"Dường như ngươi không quá bất ngờ?". Hồng Tố Cực cười như không cười hỏi.
"Ta nên gọi ngươi là Thiên Cực công chúa hay là Hồng cô nương a?". Trương Tống cười khổ dò hỏi.
Đến nước này hắn đã khó thoát, cũng không biết nữ nhân trước mặt suy nghĩ gì. Chẳng bằng bình khởi, cố tìm hiểu mục đích của đối phương rồi tìm biện pháp ứng phó.
Lúc này run run rẩy rẩy sợ hãi chẳng khác nào để đối phương nắm đằng chuôi, tùy ý đùa bỡn hắn.
Trương Tống tuyệt không phó mặc tính mạng cho vận mệnh hay kẻ nào khác.
"Vậy mà không thấy chút sợ hãi nào trong mắt ngươi. Có đảm lượng". Hồng Tố Cực vẻ mặt hứng thú, đi tới giường ngồi xuống, đối với hắn ngoắc tay, "Tới, đứng cách xa như vậy có chút xa lạ nha. Đến nằm lên giường chúng ta tâm sự".
"Thân phận ta hèn mọn, không dám cùng cô nương thân kề thân". Trương Tống trái lương tâm khéo léo uyển chuyển từ chối. Liền không đợi Hồng Tố Cực phản ứng, lấy một cái ghế ngồi xuống tại vị trí cách giường không xa không gần.
Cách quá xa, sợ làm đối phương không vui nổi điên lên thì thê thảm. Cách quá gần, càng không tốt. Ngồi tại vị trí này, mặc dù biết với tốc độ của đối phương, nếu nổi sát ý thì hắn khó thoát, nhưng ít nhất cũng có chút cảm giác an toàn.
Lại nói, cho hắn mười lá gan cũng không dám tới ngồi cạnh đối phương. Chẳng may nữ nhân này trong lúc hàn huyên ngứa miệng hoặc đói bụng, nắm hắn hút máu. Lúc ấy hối hận không kịp.
Hồng Tố Cực thấy cảnh này chỉ cười nhạt không biểu lộ gì. Nàng mở miệng hỏi lại lời giống hắn: "Vậy ta nên gọi ngươi là Vương Thượng hay là Trương Tống?".
"Cô nương đã biết?". Nghe vậy, bản ý ban đầu của Trương Tống là ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, thực cũng không có gì lạ.
Cách đây không lâu, Vương Tán hạ bẫy hắn cùng Lý Thiên Lộ, Thiên Cực cũng có một tay trong đó. Đối phương biết chuyện hắn giả mạo Vương Thượng thì không có gì lạ.
"Ta cũng không ngờ nha, lúc mới biết sự thật cũng rất kinh ngạc". Hồng Tố Cực đáp, thở dài "Chẳng trách ban đầu Vương Thượng một bộ rất say mê ta, sau khi đi sứ Thổ Phồn về thì tâm tính thay đổi hẳn, đối với ta tránh xa như rắn rết. Nguyên lai là ngươi giả dạng".
"Ngược lại ngươi so với rắn rết còn độc hơn". Trương Tống nghĩ thầm.
"Là do ta không đủ đẹp sao, khi ngươi nhìn thấy ta, không thấy trong mắt ngươi nổi chút dục vọng nào". Hồng Tố Cực nhìn thẳng vào mắt Trương Tống, hỏi. Ngữ khí mang theo vài ý trách cứ.
Đến! Lại quyến rũ.
Trương Tống không thể không thừa nhận. Nữ nhân trước mắt này chính là một tuyệt thế giai nhân. Dung nhan không thua Lý Thiên Lộ chút nào. Điểm khác biệt là phong thái Hồng Tố Cực còn mang theo vẻ khiêu gợi lộ rõ, khí chất phong tao câu dẫn không chút che đậy.
Nói dễ hiểu là vận y phục gợi cảm, thường xuyên có hành động quyến rũ hấp dẫn...
Bất quá nhớ lại, chẳng trách nữ nhân này thời điểm vừa xuất hiện, lại có thể bày ra khí chất hoa dung cao quý dễ dàng, nguyên lai nàng ta đã ở trong hoàng cung làm công chúa từ nhỏ, phong thái hoàng tộc đã ngấm sâu vào huyết mạch.
Chờ chút! Lúc trước có tin tức Thiên Cực công chúa đã chết, vậy lúc này xuất hiện ở đây là có ý gì?
"Hồng cô nương là mỹ nhân tuyệt thế, quốc sắc thiên hương... Tại hạ không dám nhúng chàm. A... không phải, lúc này nên gọi là Thiên Cực công chúa?". Trương Tống thổi đối phương một trận.
"Không, hãy gọi là Hồng Tố Cực". Hồng Tố Cực mỉm cười trả lời. Chăm chú nhìn Trương Tống như muốn xem hắn phản ứng như thế nào.
"Hồng cô nương... vậy ngươi đổi tên...". Trương Tống nghi hoặc.
"Bởi vì Hồng Tố Cực chính là tên của ta a". Hồng Tố Cực chu môi.
Trương Tống: ". . ."
Lúc này hắn thực sự không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ Thiên Cực công chúa vốn tên là Hồng Tố Cực? Có điều, hoàng tộc Lý Quốc vốn họ Lý a, nào phải họ Hồng?
Tựa hồ nhìn ra được nghi hoặc của Trương Tống, Hồng Tố Cực giải thích: "Cách đây vài năm ta nhập vào chiếm cứ thân thể Lý Thiên Cực, làm công chúa vui vẻ ít lâu. Ai... vốn mưu đồ đoạt vị Lý Quốc, không ngờ thất bại trong gang tấc".
Lời nói của Hồng Tố Cực vẻ hời hợt nhưng lọt vào tai Trương Tống thì khác. Không ngờ hắn lại nghe được một sự tình trọng đại như vậy. Đối phương lại dễ dàng nói cho hắn nghe. Trong lúc nhất thời há hốc mồm kinh ngạc.
Hồng Tố Cực nhập vào chiếm cứ thân thể Thiên Cực công chúa.
Lý Quốc sập đổ chính do một tay nữ nhân này tạo hồng phúc.
Yêu nữ này thật đáng sợ a.
"Vậy lúc này thân thể này cũng chính là của Thiên Cực công chúa? Tin tức Thiên Cực công chúa chết cũng là giả". Trương Tống thắc mắc. Nhất thời hắn không hiểu "nhập vào" mà Hồng Tố Cực nói có nghĩa là gì. Chẳng lẽ là đoạt xá a? Có thể lắm.
"Không, Thiên Cực công chúa chết là thật". Hồng Tố Cực lắc đầu, ngũ quan vặn vẹo, lại biến trở lại dung mạo Hồng Tố Cực, "Đây là chân dung của ta".
"Nói vậy, chính Hồng cô nương giết Thiên Cực công chúa?". Trương Tống hỏi.
"Không sai. Ngươi muốn báo thù cho nàng?". Hồng Tố Cực tay phấn chống cằm, cười như không cười hỏi lại.
"Không có. Ta không phải Vương Thượng, cũng không có cảm tình gì với Thiên Cực công chúa". Trương Tống lập tức phủ nhận. Hắn thân là người xuyên không, không có bao nhiêu giao tình cùng Lý Quốc và Thiên Cực.
Đến bản thân hắn tại thế giới này cũng vừa giả mạo Vương Thượng tới Lý Quốc không lâu. Cho dù có cảm tình gì, não tử bị hỏng chỗ nào lúc này mới dám cùng Hồng Tố Cực đối nghịch.
Kẻ chết liền là hắn a!
"Vậy thì tốt. Dung nhan ta cũng tốt hơn Lý Thiên Cực nhiều nha...". Hồng Tố Cực vui vẻ cười một tiếng vũ mị.
Lời nàng nói hết, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới thanh âm gào thét cuồng nộ: "Kẻ nào sát hại nhi tử ta!".
Hồng Tố Cực nguyên bản đang cười vui vẻ, nụ cười bỗng tắt, đứng thẳng dậy nhìn về một hướng: "A, dường như phụ thân của kẻ gọi là thái tử tới, có chút phiền phức".
Trương Tống vội nhanh miệng: "Chúng ta cũng tính là có điểm giao tình, Hồng cô nương ngươi cứ ở trong này, để ta ra ứng phó giúp ngươi kéo dài chút thời gian..."
Cơ hội thoát khỏi yêu bà nương đến!
Trương Tống tiên khởi tiên phát, không đợi Hồng Tố Cực trả lời, vội nhấc chân bước đi. Vừa đi được vài bước, một hồng ảnh loé lên chặn trước mặt hắn. Thân hình Hồng Tố Cực hiện ra, mặt hiện tiếu ý mỉm cười: "Chuyện nhỏ này không cần phiền phức Trương huynh".
Nói rồi nàng túm cổ áo Trương Tống, một cước đá nát cửa sổ, xách hắn phi thân ra ngoài.
Trương Tống: ". . ."
Kiếp này khó thoát!
Bên ngoài Mộng Khiết Lâu là đường lớn của kinh thành. Cửa sổ bị đánh nát tạo nên động tĩnh không nhỏ. Mọi người phía dưới nhìn lên thấy hai người nhảy ra, một người là nữ nhân, lại là nữ nhân tuyệt sắc. Người còn lại là một thanh niên trông rất tuấn tú, bất quá lúc này không có chút khí độ nào. Bị mỹ nhân kia túm cổ áo chới với giữa không trung, một dạng như xách gà phóng đi.
"Nhìn xem, nhảy lầu tại thanh lâu".
"Có người trộm hoa khôi!"
"Mắt ngươi bị mù a, không thấy mỹ nhân kia đang nắm cổ người ta mang đi"
"Đây là chuyện gì, hoa khôi bỏ trốn cùng nhân tình?"
Dưới ánh mắt của mọi người phía dưới, Hồng Tố Cực mang theo Trương Tống nhanh chóng phi hành khuất dạng trong màn đêm.
Những người xung quanh chứng kiến một màn này, bàn tán huyên náo hồi lâu mới tản đi. Về sau không biết từ đâu lan truyền rất nhiều tin đồn loạn thất bát tao, đại loại là Mộng Khiết Lâu đối xử thậm tệ, ngược đãi hoa khôi, khiến hoa khôi không chịu nổi mà bỏ trốn... Hoa khôi Mộng Khiết Lâu tu vi rất cao...