Giữa miếu, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Hai mắt Ngải Tam Hùng trợn trắng, vẻ mặt cứng ngắc, hai bàn tay giữ chặt thân kiếm đang đâm vào ngực hắn. Máu tươi chen nhau mà chảy ra từ các khe ngón tay. Hắn nhìn Trương Tống, miệng lẩm bẩm muốn nói cái gì đó nhưng không thể, không lâu sau đó sinh cơ liền tuyệt.
Trương Tống hừ lạnh, hắn không thèm nhìn đem kiếm rút ra.
Cách đây không lâu tên Ngải Tam Hùng này đã nhìn Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân với ánh mắt không đúng, hắn còn là ác nhân nổi danh, chắc hẳn trước đây không thiếu ít lần làm chuyện xấu xa đồi bại bức hiếp với nữ nhân lương thiện.
Nếu hắn không có Mạch Khí và Ma Khí trong cơ thể, không thể giải độc cho bản thân, Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân. Kết cục của bọn hắn chắc chắn sẽ rất thảm a.
Hai người Công Dương Khách và Lâm Xiêu Lan hoảng hốt, lúc này bọn hắn lại không rảnh để thương tiếc đồng bọn, mà là lo lắng có thể sau khi Trương Tống giết Ngải Tam Hùng sẽ tới lượt bọn hắn.
Trương Tống sau khi đem kiếm rút ra khỏi ngực Ngải Tam Hùng, lạnh lùng liếc về hai người Công Dương Khách. Hai người này cũng không tốt hơn Ngải Tam Hùng bao nhiêu.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trương Tống nhìn đến mình, trong lòng Công Dương Khách run lên. Hắn nghĩ thầm, thanh niên trước mắt tính tình hung thần ác sát giết người không nói một lời, chắc chắn sẽ không tha mạng cho hắn.
Lúc này đang rất bình thường không có dấu hiệu gì, không thể đoán được lúc nào họ Trương này sẽ bất ngờ đâm ra một kiếm.
Nếu không lập tức hành động, sẽ chết bất cứ lúc nào a. Bộ dáng đối phương lại không thèm nói đạo lý.
Hai mắt Công Dương Khách chợt biến đỏ, hắn gầm lên: "Tiểu tử, đừng quá đắc ý. Là ngươi bức ta! Ngươi đừng hòng nghĩ đến việc sống sót qua đêm nay!"
Biểu hiện bất ngờ của Công Dương Khách khiến Trương Tống giật mình. Hắn đang suy nghĩ xem nên giải quyết Công Dương Khách và Lâm Xiêu Lan như thế nào, sao bỗng dưng người này chợt nổi điên? Là muốn chết ngay lập tức a? Hay quá sợ hãi tột độ, khiến mạch não bị rối loạn không ổn định?
Bình thường trông Công Dương Khách này bộ dáng trầm ổn cao thâm. Nguyên lai là hạng người bộc trực thô lỗ dễ kích động.
Có điều, Trương Tống lập tức nhảy ra phía sau, vẻ mặt ngưng trọng, nâng kiếm lên trước ngực đề phòng. Bởi vì lúc này khí tức Công Dương Khách chợt biến đổi, ngoài hai mắt đỏ rực như lửa ra, cơ bắp toàn thân hắn chợt phồng lên. Gân mạch nổi cộm lên dưới lớp da. Bộ dáng sẵn sàng bộc phát lực lượng khủng bố bất cứ lúc nào.
Cơ thể của hắn vốn vì trúng độc không thể hành động, sau khi cơ thể xảy ra dị biến bỗng dần dần cử động được, sau đó có vẻ như đã có thể hoạt động linh hoạt như bình thường. Trương Tống cũng không dám nhân khoảng thời gian trống giữa lúc Công Dương Khách đang vận công thi pháp mà đâm một kiếm đến. Bởi vì hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu hắn tiến lại gần, thì người chết chắc chắn là hắn.
"Đại ca, ngươi đang thi triển thuật thiêu đốt huyết mạch bản nguyên? Ngươi đây là muốn liều mạng a?" Thấy cảnh này, Lâm Xiêu Lan hoảng hốt.
"Nếu không thì sao? Ta không làm gì thì sẽ chết. Ta thiêu đốt huyết mạch để bộc phát ra lực lượng Bát Phẩm cũng sẽ chết. Vậy chẳng bằng trước khi chết, lôi kéo theo tất cả mọi người trong miếu chết theo, để đường xuống âm phủ đỡ cô quạnh. Ha ha." Công Dương Khách cười điên cuồng.
"Trương Tống, cẩn thận." Thấy tình thế nguy hiểm, Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân cũng lập tức chạy tới bên cạnh Trương Tống. Một người triệu hồi pháp tướng, một người rút kiếm, vẻ mặt ngưng trọng.
Lý Thiên Lộ nghĩ thầm, hết xong. Ác nhân Công Dương Khách này thi triển một pháp thuật huyết đạo nào đó, khí tức bỗng từ Thất Phẩm tăng lên Bát Phẩm.
Dù là ở cảnh giới Thất Phẩm, các nàng cũng không phải là đối thủ a, nói gì đến cảnh giới Bát Phẩm.
Trong ba người, tu vi của nàng là cao nhất, Ngũ Phẩm. Chính nàng cũng cảm giác được bản thân vô lực trước khí tức mạnh mẽ cuồng bạo của ác nhân kia, nói gì đến Trương Tống và Tiểu Hân. Một người Tam Phẩm, một người Tứ Phẩm.
Trong lòng Lý Thiên Lộ quyết định, vì tu vi nàng là cao nhất, sẽ đứng ra liều mình ngăn cản Công Dương Khách, để hai người Trương Tống và Tiểu Hân có khoảng không chạy trốn.
Chỉ tiếc bản thân không thể sống quá lâu. Bất quá, hai người Trương Tống và Tiểu Hân là hai người thân thiết nhất của nàng trên cuộc đời này a. Đánh đổi tính mạng để hai người sống sót cũng xứng đáng.
Từ nhỏ nàng sống trong hoàng cung lạnh lẽo không thân thiết với ai. Xung quanh toàn những người xảo quyệt âm hiểm chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Nàng cảm thấy không thể tin tưởng bất cứ ai.
Nàng là một cô nhi được mẫu hậu mang về nuôi từ lúc còn rất nhỏ. Khoảng thời gian ấy nàng còn là một tiểu hài tử, tâm trí còn chưa thành thục nên không thể nhớ rõ bất cứ điều gì.
Sau đó không lâu, mẫu hậu mất. Lớn lên với nàng chỉ có cung nữ và nha đầu Tiểu Hân này. Hai người ngày ngày bầu bạn với nhau, thân như tỷ muội. Vì nàng chỉ là người ngoại lai không mang dòng máu hoàng tộc, nên đã được dự định thời điểm lớn lên sẽ trở thành công cụ chính trị.
Về sau nàng được sắp đặt phải thành thân với Trương Tống, lúc đấy đang giả danh là Vương Thượng.
Trước đó nàng cũng không phải là một công chúa bình hoa rảnh rỗi chỉ biết ngồi cắn hạt dưa. Dù luôn bị hoàng thất nhìn chằm chằm, nàng vẫn cố tình gây dựng một chút thế lực cho bản thân. Hoàng thất dù biết nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ. Một phần vì thế lực của nàng không thực sự có thể đe doạ đến hoàng quyền, một phần vì sợ dồn nàng đến đường cùng, nàng sẽ làm ra hành động gì liều mạng dại dột.
Khi bị buộc phải thành thân với Trương Tống, sau khi nàng từ chối không thành, chỉ có thể đem cung nữ tráo vào chỗ nàng thành thân với hắn. Một số người biết được cũng không dám nói gì. Vì nếu sợ làm lớn chuyện, bị tổn hại nhất vẫn là hoàng thất.
Tuy mười phần ghét hôn sự này, nhưng sau này trải qua nhiều kinh lịch nguy hiểm cùng Trương Tống, nội tâm nàng dần dần tháo đi lớp màng bài xích hắn. Khoảng cách giữa hai người cũng không còn xa cách như lúc đầu.
Cho nên đối với hai người Tiểu Hân và Trương Tống, Lý Thiên Lộ có thể đánh đổi mạng sống để cứu hai người.
Bất quá, nếu như nàng không thể ngăn cản Công Dương Khách, thì cả ba sẽ cùng chết a. Có điều, dạng này dường như cũng không phải không tốt...
Tâm trí Lý Thiên Lộ đã quyết, nàng đứng chắn trước mặt hai người Trương Tống và Tiểu Hân, ngữ khí ảm đạm nói ra: "A Trương, về sau chăm sóc Tiểu Hân tốt một chút, nàng ta mặc dù là phận nha hoàn, nhưng đối với ta giống như thân tỷ muội..."
Trương Tống sững sờ, đây là thời điểm nào rồi mà Lý Thiên Lộ còn nhàn nhã tâm sự, nữ nhân này đang chơi cái trò gì a.
Vẻ mặt Tiểu Hân cũng hiện lên một tia mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Thiên Lộ thở dài nói tiếp: "Dạng này a, sau này nếu thoát ra được khỏi đây, ngươi và Tiểu Hân hãy thành thân với nhau đi. Ta cũng sẽ yên lòng. Nếu ngươi không thích chuyện này, thì cũng phải chiếu cố nàng thật tốt."
Nàng ngăn cản Công Dương Khách cho hai người chạy thoát, kết cục phải chết là không thể nghi ngờ a. Nhân lúc này nói vài lời di ngôn. Tiểu Hân là nha hoàn thông phòng của nàng, nàng gả cho Trương Tống, Tiểu Hân cũng theo vào khuê phòng. Để Tiểu Hân đến với hắn cũng không phải chuyện gì trái với đạo lý.
Làm như vậy cũng khiến nàng an tâm mà chết đi. Tiểu Hân chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, thế giới này lại tràn ngập cạm bẫy và nguy hiểm, nàng có Trương Tống chăm sóc bên cạnh sẽ không còn gì tốt bằng. Tiểu Hân lớn lên cùng Lý Thiên Lộ từ nhỏ, nàng không đành lòng nhìn tiểu thiếu nữ này sống cô đơn khổ cực một mình.
Lý Thiên Lộ đã hi sinh cho hai người chạy trốn, chắc chắn Trương Tống sẽ không thể nào chối từ đề nghị này a. Nếu không thì thật đúng là nàng đã nhìn lầm người.
Trương Tống nghe vậy trợn mắt há mồm. Nữ nhân này đang chơi cái trò gì a? Sao bỗng dưng vào lúc này lại yêu cầu hắn thành thân với Tiểu Hân?
Hắn biết hai người tình thân hơn tỷ muội, không ngờ thân đến nỗi... cùng chia sẻ một tướng công a...
Chờ chút! Tiểu Hân là nha hoàn thông phòng của nàng, cùng ta tiến tới cũng không có gì không đúng...
Tiểu Hân thì xấu hổ không gì sánh được, làn da trắng mịn liền đỏ rực, cơ hồ sắp chảy ra nước, ngượng ngùng gấp rút lên tiếng: "Tỷ tỷ..."
"Muội đừng nói nữa, ta đã quyết!" Vẻ mặt Lý Thiên Lộ một dạng như không thể lay chuyển.
Công Dương Khách thấy ba người Trương Tống nhàn nhã diễn kịch yêu thương cảm động mà không để ý mình ra gì, liền vô cùng nổi giận. Hắn quay sang Lâm Xiêu Lan: "Nhị muội, ta sẽ giết sạch đám người này, hi sinh một mạng để muội sống thoát. Sau khi huyết mạch bị thiêu đốt hết, sinh cơ của ta cũng sẽ cạn kiệt mà chết..."
Lâm Xiêu Lan nghe vậy nội tâm vô cùng cảm động, mi mục nổi lên một tầng hơi nước: "Đại ca..."
Nàng đang muốn nói gì, bất chợt một cỗ cự lực truyền tới, từ lúc nào Công Dương Khách đã đến trước mặt, tay bóp cổ nàng. Lâm Xiêu Lan bị bóp cổ nên khó nói, chỉ có thể lẩm bẩm từng lời ngắt quãng: "Đại... ca... vì lý... do gì...?"
Vẻ mặt Công Dương Khách dữ tợn, cười gằn: "Quên nói cho muội, thuật này của ta nếu có thêm máu tươi phụ trợ, uy lực sẽ càng lớn. Với lại, trong tam đại ác nhân, ta và tam đệ chết, chỉ mình ngươi sống không phải cảm thấy quá ích kỷ sao?"
Nghe thấy những lời này, thần tình Lâm Xiêu Lan chùng xuống. Hết. Thực lực của nàng không thể thoát khỏi bàn tay cứng như thiết tinh của Công Dương Khách. Cuộc đời của nàng coi như đã đi đến bước cuối cùng.
Khoé mắt Lâm Xiêu Lan mơ hồ chảy ra một giọt lệ trong suốt...
...Ác nhân là những kẻ không có cảm xúc?
Đúng lúc này, Trương Tống nhân cơ hội Công Dương Khách lộ sơ hở liền chỉ tay phóng ra chỉ phong Mạch Kiếm.
Công Dương Khách tâm tư nhạy bén, tu vi lại là Bát Phẩm, nhẹ nhõm giơ tay đỡ lấy Mạch Kiếm bắn đến. Hắn cười khinh bỉ: "Chiêu thức này không tầm thường. Nhưng đối với ta cũng chỉ như muỗi đốt. Ngươi nên để dành xuống hoàng tuyền biễu diễn cho Diêm Vương xem a."
Lý Thiên Lộ khẽ thở dài. A Trương lại bỗng dưng xúc động chọc giận đối phương. Lúc này chắn chắc Công Dương Khách sẽ lập tức công kích bọn hắn a...
Có điều, không sớm thì muộn, dù gì cũng phải đối mặt. Lý Thiên Lộ làm sẵn tâm lý hi sinh, pháp tướng nhành linh mộc của nàng toả ánh sáng mộc quang rực rỡ, ngữ khí ngưng trọng: "A Trương, Tiểu Hân, hai người chạy đi, để ta cản hắn..."
Công Dương Khách cười lớn: "Ha ha! Muốn chạy? Các ngươi vừa nằm mơ vừa cười à?"
Trương Tống khẽ thở dài, vỗ vỗ bờ vai mỏng manh của Lý Thiên Lộ: "Lộ nhi, ngươi không cần lo lắng. Yên tâm giao cho ta"
Lời cuối chưa nói ra, hắn tiếp tục chỉ tay phóng ra Mạch Kiếm.
Lý Thiên Lộ thấy vậy cũng không nói gì thêm. Nội tâm vô cùng cảm động. A Trương đây là muốn cùng ta kề vai đối địch a... Cuối cùng cả hai sẽ cùng chết... Dạng này cũng tốt...
Công Dương Khách hừ lạnh. Lại là một chiêu này. Tiểu tử này đang vô vọng trước bờ vực sinh tử, biết rõ chiêu này không thể đả thương ta, vẫn cố chấp đánh loạn sao?
Sự dãy dụa lần cuối trước khi chết? Thật buồn cười!
Hắn đưa tay lên đỡ Mạch Khí. Bất quá, ánh mắt hắn loé lên linh quang, rất nhanh nhìn thấy một đạo ánh sáng bạc ẩn trong chỉ phong Mạch Kiếm. Hắn liền đưa hai ngón tay kẹp lấy: "Thật hài hước, chút tiểu xảo của ấu tử này cũng dám càn rỡ..."
Bất quá, không đợi hắn nói hết câu, hai mắt hắn liền trở nên mông lung, sau một khoảnh khắc chớp mắt, sinh cơ hắn liền đoạn tuyệt, thân thể to lớn liền đổ gục xuống.