Sắc mặt Ngải Tam Hùng nhất thời dài xuống, buồn bực không vui "Nếu nhị tỷ ngươi nếm thử một lần, chắc chắn sẽ không nói như vậy".
Lâm Xiêu Lan cười lạnh khinh thường "Đừng nói nữa, ta còn không biết người chỉ thích vui vẻ với các nữ hài tử nhỏ tuổi, làm sao thích một bà nương già như ta".
Sau khi nói xong, nội tâm Lâm Xiêu Lan vui vẻ. Hừ, ngươi dám phơi bày lịch duyệt ta ra trước mặt người khác khiến ta khó xử, ta cũng chơi ngươi một phen. Cái này gọi là lấy đạo trả người.
Ân Phong Trác biến sắc. Ánh mắt nhìn Ngải Tam Hùng nhiều hơn một tia lãnh ý. Thảo nào trong khoảng thời gian vừa rồi, cái tên mũi đeo vòng này luôn nhìn chăm chăm nữ nhi mình như vậy. Hoá ra là một tên sắc đảm biến thái.
Ba người Trương Tống đối với Ngải Tam Hùng cũng hiện ra vẻ mặt khinh bỉ. Đến nữ hài còn không tha, đúng là biến thái trong biến thái.
"Nhị tỷ nói đùa. Nhìn làn da của ngươi a, vẫn căng bóng không nếp nhăn như của nữ hài vậy" Ngải Tam Hùng vẫn vênh váo, thực ra mà nói, bọn hắn lăn lộn trong hắc đạo này đã chịu không ít lăng mạ, đối với tình cảnh này đã quen, thực không có quá nhiều xấu hổ.
"A..." Bất chợt, Tiểu Hân vốn đang bình thường, thần sắc bỗng nhiên hoảng sợ, toàn thân mềm nhũn vô lực ngả vào người Trương Tống.
Trương Tống nhanh tay đỡ lấy nàng, hoảng hốt hỏi thăm "Tiểu Hân ngươi sao vậy?".
"Ta cũng không hiểu. Bỗng nhiên pháp lực ta đình chỉ không thể lưu chuyển, toàn thân mất hết sức lực a" Vẻ mặt Tiểu Hân kinh hãi.
Chợt Lý Thiên Lộ biến sắc, đưa vạt áo lên che mũi "Cẩn thận, trong không khí có dị hương".
Trương Tống giật mình, lúc này hắn để ý mới nhận ra, trong không khí có một mùi thơm kỳ lạ nhàn nhạt như có như không, nếu không chú tâm lưu ý sẽ khó mà lập tức phát hiện.
Hắn chợt nhận ra điều gì, gấp rút ôm Tiểu Hân lùi sâu vào vách tường trong miếu, tiện tay nắm tay Lý Thiên Lộ lôi theo, kéo giãn khoảng cách với đám người Công Dương Khách.
Trương Tống quay sang Lý Thiên Lộ, muốn nhắc nhở nàng một chút, không ngờ được không đợi hắn nói gì, một cảm giác mềm mại ôn nhu truyền tới, Lý Thiên Lộ bất chợt đổ vào người hắn.
Phía bên kia, sau khi Ân Phong Trác nghe Lý Thiên Lộ nhắc nhở, cũng vội đưa tay bịt kín mũi. Nhưng hành động này là vô nghĩa, ngay sau đó, thân hình hắn liền vô lực ngã xuống trên mặt đất, tay ôm nữ hài nằm sấp trên ngực.
Nhìn thấy một màn này, tam đại ác nhân Đông Xuyên lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Công Dương Khách giơ ra một bình ngọc cười lớn:
"Ha ha, tư vị Liệt Hoa Súy Hương như thế nào? Độc hương này giá cả rất đắt, tính ra cũng không ủy khuất các ngươi. Chỉ cần hơi hít phải một chút điểm hương, toàn thân pháp lực sẽ bị ngưng kết, gân mạch đông cứng, nguyên khí trì trệ, thân thể bất động. Các ngươi đã xong, đừng dãy dụa vô ích".
Ân Phong Trác kinh hãi "Liệt Hoa Súy Hương? Là độc hương của Âm Dương Giáo, tuy chỉ thuộc hàng ngũ trung phẩm, nhưng tác dụng không thua gì độc hương cao cấp? Âm Dương Giáo sẽ không bao giờ bán thứ này ra ngoài, sao ngươi lại có được?".
Công Dương Khách lắc lư cái đầu trọc cười nhạt "Không ngờ ngươi lại hiểu rõ như vậy. A, cũng không sai, các hạ là kiếm tu Ân Ly đại danh đỉnh, chút kiến thức này quả thật không để vào mắt. Có điều, như ngươi nói, không mua được, không thể cướp a?".
Ân Phong Trác lắc đầu cười khổ " Lúc này còn cái gì kiếm tu đại danh đỉnh đỉnh. Vô ý rơi vào chi thủ của các hạ, không cần phải chế giễu ta".
"Các hạ quả là có khí độ. Vậy ta cũng không khách khí nữa". Dù lúc này đã trở thành địch nhân của nhau, Công Dương Khách gật đầu tán thưởng một tiếng.
Tuy bọn hắn là người trong hắc đạo, hành động không úy kỵ, nhưng đối với những bậc đại trượng phu vẫn có sự kính trọng nhất định.
Bất quá, kính trọng là một chuyện, hành sự là một chuyện khác.
Ngải Tam Hùng nhìn nữ hài vẫn luôn bất tỉnh nằm trong ngực Ân Phong Trác mà miệng chảy nước, ánh mắt tràn ngập dâm ý "Đại ca, nữ hài này nhất định phải để cho ta".
"Còn nam nhân này là của ta. Chậc chậc, trông thật đẹp trai, cho dù thân thể yếu ớt thì cũng là một lô đỉnh tốt". Vẻ mặt Lâm Xiêu Lan cũng kích động nhìn về phía Trương Tống.
"Được được, các ngươi không cần tranh dành. Đều cứ thoải mái lựa chọn. Đêm nay còn rất dài".
Công Dương Khách buồn bực. Hai tên đệ muội này bản lãnh lớn, đầu óc không tồi. Nhưng đều có nhược điểm quá háo sắc. Một người ưa thích nữ hài nhỏ tuổi, một người ưa thích nam nhân đẹp trai.
Hắn cũng vô cùng chán nản. Bộ dáng hắn không được đẹp trai gì. Chính hắn cũng từng có ý tứ với tam muội, nhưng lại bị đối phương từ chối không chút ngần ngại. Vậy mà sau đó, tam muội lại tìm vô số nam nhân đẹp trai khác hoang lạc.
Chính vì nguyên do Lâm Xiêu Lan đã trải qua tứ địa tam hải, nên hắn cũng không còn hứng thú với vị tam muội này. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện mình không thể chạm vào, lại có nam nhân khác có thể vui vẻ thoả thê. Đều không nhịn nổi việc danh dự nam nhân bị xúc phạm mà nổi khí giận dữ.
Trương Tống lúc này không còn gì để nói. Trương Tống ta đây kiệt ngạo bất tuần, vấn thiên đạp đất, lại có người muốn bắt về làm lô đỉnh? Vui sướng xong hấp thu dương khí để tu luyện?
Cái đám hắc đạo này... thật không còn gì để nói.
Hắn lúc này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những người trong miếu ngửi phải Liệt Hoa Súy Hương đều vô lực ngã xuống, còn hắn lại không sao. Pháp lực trong cơ thể vẫn vận chuyển bình thường.
Lúc này đây hắn đứng dựa vào tường miếu, tư thế này giống như hắn bị độc hương ảnh hưởng, toàn thân vô lực dựa vào tường nên không ai nghi ngờ.
Trước ngực hắn ôm hai giai nhân Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân đang bị trúng độc hương, không thể không dựa vào người hắn tránh té ngã xuống đất.
Cả hai mặt đỏ bừng một mặt, mỗi người nhìn lấy đối phương đối diện, thấy cả hai đều đang dựa vào lồng ngực một nam nhân thì xấu hổ chưa từng có. Hận không thể cử động cơ thể mà đào một cái hố lớn chui xuống.
Lý Thiên Lộ thì đỡ hơn một chút. Dù sao Trương Tống cũng là lão công nàng. Còn Tiểu Hân thì khác, đây là phu quân của tỷ tỷ, còn là cô gia của nàng.
Chính vì vậy, tim của hai người trong lồng ngực đập bịch bịch, hơi thở mạnh gấp gáp. Từng làn hơi thở thanh tân đạm nhã không ngừng truyền đến mũi Trương Tống từ lồng ngực của hắn.
Trương Tống vô cùng vui vẻ. Hắn cũng không biết nên cám ơn hay trách cứ tên ác nhân Công Dương Khách này đây. Với bản tính của Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân, nếu không bị trúng độc Liệt Hoa Súy Hương, e rằng sẽ không chịu cùng một chỗ nằm vào ngực hắn như thế này.
Sau này có nên tìm mua hương này, dự trữ một ít!
A phi phi! Ta thật bỉ ổi!
Chợt Trương Tống như nghĩ ra cái gì, quan sát thể nội thì thấy trong kinh mạch, một luồng khí hồng xám đang bị hai luồng khí một tím một kim tự động bài xích, chèn ép từng tia khí hồng xám dồn về phía da, theo lỗ chân lông chậm rãi tiết ra ngoài.
Trong lòng hắn vô cùng kinh hỉ. Ma khí và Mạch Khí trong cơ thể hắn vậy mà có tác dụng khắc chế Liệt Hoa Súy Hương này.
Có điều, bề ngoài Trương Tống vẫn không có biểu hiện gì. Vẫn một mực vờ như bị trúng độc, toàn thân vô lực. Lúc này hắn không dám vọng động. Vì tu vi tam đại ác nhân kia đều hơn xa hắn. Đành phải nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ, cẩn trọng quan sát tràng cảnh trước.