• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng rất nhanh Trương Tống cười trừ. Không nói đến việc hắn ngu ngốc mà làm thế thật , cho dù có thể chạy được vạn dặm như vậy, đoán chừng hắn vừa chạy đến Thiên Khung Thành đã nằm lăn ra như gà chết.

Ba người trên đường gặp một quán trà nhỏ ven đường, liền dừng chân nghỉ ngơi. Đi đường từ lúc nửa đêm tới lúc này, ai cũng muốn dừng chân nghỉ một chút. Cũng không thể một mạch đi ngàn dặm mà không nghỉ chút nào.

Ba người đi vào quán trà thì bất ngờ, trong quán trà vậy mà đã chật kín người.

Quán trà này vốn có diện tích nhỏ bé, lúc này thực đã chật chội đến không thể chật chội hơn. Trương Tống thầm nghĩ, một quán trà này nằm tại một vùng ngoại ô vắng vẻ, lại có sinh ý lớn như vậy? Chẳng lẽ người Đại Lý rất yêu thích uống trà? Hoặc hôm nay là đại hội trà đạo các loại hình gì đấy?

Ba người Trương Tống nhìn xung quanh quán trà một lượt, thấy thực sự bàn trà nào cũng có người ngồi thì sắc mặt khó xử, chẳng lẽ lại rời đi. Theo tình hình bọn hắn thấy, xung quanh không còn quán trà nào gần đây nữa, muốn tìm nơi nghỉ chân có chút khó khăn.

Tiểu nhị thấy ba người Trương Tống chần chừ đứng tại cửa, liền chạy tới xoa xoa tay cười khổ: "Ba vị khách quan, chỗ ngồi trong quán đã kín, nếu các vị không lấy làm phiền, có thể đợi một số khách nhân dùng trà xong, lại tiến tới?".

Trương Tống bất mãn: "Làm vậy là các ngươi không trọng khách nha. Ta thấy rõ ràng còn chỗ".

"A?". Tiểu nhị nghe vậy thì giật mình, quay đầu lại nhìn Đông, nhìn Tây trong quán trà một lượt, không thấy còn chút chỗ trống nào, không khỏi ngơ ngác quay lại nhìn Trương Tống nghi ngờ.

"Các ngươi không phải còn có bàn chưởng quầy? Để cho chúng ta ngồi đấy cũng tốt, tránh lãng phí. Ngươi xem, chúng ta có ba người, một khoản bạc không nhỏ nha". Trương Tống chỉ tay về hướng bàn chưởng quầy.

"Trương Tống!".

"Trương đại ca".

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân bên cạnh không nhịn được mà xấu hổ lần lượt lên tiếng. Ở đây có bao nhiêu người, sao có thể ngang nhiên thô lỗ như vậy.

"Ta cũng không nói sai...". Trương Tống bất mãn. Tại thế giới hậu thế, không phải các xe hàng rượu, vịt nướng ven đường cũng là ngồi ăn tại nơi phục vụ như thế? Nhiều quầy bar trong vũ trường, nhà hàng cũng như vậy. Phong cách vô cùng tiện lợi, thú vị. Người cổ đại có phần cổ hủ nha, ài...

"Cái này, cái này...". Tiểu nhị khó xử. Lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh này, nhất thời không biết xử lý thế nào.

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo truyền tới: "Ba vị nếu không có chỗ ngồi, nếu không chê, mời đến bàn của ta".

Ba người Trương Tống quay đầu nhìn lại, thấy được tại một bàn trà cách đấy không xa, có hai người một nam một nữ đang ngồi. Một bàn chỉ có hai người ngồi nên phần còn lại thừa nhiều.

Nữ nhân vẻ mặt non nớt, y phục bộ dáng như thị nữ. Nam tử kia tuy mặc y phục nam nhân, nhưng thùy tai khác biệt cùng môi mỏng đỏ mềm. Dung mạo có phần trắng trẻo như ngọc. Vừa rồi giọng nói lại rất mềm mại êm tai. Trương Tống liếc qua liền biết đây là nữ giả nam trang.

Lý Thiên Lộ gặp nam nhân mời chào bọn họ thì do dự. Tiểu Hân thì Lý Thiên Lộ đi đâu, nàng đi tới đấy, nên cũng đứng yên không có động tĩnh gì.

Trương Tống trong lòng lại vui vẻ, được một mỹ nữ mời trà thì kẻ ngốc mới từ chối. Cũng không hiểu vì sao những người kia không nhìn ra nàng này giả nam trang.

Hắn khách khí tiến tới ngồi cạnh vị nữ giả nam này, vẻ hào phóng "Đa tạ vị cô... huynh đài này chiếu cố. Tiểu nhị, tiền trà hai vị này ta sẽ trả giúp".

Vị nữ giả nam trang này không nhận ra Trương Tống suýt lỡ miệng hô cô nương, nàng mày liễu giật giật, mỗi chén trà chỉ có giá một lượng bạc, ngươi tỏ vẻ đại thiếu gia cái gì.

Bất quá, nàng đã mời bọn hắn tới ngồi, lời này cũng không tiện nói ra miệng: "Khách khí, các hạ cứ gọi ta là Hoàn San".

"Trương Tống". Trương Tống gật đầu mỉm cười đáp lại.

Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân thấy Trương Tống đã lại ngồi, đành tiến tới theo.

"Vị này là nương tử ta, Trương phu nhân, vị này là Hân cô nương". Trương Tống lần lượt giới thiệu.

Chợt hắn giật mình, mày cau lại đau đớn. Phía dưới bàn, Lý Thiên Lộ đang tức giận đưa tay véo đùi hắn. Nữ nhân này bàn tay trông mềm mại yếu ớt đến thế, vậy mà bóp thật đau.

Hoàn San chú ý thần sắc của Trương Tống, dường như biết chuyện gì xảy ra, khoé miệng có chút nhếch lên, cười thầm trong lòng. Bất quá, vì sao Trương phu nhân này bỗng nhiên mặt đỏ như vậy?

Lý Thiên Lộ sau khi véo Trương Tống thật đã tay liền có chút xấu hổ. Ngày thường, nàng véo tai hắn quen, vậy mà hôm nay quen tay, véo đùi hắn. Nữ nhân cố ý chạm tới đùi nam nhân có phải hay không quá lỗ mãng? A, thật xấu hổ chết!

Tiểu Hân từ khi cùng Trương Tống kinh lịch đối địch, liền đối với hắn cảm thấy dần dần thân cận. Sau khi nghe hắn giới thiệu mình thì cảm động. Trương đại ca thật tốt, không coi ta là nha hoàn.

Hai bên sau khi nói vài câu khách khí, Trương Tống hỏi: "Hoàn huynh, không biết vì sao ngươi mời chúng ta lại ngồi cùng bàn, thật ngại nha. Cũng nhờ ngươi, mà chúng ta không phải rời đi tìm nơi khác nghỉ chân".

"Không có gì, vừa nãy ta quan sát thấy Trương huynh nói vài câu với tiểu nhị, bộ dáng khí phách, ắt hẳn không phải người tầm thường, nên muốn mời tới uống một chén trà". Hoàn San mỉm cười. Bất quá không phải vậy. Nàng thấy Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân một bộ dạng phong trần mệt mỏi, nên muốn chiếu cố một chút mà thôi.

Còn nam nhân này... một bộ dáng yếu ớt, bước chân phù phiếm, hơi thở đứt quãng, rõ ràng không phải người có tu vi, nói là có khí phách thực chất chỉ là lời khách khí.

Trương Tống nghe vậy thì lại thoải mái một trận. Được một tiểu cô nương nói bản thân khí phách, khen nức nở một trận, cảm giác thật tuyệt.

Hoàn San chuyển chủ đề: "Ba vị cũng là muốn đến Hội Phật Hoa tại hồ Nhĩ Hải?".

"Hội Phật Hoa?". Ba người Trương Tống, Lý Thiên Lộ, Tiểu Hân hồ nghi nhìn đối phương.

"Các vị không biết?". Hoàn San bất ngờ.

Trương Tống cùng Tiểu Hân lắc đầu. Trương Tống giải thích: "Tại hạ cùng nương tử, Hân cô nương chỉ là dạo chơi qua đây mà thôi, cũng không nghe qua chuyện này".

Hoàn San nghe vậy thì mỉm cười. Dạo chơi? Chỉ có tiểu hài tử mới tin nha. Bộ dáng phong trần mệt mỏi của các ngươi không giống dạo chơi chút nào. Có điều nàng cũng không chọc thủng.

Lý Thiên Lộ lúc này vì đã ý thức được nên không tiếp tục véo đùi Trương Tống. Chỉ có thể không lộ dấu vết, kín đáo lườm hắn một cái. Lúc này cũng không tiện đứng dậy véo tai hắn một trận. Sau đó nàng lên tiếng: " Hội Phật Hoa này ta biết. Ba năm một lần, Tam Nguyên Quy Tụ, người Đại Lý thường tổ chức niệm Phật, thả đèn lồng hoa sen tại hồ Nhĩ Hải cách phía bắc kinh thành Đại Lý hai dặm. Người Đại Lý rất tôn sùng Phật Đạo. Tương truyền có người từng nhìn thấy, phía trên Tam Tháp bên hồ Nhĩ Hải từng hiện ra phật quang".

Nàng là công chúa Lý Quốc, đối với những kiến thức này tất nhiên đã được tiếp xúc qua nhiều lần.

"Trương phu nhân quả nhiên kiến thức uyên bác, không sai". Hoàn San khen ngợi. "Vào thời điểm ấy, vì có nhiều tăng sư niệm phật cùng một lúc, hợp lại tạo ra nguyện lực mạnh mẽ, cùng với đó linh khí tại hồ nồng hậu, đối với người tu hành có lợi trong việc lĩnh ngộ tu luyện. Cảnh tượng cũng rất tráng lệ, hùng vĩ. Bởi vậy nên nhiều người gần đây mộ danh mà tới. Cùng với đó, nhiều người muốn thử vận may xem có thể diện kiến Phật Quang hay không ".

Lý Thiên Lộ gặp nàng gọi mình là Trương phu nhân thì khuôn mặt trắng tuyết đỏ bừng. Trương Tống nghe Hoàn San khen Lý Thiên Lộ kiến thức uyên bác thì thầm bất mãn, nói vậy có khác gì mượn tên chỉ người, chê bai ngược lại ta đâu nha. Vừa nãy ta còn tự nhận không biết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK