Bỗng nhiên Đoàn Chính Thuần mắt trợn trắng, vẻ mặt kinh hoảng, hai tay bụm lấy cổ, hoảng hốt thều thào: "Độc?".
Pháp lực trong cơ thể hắn ngày thường vận chuyển lưu loát, lúc này bỗng nhiên đình trệ. Cùng với đó, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, hô hấp đột nhiên khó nhọc
Đoàn Chính Thuần liếc nhìn vân vụ màu hồng phía xa, hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Nguyên lai là do đám vân vụ này dở trò quỷ. Trong vô hình toát ra một mùi hương kỳ dị, độ nồng hương thơm rất yếu ớt, phải ngưng thần tinh tường lắm mới nhận thấy.
Dù vân vụ ở cách xa hắn, nhưng dị hương của nó không biết đã lan tới chỗ này từ lúc nào.
Trong giang hồ vụ khí thường đi cùng với hương độc, hắn tinh lực lại đặt ở nơi khác, trong lúc nhất thời lại quên đi cái gốc rạ thường thức này.
Hồng Tố Cực đắc ý, mặt hiện lên vẻ hiểm ác: "Kẻ nhìn thấy thân thể của ta, chết!".
Trương Tống từ xa nghe lời này của Hồng Tố Cực thì giật thót, hắn cũng nhìn thấy hết một màn xuân diễm của nàng a...
Lời cuối chưa nói hết, Hồng Tố Cực tay vung huyết kiếm, hoá thành một đạo tàn ảnh phi thân đánh đến Đoàn Chính Thuần. Ngay bên cạnh nàng, tiểu bạch thỏ song song theo sát, di chuyển tới đâu, toả hồng vụ tới đó. Một người một thỏ như khiêu vũ dưới ánh trăng.
Đoàn Chính Thuần thấy cảnh này thì kinh sợ. Vừa trọng thương, vừa trúng độc, lại chỉ còn một cánh tay phải, thực lực hắn lúc này mười thành chưa phát huy được ba. Kết cục đã rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, Đoàn Chính Thuần cảm thấy căm hận vô vọng. Ba lần bảy lượt thất thủ trong mưu ma chước quỷ của tiện nữ này. Chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở đây?
Cảm nhận được khí tức tử vong sắp sửa buông xuống, ánh mắt Đoàn Chính Thuần hiện vẻ điên cuồng, nghiến răng giận dữ: "Là ngươi ép bức ta, đã vậy, ta kéo ngươi xuống hoàng tuyền cùng bầu bạn".
Nam hài áo bào rộng như nhận được lệnh, đứng chắn trước mặt Đoàn Chính Thuần, toàn thân run rẩy kịch liệt, khuôn mặt trắng xám đỏ bừng lên, da thịt căng phồng ra như bị ai đó bơm không khí vào. Từ thân thể nam hài toả ra một cỗ khí thế áp bách truyền ra không khí xung quanh.
Trương Tống đứng cách xa cảm nhận được cỗ khí thế này, không nhịn được trong lòng hoảng sợ, tóc gáy dựng đứng lên, trong lúc nhất thời mơ hồ cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm chết người truyền đến.
Lúc này Hồng Tố Cực chỉ cách nam hài có vài trượng, thấy cảnh này Trương Tống hoảng hốt thốt lên: "Cẩn thận".
Từ lúc bị Hồng Tố Cực bắt đi, tuy tràng khí rất nguy hiểm, nhưng hắn không cảm nhận được sát ý của nàng đối với mình. Cùng với đó, Trương Tống nhận thấy ánh mắt của Đoàn Chính Thuần tuy lời nói đạo mạo, nhưng ánh mắt nhìn Hồng Tố Cực rất dâm tiện, kể cả trước khi nàng chưa... thoát y.
Bởi vậy, hắn tự nhiên liền không có cảm giác hảo cảm với Đoàn Chính Thuần. Còn Hồng Tố Cực ít ra là người quen, lúc trước nàng còn mang thân phận Thiên Cực công chúa. Nên có chút không muốn nàng hương tiêu ngọc vẫn.
Bất quá không chết là không chết, nhưng bị trọng thương hủy tu vi thì có thể, điều này mới là tốt nhất a. Dạng này hắn sẽ không bị nàng dùng thực lực cường thế dắt mũi, chơi đùa trong lòng bàn tay.
Hồng Tố Cực nghe được thanh âm của Trương Tống, vẻ mặt hiện lên ý ngạc nhiên khẽ liếc hắn một cái, khoé môi không tự chủ nhếch lên.
Thân hình nàng như múa, khí tức cuồng bạo trên thân nam hài vừa hiện, nàng liền uốn cong thân thể, váy hồng phất phơ trong gió tựa như tiên nữ, nhanh chóng lùi ra phía sau.
Phía sau vẻ điên cuồng của Đoàn Chính Thuần, ẩn trong mắt hắn là một tia tỉnh táo khó mà phát hiện.
Thấy Hồng Tố Cực lui người lại, lấy một tốc độ chớp nhoáng, nam hài đang mặt đỏ run rẩy, thân hình phình ra bỗng xẹp lại như thường, toàn thân trở về trạng thái bình thường bay trở về, nhập vào thân thể Đoàn Chính Thuần không thấy bóng dáng.
Cùng một thời điểm, sáu trường kiếm thanh sắc xuất hiện, ông ông tác hưởng, mãnh liệt phi về phía Hồng Tố Cực.
Đoàn Chính Thuần thì quay đầu không do dự, nhảy lên không trung muốn phi thân đào thoát.
Đứng từ xa, ngay từ khi Trương Tống thấy khí tức nam hài trở về bình thường, hắn liền đoán được ý đồ của Đoàn Chính Thuần. Không ngờ đối phương trực tiếp làm ra hành động bỏ con, để pháp tướng lục kiếm lại chặn địch cho mình đào thoát.
Pháp tướng nếu không được thu hồi lại, bị kẻ địch cường nghạnh phá vỡ, nhẹ thì tổn hao pháp lực, nặng thì trọng thương. Bất quá, trọng thương cũng không nghiêm trọng bằng việc mất đi tính mạng.
Đối với hành động không chút do dự này của Đoàn Chính Thuần Trương Tống thầm gật đầu, âm thầm cảm thán đối phương không hổ là cường giả, tâm chí tinh minh, lòng dạ gian hùng.
Hồng Tố Cực dường như đã đoán trước được chuyện này, môi son nở nụ cười trào phúng: "Đáng tiếc, quá chậm".
Lời này vừa truyền đến bên tai, nội tâm Đoàn Chính Thuần thầm hô không ổn. Thân hình hắn vừa phi thân lên không trung, bên cạnh liền hiện ra một bóng trắng, tiểu bạch thỏ hiện ra há miệng, hàm răng trông đáng yêu vậy mà vô cùng sắc bén, hung hăng cắn lên cổ Đoàn Chính Thuần.
Vẻ mặt Trương Tống hiện lên nét kinh dị. Tiểu bạch thỏ kia vậy mà như thuấn di, vừa ở tại chỗ, không đầy hai giây sau bỗng xuất hiện bên cạnh Đoàn Chính Thuần. Dường như đây là hậu thủ của Hồng Tố Cực.
Đoàn Chính Thuần không kịp phản ứng, hắn lại quay lưng bỏ chạy, cơ bản phía sau không phòng ngự, chính hắn cũng không ngờ được tốc độ thỏ trắng này lại nhanh như thế, liền bị cắn một nhát mạnh mẽ vào yết hầu, máu tươi đỏ sậm từ động mạch hung hăng phụt ra tứ tung, vẩy xuống mặt đất như huyết vũ.
Không đợi hắn kịp thốt lên một tiếng, thân hình Hồng Tố Cực xuất hiện, huyết kiếm lạnh lùng lạnh lẽo nhanh như chớp cắm vào ngực trái Đoàn Chính Thuần.
Nhất kiếm xuyên tim!
Đoàn Chính Thuần chỉ kịp ú ớ, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt hiện lên vẻ không cam tâm.
Hồng Tố Cực lạnh lùng rút kiếm ra, thân thể Đoàn Chính Thuần giật lên theo nhịp rút kiếm, vô lực rơi xuống mặt đất phía dưới.
Tiểu bạch thỏ kia lại vẫn luôn dính chặt miệng trên cổ Đoàn Chính Thuần, cùng hắn rơi xuống. Theo thời gian rơi xuống, thân thể Đoàn Chính Thuần cường tráng to lớn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang dần gầy lại. Sau đó như bị rút hết huyết nhục, làn da co lại, bọc sát bám dính lấy xương. Tới khi rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại một cái xác khô, da xám bọc xương, khí thất sinh vong.
Tiểu bạch thỏ ngẩng đầu lên, trên miệng vẫn còn loe một mảng máu, thấm đỏ lớp lông trắng muốt quanh miệng. Sau khi hút hết tinh huyết của Đoàn Chính Thuần, khí tức của nó bỗng chốc dâng lên mạnh mẽ hơn lúc trước không ít.
Ngay sau đó nó liền rời khỏi xác khô Đoàn Chính Thuần, bay về phía Hồng Tố Cực nhập vào thân thể nàng.
Trương Tống được chứng kiến một màn quen thuộc này, dù không phải lần đầu nhưng vẫn cảm thấy da đầu tê lại.
Nữ yêu tinh này thật khủng khiếp a. Pháp tướng của nàng cũng là một dạng hút máu không thèm chùi mép.
Cảm nhận được ánh mắt của Hồng Tố Cực nhìn tới mình, tóc gáy Trương Tống dựng đứng. Bất quá, vẫn cố nở nụ cười thân thiện: "Hồng cô nương thật lợi hại a. Đoàn Chính Thuần là hoàng đế đại lý thực lực siêu cường cũng bại trong tay ngươi. Thật tốt nha! Tiếc rằng lần này ta không giúp được gì".
Nội tâm Trương Tống cấp tốc xoay chuyển, gấp rút tính toán làm sao thoát khỏi tay nữ nhân này. Hắn không nhịn được nhìn xác khô Đoàn Chính Thuần thêm vài lần, chẳng may yêu nữ này nổi điên, hắn liền nhận được phiếu thông hành đầu thai mà không có sức chống cự.