• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tống được Hồng Tố Cực phi hành mang đi. Nhìn mặt đất dần cách xa, Trương Tống ước lượng lúc này bọn hắn ở trên không trung cách mặt đất vài trượng.

Lần đầu tiên phi hành... cảm giác thật không dễ chịu. Cũng bởi lúc này không phải chính bản thân hắn phi hành, mà là bị xách cổ áo lôi đi.

Thân thể Trương Tống chưa thích ứng, vốn có chút hoảng hốt thì bên tai truyền tới thanh âm Hồng Tố Cực: "Đừng dãy dụa, ngươi sẽ không muốn ta lỡ tay thả ngươi xuống a".

Nghe vậy Trương Tống định thần lại. Là Hồng Tố Cực thì hắn tin nàng không chừng sẽ làm thật. Nữ nhân này có thể hút huyết nhục người khác, còn cái gì không thể...

Bất quá, cảm thụ những làn gió mát tán vào mặt, cảm giác phi hành trên không thật khoan khoái, tiêu dao làm sao. Chẳng qua lần đầu trải nghiệm nên có chút giật mình, sau hồi lâu, liền cảm thấy khá thích thú.

Duy chỉ có điều... hắn không thích bị xách như xách gà mang đi thế này.

"Tựa hồ ngươi rất hưởng thụ?". Hồng Tố Cực nhìn ánh mắt Trương Tống hưng khởi, cười hỏi, nàng lại nói, "Chúng ta có phiền toái đằng sau, vậy mà Trương huynh còn tâm tình ấy".

Trương Tống nghe vậy, ngoảnh đầu nhìn ra đằng sau thì thấy một thân ảnh áo áo vàng đang phi hành đuổi theo bọn hắn. Nhưng tốc độ so với Hồng Tố Cực không sai biệt lắm, miễn cưỡng duy trì khoảng cách, tạm thời không thể bắt kịp bọn hắn.

Chợt hắn giật mình: "Chúng ta?".

"Đúng nha". Hồng Tố Cực vui vẻ, "Lúc này ta mang theo Trương huynh, không phải chúng ta đã ở trên cùng một chiếc thuyền? Ít nhất trong mắt đối phương, ta và ngươi có quan hệ không tầm thường a".

Trương Tống há hốc mồm. Nào có đạo lý như thế. Nữ nhân này không nói võ đức. Hắn đang yên ổn bỗng dưng bị lôi vào mớ hỗn độn này: "Ta cũng không giết Đoàn Dự, chỉ có Hồng cô nương là no bụng...".

"A, vậy lần sau thời điểm ăn ta sẽ chia sẻ cùng Trương huynh, để ngươi khỏi trách cứ ta". Hồng Tố Cực cười quyến rũ, "Ta cũng nghĩ ngươi trong sạch, vậy để ta thử ném ngươi cho người phía sau, xem hắn sẽ phản ứng ra sao".

"Không muốn". Cánh tay Hồng Tố Cực vừa động, Trương Tống vội ôm chặt lấy, vội cười bồi: "Ăn cùng thì không cần. Là ta nói giỡn, Hồng cô nương không nên để trong lòng".

Hồng Tố Cực đây là muốn ném hắn ra phía sau tranh thủ thời gian cho nàng chạy thoát a. Thật xảo quyệt.

Một phần tỷ lệ rất nhỏ, nếu hắn bị ném ra sau, người kia không bắt được, hắn bị rơi từ độ cao này xuống không tan xương nát thịt thì cũng trọng thương.

Mà nếu bị bắt được, tràng cảnh tất nhiên chẳng tốt đẹp gì.

...

Đoàn Chính Thuần thời điểm ngụ trong hoàng cung, hay tin lệnh bài bổn mệnh của nhi tử bị vỡ. Liền tức tốc lần theo dấu vết đuổi tới.

Nào ngờ kẻ sát hại nhi tử tu vi lại không thấp, thân pháp phi hành cao minh, tốc độ đào thoát không chậm hơn lão chút nào, nhất thời khiến lão không thể bắt kịp.

Kẻ chạy lại là hai người một nam một nữ. Nữ tu vi cao, nắm áo một nam nhân tiểu bạch kiểm mang theo phi hành. Thấy cảnh tượng này trong lúc nhất thời khiến Đoàn Chính Thuần khó hiểu. Là hai người này lập mưu giết nhi tử hắn?

Hai người này là đang cố diễn kịch? Nam nhân được mang đi kia cố bày ra vẻ tu vi thấp kém, hai người dẫn dụ đợi lúc hắn không đề phòng, ra tay đánh lén?

Đoàn Chính Thuần hừ lạnh. Ta đã biết, để xem các ngươi định chơi như thế nào. Hắn cũng tự tin về tu vi của bản thân, lại có kinh nghiệm bao năm chinh chiến sa trường. Hai người trước mắt tu vi không thấp, nhưng bộ dáng này tu vi cao đến đâu cũng không thể cao hơn hắn.

Lại vì nỗi hận mất con, dù có chút kiêng kỵ, nhưng không đủ để khiến Đoàn Chính Thuần lui bước. Càng làm sát ý hắn dày đặc.

Lửa giận công tâm, Đoàn Chính Thuần vừa đuổi theo vừa nguyền rủa mười tám đời Hồng Tố Cực cùng Trương Tống. Thời điểm này thấy hai người phía trước vẻ đùa giỡn với nhau, nam tử kia còn cố tình ôm chặt lấy tay nữ tử kia vô cùng tình tứ, càng khiến kinh mạch Đoàn Chính Thuần như bốc hoả.

Nếu Trương Tống biết được người truy đuổi phía sau hiểu lầm hắn cùng yêu nữ hút máu bên cạnh có tư tình, nói không chừng sẽ tức giận đến thổ huyết.

Đoàn Chính Thuần lúc này cảm thấy hành động của hai người phía trước như muốn trêu tức hắn. Lão giận sôi lên. Lúc này một chút cố kỵ ban đầu cũng không còn.

Chỉ thấy Đoàn Chính Thuần miệng lẩm bẩm chú chữ, quang mang toàn thân sáng rực. Tốc độ phi hành của lão đột nhiên tăng gấp bội, khoảng cách giữa lão cùng hai người Trương Tống có thể theo mắt thường nhìn thấy nhanh chóng thu hẹp lại.

"Lão đầu này làm sao bỗng nhiên nổi điên thiêu đốt tinh huyết để pháp lực tăng mạnh". Hồng Tố Cực trông thấy một màn này, kinh nghi thốt lên. Nàng không hiểu đối phương là bị cái gì kích thích, dùng phương pháp thương đổi thương này.

Bất quá, sao ngay từ đầu không dùng biện pháp này? Là muốn quan sát theo dõi thăm dò thực lực nàng a?

Lão đầu này thật máu lạnh. Trong lúc mất con vẫn giữ được tỉnh táo, không vì hận thù mà triệt để đánh mất lý trí.

Trương Tống lúc này chỉ có thể miệng lẩm bẩm cầu nguyện từ phật tổ, quan âm bồ tát, tổ tiên, bảy bảy bốn chín vị thiên đế, thổ địa, chư vị thần linh đến... nương tử, giúp hắn thoát nạn này.

Hồng Tố Cực cảm thấy tiếp tục thế này sẽ bị bắt kịp. Suy tư một lúc, nàng liền hạ xuống khu rừng phía dưới.

"Bịch!".

Trương Tống bị ném xuống một bên. Tuy đau điếng người nhưng hắn không để ý chút nào, mà nghiêm trọng nhìn lấy người phía sau cũng đang hạ xuống tới.

Tốt nhất là các ngươi đánh nhau lưỡng bại câu thương a! Đánh nhau trọng thương mất năng lực hành động là tuyệt nhất.

Lúc này Trương Tống mới nhìn rõ dung mạo kẻ truy đuổi bọn hắn. Gương mặt hình chữ quốc, khoảng chừng ngoài bốn mươi nhưng chưa đến năm mươi, hình mạo uy võ nhưng áo thùng thình, xem chừng có vẻ tiêu sái.

Tại hậu thế kiếp trước, hình tượng soái ca trung niên này rất được các tiểu muội muội mới lớn săn đón.

Đoàn Chính Thuần vừa đặt chân xuống đất, Hồng Tố Cực che miệng mỉm cười: "Ai dô, tưởng là lão nhân nào, nguyên lai là một ca ca đẹp mã. Có chuyện gì khiến ca ca theo đuổi ta một quãng đường dài vậy, là hâm mộ dung nhan ta a?".

Đoàn Chính Thuần thời điểm này nhìn rõ dung mạo Hồng Tố Cực, thấy nàng nhan sắc không thua kém gì các mỹ nhân tuyệt sắc hắn gặp trong đời thì nhất thời ngây người. Nhưng liền lập tức hừ lạnh: "Là ngươi giết Đoàn Dự?".

"Đoàn Dự? Người ta không giết nha. Chỉ là lỡ hôn một cái, không ngờ hắn liền nằm lăn ra". Hồng Tố Cực ủy khuất nói.

Nhìn bộ dáng nũng nịu của Hồng Tố Cực, Đoàn Chính Thuần thần tình có chút thất lạc. Một bên Trương Tống cũng cảm thán, nếu không phải tận mắt chứng kiến nàng hút đi huyết nhục hai người liên tiếp, không chừng hắn sẽ bị bộ dáng nàng lừa qua.

Hồng Tố Cực này nói cũng là thật. Nàng có hôn lên cổ một cái, bất quá, sau đó là hút hết huyết nhục.

Bất chợt, vẻ mặt Đoàn Chính Thuần nghiêm nghị: "Ngươi tu mị thuật? Đừng hòng câu dẫn Đoàn Chính Thuần ta".

Đoàn Chính Thuần? Trương Tống giật mình bất ngờ. Ban đầu là xuất hiện Đoàn Dự, lúc này một Đoàn Chính Thuần lại tới. Chờ chút! Nghĩ lại cũng không có gì lạ, Đoàn Chính Thuần mặc dù được đưa vào tiểu thuyết, bất quá cũng là nhân vật có thật trong lịch sử, lúc này xuất hiện thật không có gì quá nghịch lý.

Cũng không ngờ hắn vừa tới thế giới này không lâu, lại được gặp vô số người tiếng tăm lớn. Thiên Cực công chúa, Đoàn Dự, lúc này là Đoàn Chính Thuần...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK