, âm thanh Ân Phong Trác vang lên phía sau lưng bọn hắn: "Để mọi người phải đợi lâu, ta đã dẫn ngựa tới rồi đây."
Trương Tống quay đầu nhìn lại, thấy Ân Phong Trác đang dắt bốn thớt ngựa đến.