• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được Lý Thiên Lộ không còn dãy dụa, yên lặng nằm trong lồng ngực hắn, nội tâm Trương Tống không khỏi rung động. Hắn có hơi chút bất ngờ, vốn tưởng sẽ không dễ để Lý Thiên Lộ chịu nằm yên trong người hắn...

Lúc này Lý Thiên Lộ cũng vô cùng xấu hổ, dung mạo trắng như tuyết nổi lên một tầng mây rực hồng.

Nhất thời bầu không khí trong xe ngựa trở nên kiều diễm, mập mờ khó nói. Còn xen chút ấm áp, ngọt ngào...

Trương Tống đang say mê hưởng thụ loại cảm giác hương diễm mê người này, bất chợt vẻ mặt Lý Thiên Lộ loé lên một tia xấu hổ, chợt đưa tay đẩy mạnh lồng ngực hắn ra, khiến Trương Tống sững sờ trong chốc lát.

Nhưng hắn lập tức hiểu ra. Nhìn sang bên cạnh, Tiểu Hân đã không còn gục đầu trên vai hắn ngủ mà đã thức dậy từ lúc nào không hay, đang dùng ánh mắt vui vẻ nhìn hai người bọn hắn.

Thấy Lý Thiên Lộ cố thoát khỏi người Trương Tống, Tiểu Hân vội quay mắt sang hướng khác: "Ai u, ta không nhìn thấy gì hết. Hai người cứ tiếp tục a."

Trương Tống giang cánh tay ôm Lý Thiên Lộ lại sát người: "Đều là người một nhà, nương tử không cần xấu hổ. Cho dù trước mắt ngoại nhân cũng không sao, hai ta vốn là phu thê chi thực, trời đất chứng giám, không làm điều gì trái đạo lý."

Lý Thiên Lộ kiên quyết đẩy hắn ra, vẻ mặt ngại ngùng: "Được rồi, chớ làm loạn. Vừa rồi thân thể ta quá uể oải nên mới phải dựa vào ngươi một chút thôi."

Trương Tống hiểu tính tình của nàng nên cũng không cố làm cứng. Không nên quá cưỡng ép, tiến triển quan hệ giữa hắn và nàng đang rất tốt đẹp. Nếu cố gượng ép rất dễ khiến đối phương khó xử.

Đồng thời vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của phu xe: "Khách nhân, đã đến nơi."

Ba người bọn hắn xuống xe ngựa. Nơi này là phường thị lớn nhất Nam Xuyên, trước mắt bọn hắn là một khách điếm cỡ trung.

Tại xe ngựa phía trước, Ân Phong Trác cũng đã ẵm nhi nữ đi xuống. Dường như nữ hài này tuổi nhỏ, thân thể yếu ớt, tu vi lại thấp không chịu nổi quái bệnh ác liệt, nên lúc này nàng ta vẫn đang bất tỉnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Năm người cùng một chỗ tiến vào khách điếm. Thuê lấy ba căn phòng. Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân ở một phòng. Phụ tử Ân Phong Trác ở một phòng. Còn Trương Tống... hắn đương nhiên là một thân một phòng.

Sau đó, Ân Phong Trác đã đi ra ngoài dò la tin tức. Tiểu Hân đã chủ động đề nghị để nàng chiếu cố cho nhi nữ đang bất tỉnh của hắn. Đối với điều này Ân Phong Trác cầu còn không được, liền vui mừng cảm tạ liên hồi. Hắn cũng không thể mang theo nhi nữ bất tỉnh bên người hành tẩu ngược xuôi. Với lại, sau khi trải qua kinh lịch trong thổ miếu kia, đối với nhân phẩm của đám người Trương Tống hắn rất tin tưởng.

Thời điểm Trương Tống sắp sửa đi ra ngoài, Lý Thiên Lộ liền kéo hắn lại nói: "Ta cảm thấy thân thể ta lúc này đã ổn, để ta đi cùng ngươi."

Trương Tống nghe vậy chần chừ: "Nhưng chẳng may bệnh ngươi bất ngờ tái phát..."

Chứng bệnh kỳ lạ này vô cùng phiền phức, thời điểm tái phát sẽ lập tức ngất đi bất tỉnh...

Lý Thiên Lộ lộ vẻ kiên quyết: "Khoảng cách giữa những lần tái phát có một khoảng thời gian cố định. Ta sẽ ước chừng cẩn thận, trước điểm thời gian nguy hiểm đó sẽ trở về khách điếm. Với lại, bên cạnh ta không phải còn có ngươi? Đồng dạng, tu vi ngươi là Tam Phẩm, một mình ngươi hành tẩu bên ngoài ta không yên tâm."

Trương Tống sững sờ trong chốc lát. Hắn vô cùng cảm động. Nàng đây là lo lắng cho hắn.

"Tốt, vậy ngươi đi cùng ta." Hắn chỉ do dự trong thoáng chốc, say đó gật đầu đáp ứng.

Hai người bọn hắn liền thông báo cho Tiểu Hân, sau đó cùng bắt đầu ra khỏi khách điếm. Bất quá, bước chân Trương Tống dừng lại, nhìn tới nhìn lui thân thể Lý Thiên Lộ.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Vẻ mặt Lý Thiên Lộ đỏ lên quát nhẹ. Cái tên này ngày càng lỗ mãng a.

Bất quá, trong ngữ khí của nàng không nghe thấy ý tứ trách mắng, ngược lại êm ái nhẹ nhàng.

Trương Tống vuốt mũi vài cái, sau đó nói: "Ta thấy nương tử ngươi nên cải trang thành nam nhân sẽ dễ dàng hành tẩu hơn."

Đồng thời lấy ra một bộ y phục của hắn từ trong nhẫn trữ vật đưa cho nàng. Trên đường đi đến phường thị này, hắn cũng đã tiện thể mua vài bộ y phục, bản thân hắn là nam nhân, mặc y phục của Lý Thiên Lộ nhảy nhót ngược xuôi có chút không dễ nhìn.

Hắn sắp sửa dẫn nàng tới một nơi, để nàng vận y phục bộ dáng nữ nhân có chút không thuận tiện.

Lý Thiên Lộ nghĩ hắn nói rất có đạo lý, liền không phản bác mà nhận lấy y phục, tiến vào phòng mình cải trang.

Không lâu sau, cửa phòng của nàng chợt mở, nhìn thấy thân ảnh bước ra, hai mắt Trương Tống không khỏi toả sáng.

Lúc này Lý Thiên Lộ đã chỉnh tóc như nam nhân, dùng biện pháp nào đó che đi thùy tai. Trông nàng trong y phục nam nhân, lộ ra dáng vẻ uy vũ tiêu sái.

Bản thân nàng có da trắng miệng hồng, mày liễu mắt hạnh, cải trang thành nam nhân đương nhiên sẽ trở thành một mỹ nam tử.

Trương Tống nhìn xuống ngực nàng, thấy bề ngoài lớp áo bộ phận này đã thẳng tắp nam nhân. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, thật không hiểu nàng làm cách nào lại có thể dấu đi ngoạ phong tỉ mỉ như vậy.

Thấy Trương Tống nhìn chằm chằm ngực bản thân, Lý Thiên Lộ có chút lo lắng nhìn trái nhìn phải: "Ngươi nhìn cái gì chăm chú như vậy, chẳng lẽ ta cải trang có điểm nào sơ hở sao?"

"Không, ngươi làm rất tốt." Trương Tống lắc đầu sau đó tán thưởng. Lý Thiên Lộ cải trang thành nam nhân so với Hoàn San trước kia không thua kém chút nào. Thậm chí ẩn ẩn có vài phần nhỉnh hơn.

Sau đó hai người đi vào phường thị. Nam Xuyên là một địa phương phồn hoa tràn đầy sinh khí, nên phường thị lớn nhất Nam Xuyên này tất nhiên rất thịnh vượng.

Toàn bộ phường thị ồn ào nhộn nhịp. Các loại sinh ý giao thương phong phú sống động, những âm thanh giao dịch, mua bán... vang lên khắp nơi. Trên đường, có đủ kiểu người với nhiều loại phục trang khác nhau đi tới đi lui, hẳn là những người phương xa đến...

Trương Tống không thể không thầm cảm thán, về mặt sinh khí, phường thị này có thể so sánh với kinh thành Đại Lý a.

"Lúc này chúng ta sẽ đi đâu?" Lý Thiên Lộ một bên hỏi hắn.

"Trước tiên chúng ta cứ dạo quanh phường thị để làm quen đã, dù sao chúng ta mới tới Tứ Xuyên, đối với điều gì cũng rất lạ." Trương Tống không chút do dự đáp.

Sau đó hắn liền bổ sung: "Thời điểm ngươi cảm thấy mệt mỏi không ổn, chớ có nhẫn nhịn, phải lập tức nói cho ta."

Lý Thiên Lộ nở nụ cười có thể làm mờ đi vạn hoa danh quý: "Ngươi không cần quá lo lắng cho ta, nên nhớ tu vi ta là Ngũ Phẩm, không dễ để mệt mỏi."

Trương Tống vẫn có chút lo lắng: "Nhưng không phải tu vi Ngũ Phẩm của ngươi cũng không thể chống được căn bệnh quái dị kia, mỗi lần phát tác đều lập tức bất tỉnh?"

"Được, ta nghe ngươi." Lý Thiên Lộ thở dài, bộ dáng miễn cưỡng đáp ứng. Bất quá, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp hồi lâu.

"Tốt, nương tử ngoan." Trương Tống vui vẻ gật đầu thoả mãn.

Lời của hắn nói ra không có cố ý hạ thấp. Nên không thể ngăn người khác nghe được.

Một thiếu niên trẻ tuổi đi ngang qua Trương Tống nghe thấy được liền giật mình, sau đó di chuyển cách xa hắn một chút, còn kéo áo che phần da thịt trước cổ, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.

Trong đầu người này nghĩ, trông hai người này tiêu sái, khí thế uy vũ bất phàm, vậy mà là đoạn tụ. Thật đáng tiếc a.

Trương Tống thấy thế lại không ngại, đưa tay ôm Lý Thiên Lộ vào sát người, hừ lạnh: "Nhìn cái gì, chưa thấy phu thê âu yếm bao giờ à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK