• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tống một tay ôm Lý Thiên Lộ trong ngực, một bên quay sang gấp rút hỏi Ân Phong Trác: "Ân huynh, ngươi có biết đường tới nơi ở của Độc Vương thần y?"

"Không phải ta đã nói rằng ta không biết a." Ân Phong Trác đáp, đồng thời nhìn Lý Thiên Lộ nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ vị cô nương này mắc nan bệnh gì?"

Trương Tống liền nói cho Ân Phong Trác biết Lý Thiên Lộ cũng mắc chứng bệnh kỳ lạ giống như nhi nữ của hắn.

Ân Phong Trác nghe xong vẻ mặt liền trở nên trịnh trọng: "Trương huynh đêm nay cứu ta một mạng. Ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi hết mình tìm đến Độc Vương thần y, cũng là để cứu nhi nữ ta. Hay chúng ta cùng một chỗ tìm đường đến Thanh Tinh Cốc tiện chiếu cố lẫn nhau. Trước đây ta cũng từng đi qua Tứ Xuyên, đối với nơi đây ít nhiều cũng có quen thuộc."

Trương Tống nghe vậy đáp ứng. Hắn cảm thấy Ân Phong Trác không xấu, đồng thời có một người có chút quen thuộc Tứ Xuyên đi cùng dẫn đường, ít nhiều cũng có một chút tiện lợi.

Hắn xem xét Lý Thiên Lộ, lúc này nàng đã ngất đi. Khí tức trong thân thể vẫn bạo ngược như cũ, không có chút dấu hiệu sẽ thuyên giảm.

Chỉ tiếc hắn không phải thần y a, không thể chữa cho nàng. Nhìn dung mạo tuyệt sắc trong ngực đang trắng bệch đi, Trương Tống lo lắng không gì sánh được. Lúc này hắn nhất thời cảm thấy hỗn loạn, không biết phải làm gì.

Mạch Ma Khí của hắn có thể giải độc, nhưng đối với chứng bệnh kỳ lạ này thì thúc thủ vô sách.

Lúc này bên ngoài miếu đang mưa rất lớn a, trời lại đang là ban đêm, một màn dạ vũ đen kịt, nếu lúc này bắt đầu lên đường ngay lập tức thì sẽ rất khó khăn. Chưa kể đến việc có thể Lý Thiên Lộ sẽ bị nhiễm phong hàn, thân thể nàng lúc này rất yếu ớt, nếu lâm thêm một bệnh khác, xảy ra kết cục gì cũng khó nói.

Đi thì không ổn, ở lại chờ đợi mưa dừng lại thì lo lắng tâm tình không yên.

Vào lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chợt đặt lên vai hắn: "Trương đại ca, ngươi đừng quá lo lắng, ta tin tỷ tỷ chắc chắc sẽ không sao."

Trương Tống nhìn lại, Tiểu Hân đang mỉm cười nhu hoà nhìn hắn, dung mạo toát ra vẻ chắc chắn làm cho người khác cảm thấy vô cùng an tâm.

"Là ta nghĩ quá nhiều, cảm ơn ngươi." Trương Tống gật đầu, cảm động đáp lại. Nha đầu này thật là một người biết cổ vũ, an ủi lòng người a. Trông nàng còn ít tuổi hơn hắn, vậy mà tâm trí thành thục, ổn trọng hơn hắn nhiều.

Hắn biết nàng và Lý Thiên Lộ tỷ muội tình thâm, vậy mà gặp tình cảm này không loạn chút nào. Một mực tin tưởng Lý Thiên Lộ chắc chắn sẽ vượt qua phong hiểm.

Chợt Trương Tống vô tình liếc qua ống tay áo của Tiểu Hân, phát hiện đang run lên liên tục, hắn thầm giật mình. Có vẻ như ta đã nghĩ sai về nha đầu này...

Kỳ thực Tiểu Hân ngoài miệng an ủi Trương Tống như thế, nhưng trong lòng còn loạn gấp mấy lần hắn...

Thời gian chậm rãi trôi đi. Trong khoảng thời gian này, lòng Trương Tống như lửa đốt. Một một khắc qua đi, hắn cảm tưởng như đã qua vô số tuế nguyệt.

Không biết qua bao lâu, mưa bên ngoài đã dừng lại.

Ba người Trương Tống cùng phụ tử Ân Phong Trác liền lập tức rời khỏi miếu. Ân Phong Trác cũng mang theo ngựa của hắn. Trương Tống mang theo Lý Thiên Lộ cùng cưỡi một ngựa với hắn. Ba tuấn mã lực lưỡng cứ thế nối đuôi nhau tiến vào cảnh nội Tứ Xuyên.

...

Trên một cung đường lớn đông người tấp nập qua lại, có hai xe ngựa lớn nối đuôi nhau chậm rãi đi. Âm thanh "lộc cộc" của xe ngựa không ngừng vang lên.

Ngồi trong xe ngựa phía sau là ba người một nam hai nữ. Nam nhân mặc y phục màu đen, trong ngực hắn là một nữ nhân mặc y phục màu trắng, dung mạo tuy có phần trắng bệch uể oải, nhưng lại vô cùng tuyệt sắc, kết hợp bộ dáng yếu ớt, khiến nàng trở nên trông vô cùng nhu thuận động lòng người. Ngồi bên phải nam nhân, là một thiếu nữ trông vô cùng đáng yêu đang gục đầu vào vai hắn mà ngủ.

Ba người này chính là Trương Tống, Lý Thiên Lộ, Tiểu Hân. Bọn hắn cùng phụ tử Ân Phong Trác một đường đi vào cảnh nội Tứ Xuyên.

Theo ý của Ân Phong Trác, vì bọn hắn không biết rõ nơi ở Độc Vương thần y, nên trước tiên tìm một khách điếm trú chân, thuận tiện cho nhi nữ của hắn và Lý Thiên Lộ nghỉ ngơi, còn bọn hắn sẽ chia ra dò la tin tức.

Trương Tống liền đồng ý. Mặc dù chữa bệnh cho Lý Thiên Lộ là sự tình vô cùng cấp bách, nhưng xác thực bọn hắn không thể cứ thế mà xông loạn.

Hắn liền đề nghị không đi ngựa nữa mà thuê xe ngựa. Cơ thể Lý Thiên Lộ vì bị cái triệu chứng kỳ lạ quái quỷ kia dày vò, đã trở nên vô cùng yếu ớt. Nếu phải ở trên lưng ngựa mạnh mẽ di chuyển thời gian dài, chắc chắn sẽ không tốt.

Ân Phong Trác cũng không phản bác. Lúc này bọn hắn ở trong phường thị đông đúc, cưỡi ngựa xác thực có phần bất tiện.

Cứ thế, ngồi trong xe ngựa di chuyển một thời gian dài, Tiểu Hân vì một đêm không ngủ quá mệt mỏi, đã thiếp đi từ lúc nào không hay, vô tình gục lên vai Trương Tống. Trương Tống cũng vậy, ôm Lý Thiên Lộ trong ngực, mơ màng ngủ thiếp đi.

Chợt Trương Tống cảm thấy trong lồng ngực có dị động, hắn liền mở mắt ra, từ trong mộng tỉnh lại.

Trong khoảng thời gian ngắn gần đây, Trương Tống kinh lịch vô số nguy hiểm. Cơ thể của hắn cũng trở nên vô cùng nhạy bén với dị động. Bản tính của hắn lại vô cùng cẩn trọng. Nên vừa phát hiện trước ngực có động tĩnh, hắn liền lập tức thức giấc.

Trương Tống nhìn lại, phát hiện Lý Thiên Lộ đã tỉnh lại từ lúc nào, đang nghi hoặc nhìn xung quanh, hắn liền vui mừng: "Lý Thiên Lộ, ngươi đã tỉnh! Ngươi cảm thấy thể nội lúc này ra sao a?"

Lúc này trong lòng hắn cảm thấy hân hoan không gì sánh được. Nội tâm vốn nặng tựa ngàn cân bỗng chốc trở nên vô cùng nhẹ nhõm.

"Ta đang ở nơi nào?..." Lý Thiên Lộ yếu ớt hỏi. Nhận ra bản thân đang nằm trong ngực Trương Tống, liền vô cùng xấu hổ, muốn dãy dụa thoát ra.

"Cơ thể ngươi đang yếu ớt, cứ nằm im đừng cử động." Trương Tống đưa tay giữ chặt thân thể Lý Thiên Lộ lại. Ôm chặt nàng dựa vào ngực hắn. Sau đó nói cho nàng kế hoạch tìm tới Độc Vương thần y chữa trị bệnh cho nàng.

Cảm nhận được khí tức dương cương mạnh mẽ truyền tới. Trái tim trong lồng ngực Lý Thiên Lộ liền nhảy loạn như hươu con. Nàng vốn muốn kháng cự lại hành động của Trương Tống đẩy hắn ra, nhưng thân thể lại yếu ớt không có một chút sức lực, chỉ đành vô lực uể oải dựa vào ngực hắn.

"Ngươi không cần miễn cưỡng như vậy làm gì. Thân thể ngươi yếu ớt, hãy cứ dựa vào người ta. Dù sao chúng ta cũng là phu thê, những hành động này cũng là bình thường. Nếu ngươi xác thực không ưa thích, cứ nói ta sẽ buông ngươi ra." Vẻ mặt Trương Tống nghiêm túc nói.

Hắn không muốn lợi dụng người lúc gặp khó khăn.

Nhất là người đó lại là Lý Thiên Lộ.

Lý Thiên Lộ suy tư một chút. Hành động kháng cự kia của nàng chỉ xuất phát từ ngại ngùng mà thôi. Đối với Trương Tống, nàng không có chút cảm giác ghét bỏ, bài xích nào.

Ngược lại, hai người còn là phu thê...

Cùng với đó, nằm trong lồng ngực của hắn nàng phi thường cảm thấy dễ chịu. Cảm giác như được bảo hộ che chắn mọi bão tố mưa sa. Chỉ cần dựa vào người hắn vô cùng an toàn. Đột nhiên, nàng cảm thấy vô cùng ưa thích cảm giác này.

Từ nhỏ đến lúc này, đều là nàng tự thân đối mặt mọi khó khăn thử thách. Chưa từng biết đến cảm giác được một người khác bảo hộ là gì cả. Nguyên lai là có cảm giác như thế này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK