• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tống phơi cái áo lớn ướt sũng nước của hắn lên. Lập tức tạo thành một bức vải ngăn cách tầm mắt giữa hắn và hai người Lý Thiên Lộ, "Tốt, ai cũng không nhìn thấy nhau, sẽ không phải xấu hổ".

Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân thấy vậy thở phào một hơi. Như vậy thì tốt. Bằng không hắn trực tiếp cởi hết y phục phơi khô trước mặt các nàng, tình thế sẽ vô cùng ngại ngùng. Người này còn có chút lương tâm.

Sau đó Trương Tống không chút do dự, liền cởi quần phía dưới phơi lên giá. Cảm giác ướt sũng thật không thoải mái chút nào.

Thời điểm Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân ở bên kia bức vải nhìn thấy chiếc quần được phơi lên, tim đập thình thịch, người này thật thoát hết y phục để phơi khô?

Có thể hắn là nam nhân. Điểm ngại ngùng này không có. So với nữ nhân càng phóng khoáng hơn?

Nói như vậy cũng có phần đúng. Nhưng một phần vì Lý Thiên Lộ là thê tử của Trương Tống, nên hắn không có chút cố kỵ nào. Đổi lại là nữ nhân khác, ít nhất hắn cũng sẽ không lập tức trực tiếp làm thế.

Còn Tiểu Hân a... thì không vấn đề nha. Nàng là nha hoàn thông phòng của Lý Thiên Lộ, giữa nàng và hắn cũng không cần có nhiều cố kỵ.

Lý Thiên Lộ đã gả cho hắn. Tiểu Hân lại là nha hoàn thông phòng của nàng. Thời điểm nữ chủ nhân được gả đi, Tiểu Hân cũng theo nàng vào khuê phòng a. Đến thời điểm, hai nàng có thể cùng một chỗ với hắn...

Trương Tống lập tức lắc đầu xua tan đi những ý nghĩ mê người kia. A phi phi, ta thật đồi bại. Vào thời điểm này lại đột nhiên nghĩ lung ta lung tung.

Nhưng xác thực, tràng cảnh kia rất tuyệt nha!

Nghĩ đến biểu hiện thân thể của Lý Thiên Lộ vào ban ngày không được tốt, hắn vội lên tiếng "Các ngươi cũng thoát y phục đi a, mặc y phục ướt như vậy nhiễm phong hàn sẽ không tốt".

Phía bên kia, Lý Thiên Lộ nghe vậy đang có chút chần chờ, Tiểu Hân đã lên tiếng nói nhỏ "Tỷ tỷ, ta muốn lập tức thay y phục, toàn thân dính ướt cảm giác không dễ chịu chút nào".

Lý Thiên Lộ nghe nàng đề nghị, nhìn sang phía bên kia, thấy bức vải quả thực đã chắn toàn bộ tầm mắt Trương Tống thì gật đầu "Tốt, muội thay y phục trước, để ta canh chừng".

Trương Tống nghe được thì bất mãn, không nhịn được lên tiếng "Các ngươi nghĩ ta là sắc lang a, thật hổ thẹn, một chính nhân quân tử như ta sẽ không bao giờ nhìn lén".

Trong lòng hắn thầm bổ sung, nếu ta muốn, sẽ quang minh chính đại mà nhìn. Ta không làm gì sai, không cần phải lén lút. Dù sao cũng là người một nhà.

"Tốt, ngươi là chính nhân quân tử" Lý Thiên Lộ hừ nhẹ không để ý hắn. Tuy vậy, trong lòng nàng có chút cảm động khi phát hiện, Trương Tống cố ý đặt bức vải che đi cửa miếu, bản thân hắn ở phía bên kia nhìn ra cửa, các nàng thì ở phía bên trong.

Làm như vậy, thời điểm các nàng thay y phục, sẽ bớt đi ngại ngùng. Tuy giữa đêm này không có ai, trời lại mưa và tối đen. Nhưng việc thay y phục trước cánh cửa mở toang, bên ngoài là màn đêm mưa thăm thẳm, tâm tình nữ nhân hẳn không thể nào bình thường được.

Nghe được âm thanh sột soạt thay y phục bên kia, trái tim trong lồng ngực Trương Tống liền nhảy loạn một hồi. Trong đầu không nhịn được tưởng tượng ra những hình ảnh hương diễm. Tâm tư không ngừng tự đấu tranh.

Hai bên vai Trương Tống tựa hồ hiện lên hai tiểu nhân, một thiên thần trắng thánh khiết, một ma đầu đỏ đầy vọng niệm.

Ma đầu đỏ khuyên hắn "Nên nhìn lén một chút đi nha, một người là thê tử ngươi, một người là nha hoàn thông phòng cũng là người của ngươi, chuyện thiên lý nghĩa địa, sao phải ngại ngùng?".

Thiên thần trắng lập tức phản bác "Ngươi không thể làm vậy. Các nàng không cho phép ngươi nhìn lén. Ngươi và Lý Thiên Lộ còn chưa đi đến cái bước kia".

Ma đầu đỏ không phục "Đã là phu thê chi thực, dù chưa tiến đến giai đoạn kia, nhưng ngươi nhìn một chút vẫn không sai".

Thiên thần trắng xua tay "Không được! Chỉ là phu thê trên danh nghĩa, không có chút tình cảm. Ngươi làm như vậy, chỉ khiến các nàng ghét bỏ ngươi mà thôi".

Ma đầu đỏ tức giận "Chưa tiến đến được một bước kia cũng phải có dự tính. Chẳng lẽ ngồi yên chờ các nàng chủ động? Hừ, ngươi có còn là nam nhân hay không?".

Thiên thần trắng quát lại "Không thể dùng phương thức thô bạo như vậy được!".

Ma đầu đỏ nghe vậy không nhịn được, lập tức huy quyền đánh thiên thần trắng một trận. Thiên thần trắng cũng không yếu thế chút nào, chưởng cước lập tức vung ra. Hai bên đánh loạn lên bất phân thắng bại.

Giữa lúc này, thanh âm của Lý Thiên Lộ chợt vang lên "Chúng ta đã đổi y phục xong, ngươi hãy lui vào trong này ngồi nghỉ a".

Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân một người canh chừng, một người đổi y phục, đã nhanh chóng đổi xong.

Nhìn thấy Trương Tống ngồi đối diện cửa miếu, hàn phong thổi vào liên miên, nàng liền có chút lo lắng. Cho dù thân thể là người tu hành, cũng không thể chịu đựng tốt hàn phong bào mòn thời gian dài.

Xác thực như thế, lúc này Trương Tống lại không mặc y phục, tiết trời đang giữa đông, nói hắn không lạnh là nói láo. Bất quá, vì hai tiểu nhân đang tranh đấu với nhau, nên ngay cả thân thể đang run lên lẩy bẩy vì lạnh từ lúc nào không hay, Trương Tống cũng không hay biết.

Nghe Lý Thiên Lộ lên tiếng đề nghị, Trương Tống có chút kinh ngạc "Thay xong?".

"Đúng nha" Thanh âm Lý Thiên Lộ lại vang lên, "Trong vòng trữ vật của ta có mang rất nhiều y phục".

Trương Tống: ". . ."

Hắn cũng có một nhẫn trữ vật nha. Vì cái gì ta quên không sử dụng đồ chơi này đây?

Từ khi trở về kinh thành Đại Lý tụ hội với các nàng, sau đó cả ba gấp gáp rời thành, hành trang đặt tại khách sạn chỉ toàn y phục nên hắn cũng lười nhác quay lại lấy.

Sau đó, trên đường đi hắn cũng quên mua y phục khác...

Kết cục, lúc này hắn không có y phục để thay...

Cảm nhận từng cơn lạnh lẽo đến thấu xương của phong hàn bên ngoài thổi vào, Trương Tống trầm ngâm một lúc, sau đó hắng giọng lên tiếng "Lộ nhi, ngươi có thể cho ta mượn một bộ y phục?".

Lý Thiên Lộ nghe vậy do dự "Ngươi không có y phục khác...? Nhưng y ngươi mặc y phục của ta không tốt nha...".

Nhìn thấy y phục phơi trên giá của Trương Tống vẫn còn ướt sũng nước, thời điểm này là đông chí, không khí ẩm lạnh, dù phơi bên đống lửa lớn nhưng e rằng sẽ khó mà nhanh khô. Lý Thiên Lộ cảm thấy có chút khó xử.

Dù hắn và nàng là phu thê, nhưng chưa bao giờ kề cận thân thể với nhau. Lúc này để hắn mặc y phục nàng, có chút...

"Không sao, nếu là y phục của nương tử, ta không ngại mặc đồ nữ nhân" Trương Tống nhanh chóng đáp lại.

Lý Thiên Lộ khẽ thở dài. Nghĩ đến hắn rất tốt với mình. Hai người còn là phu thê danh nghĩa chi thực. Điều này không thể phản bác...

Lúc này nếu không nhanh chóng mặc y phục, rất có thể sẽ vì nhiễm phong hàn mà mắc bệnh... Vừa rồi nghe thoáng qua, dường như có thời điểm hai hàm răng hắn đánh vào nhau vì lạnh a.

Chỉ là mặc y phục, cũng không có gì không ổn...

Trương Tống thấy phía bên kia Lý Thiên Lộ trầm mặc không nói, nghĩ là nàng từ chối thì buồn bực chống cắm. Ai, cũng không thể trách, ngươi đột ngột hỏi mượn y phục nữ nhân, người ta không nổi giận đánh ngươi đã là may mắn.

Chợt lúc này một bàn tay vươn qua bức vải, nắm một bộ y phục trắng đưa tới, "Cho ngươi".

Trương Tống thấy vậy thì vui vẻ. Đây không phải nữ nhân bình thường nha. Đây là nương tử của ta.

Vốn hắn đang suy nghĩ phải tốn thêm một phen miệng lưỡi thuyết phục, không ngờ nàng đã đồng ý. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK