Trương Tống nhìn nàng đề phòng: "Ngươi có ý gì?".
Lý Thiên Lộ ngạc nhiên: "Ý tứ gì?".
"Không thể nào ngươi bỗng dưng tốt như vậy được, nhất định là ngươi đang mưu đồ gì". Trương Tống phân tích, nói rồi nhìn bốn phía món ăn vừa được nàng gắp tới: "Cái này có độc?".
"Ngươi không muốn ăn thì thôi". Lý Thiên Lộ tức giận, cầm đũa định gắp lại, liền bị Trương Tống nhanh tay gắp bỏ vào miệng: "Ăn, ăn, ta ngốc mới không ăn. Đồ ngươi đưa tới, dù ăn vào chết cũng đáng".
Lý Thiên Lộ không còn gì để nói, chỉ có thể bĩu môi, tên này cái miệng thật dẻo.
Tất nhiên Trương Tống chỉ là trêu đùa nàng. Hắn biết nàng không có lý do gì hại hắn cả. Ngươi chỉ là một phế nhân, ai thèm hại ngươi?
Trương Tống đến lúc này không có chút lo lắng nào là có đạo lý của hắn. Người khác nghĩ hắn chỉ giả bộ vui vẻ, để che giấu đau đớn trong lòng. Nhưng không biết, hắn có hệ thống.
Bất quá, nghĩ đến hệ thống này, hắn có chút tức giận. Hệ thống cái quỷ gì. Chỉ hiện dòng chữ nói cần tìm năm cuốn bí tịch, tìm các loại thần công. Còn nhiều công năng khác, đủ điều kiện sẽ mở...
Chẳng khác ngươi bảo Đường Tăng đi thỉnh kinh, nhưng lại không chỉ chút manh mối nào. Nếu không nói được kinh thư ở trong tay Như Lai Phật Tổ, thì cũng nên nói kinh thư ở hướng tây. Cái hệ thống này hiện một dòng chữ không đầu không đuôi. Bây giờ ta biết đi đâu để tìm bí tịch, thần công?
Nhưng cho dù có, lúc này hắn con đường tu hành đã bị đoạn, làm sao tu luyện?
Bất quá, bản tính Trương Tống không bao giờ cam chịu vận mệnh. Hắn liền hỏi Lý Thiên Lộ: "Ngươi có bí tịch, thần công nào, cho ta mượn xem một chút".
Lý Thiên Lộ nhìn hắn như nhìn đứa ngốc: "Ngươi thấy ta tu vi bây giờ là gì?".
Trương Tống thở dài, đúng nha, nàng tu vi chỉ là Tam Phẩm, có thần công nào tu luyện đã lâu, tu vi chỉ có chừng ấy?
"Ta bị kiểm soát tài nguyên tu luyện gắt gao, cho dù công pháp cũng thế. Trong tay chỉ là công pháp hạ cấp. Để mà nói, công pháp của phụ hoàng, thái tử tu luyện cũng có thể tính là thần công". Lý Thiên Lộ nói tiếp: "Ngươi cần thần công làm gì? Chẳng phải công pháp truyền thừa của họ Vương các ngươi uy lực cũng rất lớn hay sao, muốn có thêm làm gì, lúc này ngươi đâu có tu luyện được?".
"Ta không nhớ". Trương Tống cười khổ. Hắn nhớ Vương Thượng lúc trước cũng tu luyện một môn công pháp truyền thừa của gia tộc, nhưng hắn lại không nhớ gì hết.
"Kỳ lạ, trí nhớ của người tu hành rất tốt, sao có thể không nhớ?". Lý Thiên Lộ giật mình.
"Ngươi quên ta không còn là người tu hành? Dường như lúc bị nạn, đầu ta bị đập vào đâu, trí nhớ có chút tổn hại". Trương Tống được lời nói của Lý Thiên Lộ gợi ý sững sờ, sao hắn không thể nghĩ ra điều này nha.
Sau đó, Trương Tống vừa ăn, vừa suy nghĩ làm thế nào từ tay Vương gia tộc đoạt đến công pháp.
Hắn chợt gọi nha hoàn đến: "Lấy cho ta một cái gương, ài, suýt nữa quên chuyện quan trọng này".
Nha hoàn liền tìm một cái gương lớn đến, Trương Tống cầm lên soi một lúc lâu, thở dài: "Dung nhan không đẹp trai như lúc trước, nhưng cũng coi như tạm được".
Lý Thiên Lộ sững sờ. Tên này bỗng nhiên lấy gương soi, rồi nói nhảm cái gì. Cái này là chuyện quan trọng? Nàng nhịn không được nói: "Sau khi bị thương như vậy, dung mạo tất nhiên có phần bị tổn hại".
Trương Tống không nói. Ý tứ của hắn hoàn toàn khác. Dung mạo Vương Thượng không đẹp trai giống hắn kiếp trước. Bất quá, trông cũng tạm ổn, cũng không phải không thể chấp nhận.
Hắn sau đó mở miệng: "Lộ nhi, chuyện giường ngủ...".
"Lăn". Lý Thiên Lộ không do dự phun ra một chữ. Còn đối với chuyện hắn lại gọi nàng là Lộ nhi, ban đầu còn thấy phiền mở miệng trách mắng, giáo huấn một trận. Nhưng lúc này dường như đã quá quen, không còn tâm tư. Tên này cho dù nói thế nào, cái miệng vẫn vậy. Không quản hắn là tốt nhất.
Cứ thế hai người nghỉ ngơi vài canh giờ, thỉnh thoảng lại đấu võ mồm, nên cũng không quá tẻ nhạt, thì có nha hoàn đến thông báo: "Công tử, lão gia cho mời ngươi cùng công chúa đến mật thất".
"Được, dẫn đường đi". Trương Tống thầm nghĩ, đến rồi.
Lý Thiên Lộ bên cạnh lại có chút không hiểu. Nói Trương Tống đến thì không sao, bất quá, lại gọi nàng cùng tới mật thất là có chuyện gì?
Hai người cùng theo nha hoàn dẫn tới mật thất của Vương Tán. Sau khi Vương Thượng không còn ở trong Vương phủ, cấu trúc các gian phòng đã thay đổi nhiều, không còn như ban đầu trong trí nhớ.
Sắc trời nay đã chuyển về đêm. Vương phủ diện tích lại quá rộng. Quả thực nếu không có nha hoàn dẫn đường, hai người chỉ có thể đi loạn, mặc dù xung quanh cũng đều có đèn đuốc thắp sáng.
Đến cửa gian nhà Vương Tán, thiếu niên trước đứng tại cửa Vương phủ cùng Vương Tán chờ đón hắn không biết từ khi nào đã đứng chờ. Liền cười thân thiện, " Ca ca, công chúa, Vương bá phụ đã chờ hai ngươi từ lâu".
Lý Thiên Lộ bên cạnh ghé tai hắn hỏi nhỏ: "Sao ta có cảm giác, phụ thân ngươi không thân thiết với ngươi bằng người này, nội bộ Vương gia ngươi là có chuyện gì?".
Trương Tống lắc đầu: "Ta cũng không hiểu nha".
Chuyện của gia tộc Vương Thượng kia, ta làm sao hiểu được. Ta chính là người xuyên không, không phải người thế giới này.
Cũng có thể, tên này là con riêng bên ngoài của Vương Tán chăng? Có thể lắm.
Thiếu niên kia phía trước dẫn đường, Trương Tống hỏi hắn: "Ta còn không biết tên ngươi là gì đây, chỉ là lúc nhỏ gặp vài lần, không quá ấn tượng".
Thiếu niên kia cười cười: "Không trách, không trách được. Ta là Vương Túc".
Trương Tống gật gật đầu, không nói gì tiếp. Bởi vì ba người đã tiến tới mật thất của Vương Tán.
"Tiến vào đi, cửa không khoá". Thanh âm Vương Tán vang lên, không mở cửa đã biết bên ngoài có người.
"Thượng nhi, công chúa, hai ngươi đi đường xa, lại có thương thế, có nghỉ ngơi tốt?". Vương Tán đang ngồi tại một cái bàn đá, phía trên có vài chén trà, đưa tay ra hiệu mời hai người ngồi vào hai chiếc ghế đá đối diện.
Trương Tống ngạc nhiên, tuy hắn không coi là thật, nhưng bề ngoài, thân thể này là Vương Thượng, cùng Vương Tán là phụ tử, sao phải khách khí như vậy? Cũng có thể là bày ra với Lý Thiên Lộ, hoặc danh phận địa vị hắn đã cao so với trước, nên thái độ của gia thân cũng khác theo?
Vương Túc kia cũng đi vào, ngồi tại một ghế đá khác.
Trương Tống trong đầu âm thầm bĩu môi. Đã là thời đại nào rồi. Ngươi là đạo sĩ? Đã là một gia chi chủ, ham quyền lực nữ sắc, còn bày ra ghế đá sử dụng, một vẻ như đạo sĩ xa lánh trần thế.
Vương Tán bộ dáng trưởng bối hiền từ chỉ tay vào những chén trà trên bàn: "Công chúa, trà này là do ta tự châm, ngươi là công chúa thân phận cao quý, chắc hẳn đã từng nếm đủ loại danh hoa trà khí, có thể nếm thử, rồi cho ý kiến?".
Lý Thiên Lộ nghe vậy xấu hổ. Nàng tuy là công chúa, nhưng chưa từng để ý đến những đạo pháp nhàn thế này. Nói nàng... cắn hạt dưa, bình phẩm đồ ăn vặt còn có thể.
Lý Thiên Lộ cùng Trương Tống cùng nhìn những chén trà thì bất ngờ, chén trà nước long lanh màu vàng óng, trên mặt nước, điểm xuyết những cánh hoa không biết của loại hoa gì, bất quá bị chia tách nhỏ li ti nhưng rất tinh tế, được người châm trà khéo léo tỷ mỉ, xếp thành một chữ Lộ. Nổi trên mặt nước mà không thấm nước, phía trên mặt trà, còn nổi lên từng tia linh khí bạch vụ, không quá nồng đậm, đủ để tạo nên vẻ huyền bí, cũng có thể nhìn rõ mặt trà.