• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta cũng không thể làm kẻ bội tình bạc nghĩa nha. Mà thôi, không cần nghĩ nhiều đau đầu, đến chừng nào hay chừng ấy.

Lý Thiên Lộ ngồi bên cạnh, chợt thấy Trương Tống bất ngờ nhìn mình, ánh mắt đầy nhu tình. Một lúc sau, lại đổi sắc mặt khó xử. Lại thở dài một hơi. Sắc mặt biến hoá liên tục. Nàng liền ôm tay nổi da gà, tên này bỗng nhiên biểu hiện sao mà như thần kinh. Chắc hẳn trong đầu nghĩ ra ý đồ xấu gì, sau này cần phải đề phòng cẩn thận.

Trương Tống không hay biết, không cần nạp thiếp, ấn tượng của Lý Thiên Lộ đối với hắn nhất thời đã rơi xuống đáy vực.

Lại nói tiếp, sau đó mẫu thân Vương Thượng mất, Vương Tán tiếp tục quất thêm hai thê tử. Sinh ra hai nhi tử, một nhi nữ. Vị nhi nữ kia thì tạm thời không nói, không quan tâm cách cục Vương gia tộc.

Nhi tử thân sinh của Vương Tán cùng đại hán phu nhân kia là trưởng tử, bất quá mẫu thân bị đá về địa phương sản xuất, trước kia tiếng gió lớn cùng nhiều lý do khác, nên không được sủng ái như Vương Thượng.

Thành ra, hắn cùng Vương Thượng có mâu thuẫn rất lớn. Trước kia còn có chút nể mặt, nhưng bây giờ đã trưởng thành, nuôi dưỡng thế lực sau lưng, trực tiếp không nể mặt, công khai đấu đá với hắn.

Hai vị nhị đệ cùng phụ khác mẫu kia cũng đồng thời như vậy, vô cùng không ưa thích vị ca ca này, vì sao hắn được phụ thân sủng ái như vậy? Bất quá, bọn hắn là con thứ, quyền hạn nhỏ bé, nên chỉ dám âm thầm ghi nhớ, nung nấu ghen tỵ.

Đến thời điểm Vương Thượng được trở thành người liên hôn cùng hoàng tộc, ngồi vững chức vị phò mã. Lại thêm hầu tước quan nội hầu Hoài Trung Hầu, địa vị công danh bay lên mây nhanh như gió. Ba người kia ý thức được tình thế không ổn, liền liên minh cùng nhau, kẻ thù với kẻ thù là bạn.

Bọn hắn trước kia tuy không quá thân, nhưng cũng coi như không phải kẻ thù. Liên hợp với nhau chống lại thế lực lớn như Vương Thượng là điều cần thiết. Nếu không, bọn hắn sẽ chẳng có gì tại Vương gia này. Sau này phụ thân mất đi, cũng không thể để Vương Thượng một mình nuốt trọn cái Vương gia tộc này.

Trương Tống còn hoài nghi, liệu có phải hắc thủ mưu sát hắn bằng xe ngựa điên là những người này. Nhưng tạm thời chỉ là suy đoán, không có chứng cứ nên không nói ra. Với lại theo hắn biết, Vương Thượng trên đường công danh đã đắc tội rất nhiều người, kẻ thù của Vương Thượng đếm không hết, thế nên chưa chắc đã là những người này.

"Nhị đệ, ngươi đã trở về". Một âm thanh chợt vang lên, Trương Tống theo hướng phát ra nhìn lại, chỉ thấy một đại hán cao lớn khoảng hai mét, lưng hùm vai gấu, mắt lớn mũi hếch, cơ bắp cuồn cuộn, bộ dáng mạnh mẽ bước vào.

"Đây hẳn là Vương Nhĩ, nhi tử chung của Vương Tán cùng đại hán phu nhân, dường như kế thừa gen mẫu thân hắn rất tốt nha". Trương Tống nghĩ thầm.

Hắn ngoài mặt mỉm cười: "Đại ca, lâu không gặp".

Vương Nhĩ ngẩn người. Sao tên này gọi ta là đại ca? Từ trước giờ trừ lúc còn nhỏ, lúc lớn lên luôn cứng đầu xưng danh, không chịu gọi ta là đại ca. Nghe nói hắn kinh mạch toàn bộ bị đứt đoạn. Bây giờ đã là một phế nhân, sợ thế lực của hắn bị đánh sập, nên muốn hoà hoãn quan hệ với ta? Hừ, tiểu tử, ta không khờ. Để xem ta chơi ngươi như thế nào.

Hắn liền thân thiện, thăm hỏi, nói chuyện phiếm cùng Trương Tống. Người ngoài không biết mâu thuẫn bên trong, nhìn vào lại tưởng huynh đệ tình thâm lâu ngày gặp lại, hàn huyên với nhau.

Ngay cả Vương Tán một bên cũng ngẩn người. Hắn chính là người hiểu Vương Nhĩ nhất, không hiểu sao thái độ hắn bỗng dưng thay đổi đột ngột như vậy. Vương Tán nghiêng người nhìn ra bầu trời bên ngoài, không có dị tượng... Không phải sắp mưa, mặt trời cũng không mọc đằng Tây, cũng không có thiên thạch rơi xuống...

Trương Tống đến từ hậu thế hiện đại, có tầm nhìn khác biệt người thời đại này, từng xem rất nhiều phim cổ trang cùng tiểu thuyết, trong đầu chứa vô vàn tình tiết máu chó, làm sao không hiểu suy nghĩ Vương Nhĩ, cũng thuận nước trôi theo, trò chuyện cùng hắn thật vui.

Vương Nhĩ vừa trò chuyện, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Thiên Lộ ngồi cạnh Trương Tống. Ngay khi vừa bước vào, hắn đã vô cùng choáng ngợp trước dung nhan của nàng. Nhưng lúc đó trước mặt nhiều người, không dám nhìn chằm chằm, tránh bị xấu hổ.

Lúc này hắn cố ngồi tại chỗ đối diện, chính diện Trương Tống cùng Lý Thiên Lộ. Mới có thể như có như không ngắm nhìn thật kỹ dung nhan nàng.

Thật đẹp, một mỹ nữ tuyệt thế. Trước ngực cái kia tuy bị che kín chặt chẽ bởi y phục, nhưng theo kinh nghiệm chơi lầu xanh lâu năm của hắn, nhìn bề ngoài đoán được một phần, không thể không nhỏ.

Lại còn cái eo mềm mại nhỏ nhỏ như thân liễu kia, nếu ôm sẽ rất sướng tay. Ừm, đôi chân cũng thật dài, tuy y phục kín đáo nhưng sao tránh được ánh mắt ta, nếu được nàng dùng đôi chân dài đó kẹp một cái chết cũng sướng.

Không! Không thể vì nữ nhân này mà cam tâm chịu chết. Nếu nàng còn trong trắng thì thôi, bất quá nàng đã là thê tử Vương Thượng. Hừ hừ, thật đáng ghét. Tên súc sinh này tu được diễm phúc kiếp nào, lại lấy được thê tử tuyệt mỹ như vậy?

Hắn lại nghĩ đến vị phu nhân xấu ma chê quỷ hờn của hắn, vì để gây dựng thế lực riêng mình, hắn đã phải hi sinh đời nam nhân cưới ả, vì gia tộc của ả. Còn tên Vương Thượng này, luôn ngậm thìa vàng mà lớn. Thê tử cũng được gia tộc sắp xếp hôn sự, dâng tận miệng. Thật ghen tỵ!

Hừ sau khi ta mưu đồ thành công, sẽ khiến hắn chết không nhắm mắt. Đến lúc đấy, công chúa Thiên Cực sẽ là của ta. Vương Thượng đã là phế nhân, lại có thể lật nổi sóng gì, mặc dù thế lực hắn gây dựng sẵn rất lớn, mặc dù khó giải quyết, nhưng rắn không đầu, đã định trước kết cục thất bại.

Nghĩ tới đây, tâm tình hắn tốt lên không ít. Nở một nụ cười tự cho là đẹp trai: "Thiên Cực công chúa, công chúa đi đường có mệt?".

Lý Thiên Lộ cau mày, Thiên Cực là tên muội muội, nhưng được dùng để ban danh công chúa cho cả hai người, ý tứ hoàng tộc là nàng luôn nằm trong kiểm soát, chớ vọng động, nếu không ngày sau chỉ còn một Thiên Cực, không còn Thiên Lộ. Nên nàng vô cùng ghét ai gọi nàng là Thiên Cực.

Bên cạnh đó, tên Vương Nhĩ thô lỗ này bề ngoài cố tỏ vẻ hiền lành dễ gần, nhưng trực giác nữ nhân của nàng vô cùng linh quang, Lý Thiên Lộ biết thỉnh thoảng Vương Nhĩ lén liếc nhìn mình, dâm tà chi ý khó che dấu được nàng.

Không hiểu sao, lúc Trương Tống ngắm nhìn dung nhan nàng, Lý Thiên Lộ cảm thấy ánh mắt hắn vô cùng bình thản, thanh bạch, nên nàng rất vui, tựa hồ cảm nhận được dung nhan nàng được tán thưởng. Cảm giác rất dễ chịu. Còn những kẻ khác liếc nhìn nàng, luôn cảm thấy sự thô bỉ, một dạng chỉ thèm khát dục vọng. Lý Thiên Lộ luôn cảm thấy khó chịu, ghét bỏ.

Ai... vẫn là phu quân ta tốt nhất. Chờ đã, hắn không phải phu quân ta, chỉ là phu quân trên danh nghĩa. Nhưng như vậy gọi là phu quân cũng không sai... Xuy xuy, không nghĩ lung tung.

Lý Thiên Lộ nở một nụ cười tượng trưng: "Ta rất tốt. Ở cạnh Tống... Thượng đại ca, tựa hồ không cảm thấy mệt mỏi".

Lý Thiên Lộ nhớ trước đó Trương Tống nói khi có hai người, hãy gọi Trương Tống, suýt lỡ lời gọi Tống đại ca, may kịp sửa lại.

Nàng vốn có khúc mắc về hai chữ danh tự nên đồng cảm với Trương Tống, không biết vì nguyên nhân gì hắn muốn nàng gọi như vậy, chứ không phải tên trước kia, nàng không hỏi vì biết đây có thể là điều khó nói, hai người chưa đến mức thân cận như vậy. Bởi vậy cũng không từ chối, chấp nhận gọi hắn là Trương Tống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK