Thấy Trương Tống đối mặt với mình không những không sợ hãi, còn nhìn chăm chăm Tiểu Li, Hồng Tố Cực liền biết trong não tử của hắn đang nghĩ gì.
Dung mạo tuyệt sắc của nàng như được phủ thêm một lớp phấn hồng, đồng thời tức giận hừ lạnh. Một cơn gió thổi qua, thân hình nàng hoá thành tàn ảnh tan trong không khí.
Thấy cảnh này Trương Tống giật mình, bỗng hắn cảm thấy trên cổ truyền đến áp lực. Thân ảnh Hồng Tố Cực chợt hiện ra trước mắt, bàn tay trắng mịn không tì vết bóp lấy cổ hắn:
"Ánh mắt vừa rồi của ngươi là gì?".
Giọng nói nàng lạnh lùng đạm nhạt, không thể đoán ra nàng đang nghĩ gì trong đầu.
Bỗng nhiên bị bóp chặt cổ, Trương Tống tuy giật mình nhưng không dám làm ra bất cứ hành động dãy dụa gì. Có trời mới biết yêu nữ này bỗng dưng ngứa tay, bóp nhẹ một cái là cái mạng nhỏ của hắn liền ô hô.
Khí thế Hồng Tố Cực toả ra vô cùng mạnh mẽ, lại ở rất gần khiến hắn không thể tự chủ mà trong lòng run lên.
Ở khoảng cách này, vị trí này, hắn vô pháp thoát được.
Khoảng cách giữa Nhất Phẩm và Tông Sư quá lớn.
Thấy Trương Tống không trả lời, bỗng dưng Hồng Tố Cực mỉm cười khẽ đảo chiếc lưỡi mịn hồng tư nhuận qua đôi môi đỏ nhỏ nhắn. Khí thế bức người đột nhiên biến mất. Áp lực bàn tay bóp cổ Trương Tống cũng buông lỏng, bất quá vẫn không thả ra.
Hồng Tố Cực đưa khuôn mặt lại sát mặt hắn, chỉ cần nhích thêm một chút sẽ khiến hai chóp mũi chạm vào nhau. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn thở ra một hơi, ngữ khí mị hoặc: "Đẹp không...?".
Áp lực từ bàn tay của Hồng Tố Cực đặt trên cổ hắn biến mất, lúc này chỉ còn cảm giác mềm mại mát lạnh dễ chịu.
Khoảng cách khuôn mặt Hồng Tố Cực rất gần Trương Tống. Mơ hồ nếu hắn khẽ động khuôn mặt, môi hắn và nàng sẽ chạm vào nhau. Khi nàng hé miệng nói ra, một làn lan hương dịu nhẹ thơm ngát phả vào mặt khiến nội tâm Trương Tống chợt rung động.
Nguyệt quang nhu hoà phủ xuống chiếu sáng khu rừng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt sắc không vết gợn của Hồng Tố Cực càng thêm kiều mị. Trương Tống thậm chí còn thấy được những sợi lông tơ tinh tế tỉ mỉ trên làn da bạch mĩ của nàng. Đôi mục nhãn như thu thủy, run run vô cùng đáng yêu động lòng người.
"Đẹp a...". Nghe Hồng Tố Cực hỏi, Trương Tống vô thức đáp.
Nói xong chợt hắn giật mình. Xong! Nữ nhân này bỗng bày ra một mặt khả ái khiến hắn bỗng dưng bị hút hồn mất tự chủ. Trả lời đẹp coi như hắn xong rồi.
Ý tứ trong lời nàng có lẽ không phải hỏi dung mạo nàng đẹp hay không, mà là cái kia a.
Nữ nhân này ắt hẳn thẹn đến giết ta mất.
Không hổ danh là yêu nữ. Lúc đầu một mặt lạnh băng, đảo mắt đã chuyển thành bộ dáng tiểu muội muội đáng yêu. Thay đổi thật nhanh. Nếu ở hậu thế, nữ nhân này đầu nhập làm diễn viên, tài diễn xuất cộng thêm dung mạo tuyệt sắc này, việc trở thành minh tinh ắt hẳn dễ như lật bàn tay.
Dây thừng trói trên thân đã được tháo buộc, lúc này toàn thân Trương Tống hành động tự do. Ấn ký Ma Thiên trong thể nội toát ra ma khí nồng đậm, sẵn sàng kích phát. Mạch khí trong kinh mạch cũng vận lên đề phòng.
Dù hắn biết tại tư thế bị trảo thủ của đối phương nắm cổ như thế này, đối phương muốn giết hắn chỉ là một ý niệm. Tu vi giữa hắn và Hồng Tố Cực lại như khoảng cách trời với đất.
Bất quá, chỉ cần có một tia hi vọng mong manh, dù chỉ nhỏ bằng hạt cát, hắn vẫn sẽ không buông tha.
Đột nhiên trong đầu Trương Tống loé lên một tia quang minh.
Kim Thêu Bất Bại!
Hệ thống giới thiệu chỉ cần bị Kim Thêu Bất Bại tạo thành vết thương, nạn nhân lập tức sẽ tử vong. Không biết có tác dụng với cường giả như Hồng Tố Cực không.
Có điều, với khoảng cách sát gần nhau như thế này, chỉ cần hắn vừa xuất ra kim thêu liền bị phát hiện, đừng nói là đâm được đối phương.
Trái với suy nghĩ của Trương Tống, Hồng Tố Cực bỗng dùng hai tay khoác lên cổ hắn, kéo thân thể hắn lại kề sát với thân mình, khoé miệng nở nụ cười châm chọc: "Trương huynh nghĩ với tu vi của ngươi, có thể phản kháng ta sao?".
Một luồng pháp lực nhu hoà truyền đến, khiến pháp lực Trương Tống vừa vận lên căng thẳng đề phòng, bỗng nhiên giống như bị hoà tan, mềm nhũn ra chìm xuống.
Cảm nhận được xúc cảm mê người từ hai bồng đảo truyền đến, thái dương Trương Tống chảy mồ hôi lạnh. Nữ nhân này không lẽ đang chơi đùa, quyến rũ ta. Đợi ta làm ra hành động gì vô lễ, liền có cớ một chiêu đánh chết?
Hai cánh tay nhỏ gầy của nàng khoác lên cổ Trương Tống khiến hắn nổi da gà. Có khi nào hai bàn tay bỗng dưng mọc ra móng nhọn, không nói một lời liền ghim vào cổ hắn?
Thật nguy hiểm, gian xảo a! Còn rất độc ác!
Lời nói không hợp ắt sẽ mang đến hoạ sát thân. Im lặng mới là vương đạo.
Bất quá, được một mỹ nhân chủ động ôm vào người, vẫn là một kiện sự tình thư sướng. Nghĩ tới đây, Trương Tống không nhịn được khẽ liếc xuống một chút.
Thấy Trương Tống không nói gì, còn liếc xuống ngực mình, Hồng Tố Cực cười đến run rẩy: "Trương đại ca, ngươi không nói lời nào, còn nhìn ngực ta. Trông ngươi tựa hồ không sợ hãi chút nào nha".
Trương Tống thở dài: "Việc đã đến nước này, sợ hãi hay không còn có tác dụng gì. Ta có thể phản kháng sao? Ngươi quá đẹp, ta nhìn nhiều hưởng thụ một chút, lúc chết cũng không tính thua thiệt. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ phong lưu cũng tốt".
Đến lúc này, Trương Tống bỗng nhiên cảm thấy bản thân không còn chút sợ hãi gì. Đã chết một lần rồi a, chết thêm lần nữa thì có sao?
Đồng thời, bị một nữ nhân uy hiếp như thế này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bất mãn tức giận. Liền đưa hai tay ôm lấy Hồng Tố Cực. Vòng tay siết chặt. Kéo nàng ép chặt vào người. Y phục cả hai bị dày vò nhăn nhúm.
Trương Tống hung hăng hít hương thơm quyến rũ trên người nàng, tận hưởng xúc cảm thư sướng do da thịt liền kề truyền đến.
Dù cách nhiều lớp vải dày, bất quá hai người vẫn cảm nhận được rõ ràng thân nhiệt trên thân đối phương.
Đúng vậy a. Cho dù là chết, cũng phải thật sung sướng. Chí ít sẽ không quá lỗ.
Bị hành động của Trương Tống làm cho bất ngờ. Hồng Tố Cực hơi sửng sốt. Bất quá, nàng rất nhanh định thần lại, cười khanh khách:
"Ngươi rất có đảm lượng a. Những kẻ khác đối mặt ta, không cầu xin tha thứ thì cũng là sợ đến ngất xỉu. Ai... vì câu nói đó, ta sẽ tha cho ngươi".
"Hồng cô nương nói thật?". Nghe vậy nội tâm Trương Tống vui mừng. Yêu nữ này thật buông tha ta? Bất quá, câu nói gì? Nội tâm Trương Tống nghe vậy nghi hoặc. Hắn không nhớ mình đã nói ra thần chú gì mà có thể khiến Hồng Tố Cực tha cho hắn.
Thế cục đột nhiên xoay chuyển, khiến hắn có chút không kịp thích ứng.
"Cũng không chắc chắn". Hồng Tố Cực trả lại một lời đáp mơ hồ, vẻ mặt vũ mị: "Còn phải xem biểu hiện của ngươi".
Trương Tống không nhớ, thời điểm nam hài phát ra khí tức nguy hiểm, hắn đã thốt lên câu "Cẩn thận!" nhắc nhở Hồng Tố Cực. Có là chỉ là lời nói đột ngột trong lúc vô tình, nên não hắn không để tâm nhớ đến.
Hồng Tố Cực xưa nay một thân huyết hải, tuy xinh đẹp được vô số nam nhân để tâm ve vãn, nói lời yêu thương. Bất quá, đó chỉ là thời điểm nàng còn bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ, yêu kiều yếu đuối.