Đám người Trương Tống vốn đang bất ngờ khi thấy Ngưu Đại dễ dàng bỏ đi như vậy, vừa rồi chẳng phải ngưu bức hống hống rất oai phong sao? Kết quả là thấy chút gió Đông liền cong đuôi chạy? Nghe Hoàn San cảm tạ thì cũng gật đầu khách khí một phen. Trương Tống cười ha ha:
"Hoàn huynh khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi".
Những người khác ánh mắt dị dạng nhìn hắn. Người này quả thực vô sỉ, vừa rồi không phải Lý Thiên Lộ ra tay, mới khiến Ngưu Đại kiêng kỵ sao? Hắn vừa rồi ngoài việc ngồi ngoài uống trà hô hào thì còn làm gì...
Đối với những lời này của Trương Tống, Hoàn San không để ý chút nào. Nàng trên mặt vẫn duy trì mỉm cười: "Lúc này chúng ta muốn đi tới Hội Phật Hoa, nếu ba vị có hứng thú cũng muốn đi tới, có thể đồng hành?".
Lý Thiên Lộ vốn định từ chối, thì bị Trương Tống cùng Tiểu Hân kéo sang một bên:
"Nương tử, dù sao cũng là tiện đường, ghé qua chơi a".
"Công chúa, nghe nói Hội Phật Hoa rất thú vị, có thể tới đấy cảm ngộ rất có ích cho việc tu hành".
"Đến đấy chỉ có lợi mà không có hại".
...
Trương Tống là người xuyên qua, đối với những cổ lễ này cũng có chút hứng thú. Lại nói, hiện tại hắn còn không phải là người tu hành không có tu vi đây, tuy có ấn ký Ma Thiên có thể giúp hắn Ma Hoá, nhưng căn cơ rốt cuộc chỉ là người bình thường, sau khi Ma Hoá còn có tác dụng phụ, khiến cơ thể trong thời gian ngắn suy nhược. Nói chung là không ổn chút nào.
Tới kinh thành Đại Lý dạo chơi Hội Phật Hoa, tiện thể tìm kiếm cơ duyên cũng không tệ. Lúc này hắn không biết đi đâu tìm các loại thần công, bí tịch, chỉ có thể lần mò lung tung tại thế giới lạ lẫm này. Biết nơi nào có khả năng, đều không muốn bỏ qua.
Nên sớm tu hành để tăng tiến tu vi, tại thế giới tu hành này không mang tu vi, chính là thịt cá mặc người ta chém giết.
Đối với những công pháp hạ cấp bình thường, Trương Tống không có hứng thú phí tâm tu luyện chút nào, nên cũng không có tâm tư tìm kiếm.
Lại nói, hoàng tộc, người dân Đại Lý vốn là người sùng Phật đạo, người sùng Phật tâm tính hiền lành, đến kinh thành chắc hẳn không có nguy hiểm gì.
Còn về phần Tiểu Hân, vốn là nha hoàn thông phòng cùng Lý Thiên Lộ lớn lên từ nhỏ, vì nhiều lý do nên luôn phải quanh quẩn tại hoàng cung, cảnh nội Lý Quốc, sớm đã chán chết. Bây giờ được đi ra thế giới bên ngoài, nghe danh tiếng Hội Phật Hoa của Đại Lý nên cũng ham vui, muốn tới dạo chơi một phen.
Lý Thiên Lộ nghe hai người khuyên bảo hồi lâu, lời nói cũng êm tai. Sau khi cân nhắc một chút lợi và hại, do dự một chút thì cũng đồng ý.
Thế là năm người cùng nhau hướng kinh thành Đại Lý đi tới. Từ đầu đến cuối không có ai để ý đến khuôn mặt méo mó như gặp đại nạn của chưởng quầy cùng tiểu nhị. Đau khổ nhìn đống bàn ghế, chén trà đổ nát mà không dám mở miệng đòi tiền những người kia. Nếu làm người ta không nổi hứng, tiện vung tay một cái không phải là sẽ đập bọn hắn chết a?
Hôm nay thấy nhiều người dừng chân tại quán trà của bọn hắn, vốn tưởng một ngày đại sinh ý, không ngờ lại lỗ nặng gấp mấy lần ngày thường. Đều tại một đám năm người kia, người nào người nấy dung mạo đường đường chính chính, mi thanh mục tú, vậy mà nguyên lai là phá tài chi thần.
Đám người Trương Tống trên đường đi tới kinh thành trò chuyện thật vui vẻ. Giữa đường, tìm một thời cơ thích hợp, Lý Thiên Lộ kéo tay áo Trương Tống kín đáo nói nhỏ: "Ta thấy ngươi cần cẩn thận".
"Chuyện gì?". Trương Tống thắc mắc hỏi.
"Hoàn San này là nữ giả nam trang, không biết nàng mời chúng ta đi cùng có mục đích gì, nên có đề phòng thì hơn". Lý Thiên Lộ cẩn thận nói.
"Ngươi cũng biết?". Trương Tống nghe vậy ngạc nhiên.
"Ta ở trong hoàng cung, rồng rắn lẫn lộn, suốt ngày phải đề phòng các loại hình mưu đồ ác tâm, nên tất nhiên những chuyện này nhận biết được. Nữ nhân này giả trang có phần kín đáo, nhưng cũng lộ một vài sơ hở, không dấu được ta". Lý Thiên Lộ giải thích.
Chợt nàng giật mình: "Trước đó ngươi cũng đã biết?".
"Phu quân ngươi trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không có chuyện gì không biết. Những chuyện nhỏ này càng không cần nói đến". Trương Tống làm một bộ đắc đạo cao thâm đưa tay vuốt vuốt râu, bất quá cằm hắn nhẵn nhụi, không có sợi râu nào.
"Biết! Biết! Nhưng kinh mạch ngươi toàn bộ lại bị đứt đoạn, tàn phế nha". Lý Thiên Lộ thở dài. Đối với chuyện Trương Tống cứ quen miệng phu quân, nương tử, nàng đã không còn có tâm tư mắng. Dù nói thế nào, cái miệng hắn vẫn vậy.
Lại nói, người này tình trạng cơ thể như thế mà vẫn một bộ vô tư tươi cười, cũng không biết hắn lạc quan thật hay giả trang. Nghĩ đến chuyện này, Lý Thiên Lộ lại có phần bội phục hắn.
Nàng không biết kinh mạch Trương Tống đã được ma khí bản nguyên của hắn tẩm bổ hồi phục, đã lành lại không lâu. Lúc này việc cần làm là tìm một công pháp phù hợp mà thôi.
Người tu hành tuy có thể hấp thụ thiên địa linh khí, tích lũy dần dần tăng tiến tu vi, nhưng vô cùng chậm chạp. Nếu tu hành theo pháp môn, công pháp phù hợp, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều. Mấu chốt là thực lực bản thân tăng gấp nhiều lần.
Nhân tộc không giống yêu tộc, các chủng tộc có huyết mạch, bản nguyên thiên phú, vừa sinh ra dựa vào độ tinh thuần huyết mạch, các loại truyền thừa đã xác định được thiên phú có sẵn. Chỉ cần cứ thế tu luyện, dựa vào năng lực thiên phú thực lực sẽ vô cùng cường đại. Không cần phải tu luyện theo công pháp khác làm gì.
Nghĩ đến điều này, Trương Tống chợt giật mình. Không phải hắn cũng mang huyết mạch ma nhân sao. Trạng thái Ma Hoá hẳn cũng vô cùng cường đại, không thua gì các loại bí pháp thần công đi.
Nhưng nếu vậy, lúc tu luyện là hấp thu linh khí hay ma khí?
Trương Tống liền lôi kéo Lý Thiên Lộ hỏi về phương pháp thổ nạp cơ bản dẫn linh khí vào thân thể nhập môn tu vi Nhất Phẩm, những thường thức tu luyện này không hiểu vì sao cũng theo linh hồn chủ nhân thân thể cũ ma diệt theo, khiến hắn buồn bực không thôi.
Những phương pháp thổ nạp dẫn khí nhập thể cho người mới bắt đầu tu hành thì không có gì bí mật, thế giới này tôn sùng tu hành, những phương pháp này sớm đã phổ biến một dạng như thường thức cần có.
Lý Thiên Lộ cho là lúc trước hắn bị nạn mưu hại, trí nhớ bị thất thoát, không còn nhớ nên liền nói cho hắn, đồng thời an ủi: "Thế giới này rộng lớn, các loại linh dược bảo vật chữa thương vô vàn chủng loại, ngươi cũng đừng thất vọng bỏ cuộc, thể nào cũng đến ngày tìm được thứ có thể chữa thương cho ngươi".
Trương Tống nghe vậy cảm động, nữ nhân này đúng là một người ngoài lạnh trong nóng, luôn miệng không thừa nhận nhưng vẫn quan tâm phu quân như thế...
Thấy ánh mắt Trương Tống nhu tình nhìn mình, Lý Thiên Lộ làn da trắng tuyết loé lên một tia huyết sắc ửng đỏ, miệng xì một cái quay sang trò chuyện cùng Tiểu Hân.
Trương Tống thấy bộ dáng nàng như vậy thì vui vẻ. Nguyên lai nàng cũng có cảm giác với ta nha.
Hắn tạm thời thu hồi tâm tư dị động, dựa theo pháp môn Lý Thiên Lộ đã nói, vừa đi vừa hấp thu ma khí trong Ma Thiên ấn ký thử tu luyện.
Nếu có một bậc cường giả đắc đạo thấy hắn mang bộ dáng nhàn nhã, vừa tản mát vừa tu luyện thế này thì sẽ tức giận mắng to. Cũng bởi nguyên do là người xuyên qua, trí nhớ chủ nhân thân thể cũ bị mất gần hết, nên Trương Tống không biết gì. Là người có thiên phú cực cao còn không nói, nếu là người tư chất bình thường, thời điểm tu hành nhất định sẽ cẩn thận bế quan, lo sợ một chút sai lầm sẽ dẫn đến việc tu hành bị ngắt đoạn giữa chừng. Không cẩn thận sẽ bị phản phệ tẩu hoả nhập ma.
Bất quá, nếu biết Trương Tống hẳn cũng không lo lắng chút nào, bởi vì... hắn mang huyết mạch ma nhân nha. Còn sợ nhập ma cái gì a.
Không biết qua bao lâu, toàn thân Trương Tống cảm thấy vô cùng thoải mái một trận. Thân thể hắn trở nên vô cùng nhẹ nhõm, như vừa mở ra cái gì, tiến đến tầng thứ mới, bước ra khỏi vũng bùn ban đầu.
Hắn cảm thấy không khí càng thơm ngọt, thiên địa dường như cũng không còn giống như trước. Trong thể nội hắn, trên xương cốt bỗng xuất hiện đường vân của chín cái trận pháp rườm rà phức tạp, phân bố lần lượt khắp người hắn theo một quy luật kỳ diệu nào đó.
Toàn bộ các trận pháp đều ảm đạm trống rỗng, chỉ có tại trận pháp dưới cùng xuất hiện một chút vật chất tử sắc. Điều này có ý tứ hắn bây giờ mang tu vi Nhất Phẩm a!
Thời điểm này, bỗng một âm thanh vang lên:
"Đinh! Kí chủ đã là người tu hành. Hệ Thống Thất Bại Giả chính thức kích hoạt!".