Trương Tống sinh lòng thương xót, nàng là một công chúa, còn phải đề phòng sợ hãi phò mã phu quân như vậy. Nói đến, cũng có thể do thân phận nàng, mang huyết mạch ngoại tộc. Hắn ngạc nhiên: " Thấp như vậy?".
"Từ khi mẫu hậu từ giã nhân thế, hoàng hậu khác đã được lập. Hoàng tộc vì muốn kiểm soát ta, đã luôn nhìn chằm chằm, luôn mang lý do là công chúa kim chi ngọc diệp, không cần thiết ra sa trường, không cần tu hành, chèn ép kiểm soát tài nguyên, không để ta tu luyện". Nàng nói tiếp, thần sắc ghét bỏ, tựa hồ ấn tượng của nàng đối với hoàng tộc đã hạ xuống cực điểm: "Ngươi muốn nhờ ta tìm dược liệu chữa thương giúp, e rằng rất khó".
Trương Tống lắc đầu cười ha ha: "Ngươi quên ta là Hoài Trung Hầu, phía sau còn Vương gia tộc? Việc tìm dược liệu chữa thương không khó".
"Ngươi thật lạc quan, dù ta tu vi chỉ là Tam Phẩm, cũng hiểu được với thương thế này, đã vô pháp cứu chữa". Lý Thiên Lộ nhìn hắn khâm phục, lại đồng cảm: "Hai chúng ta vận mệnh thật có chút giống nhau nha, đều lâm cảnh ngộ không tốt".
"Đã có vận mệnh giống nhau, lại còn là phu thê, nhất định là mệnh trung chú định nha, nương tử". Trương Tống thâm tình nói.
"Miệng ngươi thật ngọt. Đáng tiếc, không có tác dụng với ta, đi mà dụ dỗ muội muội khác". Lý Thiên Lộ cười nhạt.
"Nói đến, vừa nãy ngươi nói, muội muội ngươi cùng Phạm Du kia đến cùng là có chuyện gì?". Trương Tống dò hỏi.
"Hừ, có phải trước kia ngươi suýt nữa thành thân cùng Thiên Cực, nên còn nhớ người ta?". Lý Thiên Lộ tinh nghịch hỏi.
Trương Tống tức thì xua tay: "Nói lung tung, ta không thích người lẳng lơ như vậy".
Lý Thiên Lộ che miệng ngạc nhiên: "Thế sao trước đây có tin đồn hai ngươi mến mộ nhau từ lâu?".
"Thế nhân nói lung tung!". Trương Tống tức giận, sau này hắn tìm được người nào tung tin đồn này, sẽ sai người đánh một trận. Hắn không muốn mình nổi tiếng mang mũ xanh nha.
"Tính ra tầm nhìn người của ngươi thật tốt". Lý Thiên Lộ khen ngợi. Nàng tỏ vẻ thần bí: "Ta nói nhỏ cho ngươi một bí mật, ngươi đừng nói với ai".
Trương Tống gật đầu: "Đã là bí mật, ngươi tới nói bên tai, cẩn vô tắc trách".
"Được, ngươi tới gần".
"Thân thể ta bị thương như này, ngươi nói ta làm sao cử động?". Trương Tống tỏ vẻ đau đớn, muốn ngồi dậy vài lần mà không được.
Lý Thiên Lộ đành phải cau mày, ghé miệng lại gần tai hắn: "Canh ba đêm hôm trước, Thiên Cực cùng Phạm Du tư thông tại phủ của nàng, bất ngờ không a?".
"Không bất ngờ lắm". Trương Tống nghe được thật thà lắc đầu, quả thực là thế. Mặt Lý Thiên Lộ ngay sát, thật thơm. Đây phải chăng là tiên khí?
Lý Thiên Lộ không chú ý hành động nhỏ ngửi ngửi của hắn, một bên không tin nói: "Được. Tốt. Đừng làm một vẻ ngươi đã biết trước tất cả. Ta nói vậy, ngươi không thích muội muội là may mắn".
"Ta chỉ ưa thích mỗi ngươi nha". Trương Tống vẻ mặt nghiêm túc vỗ ngực.
"Tốt. Đừng nói nữa, ta nôn". Lý Thiên Lộ tay vuốt vuốt ngực, làm một bộ muốn nôn, khiến bộ ngực nhấp nhô, rung rung một trận.
Trương Tống nghĩ thầm, ngươi đừng làm động tác đó, ngươi không biết như thế đối nam nhân rất chí mạng?
Chợt Trương Tống giật mình: "Không ngờ ngươi có sở thích xem trộm người ta... Thật không ngờ nha".
Lý Thiên Lộ tức giận vung vẩy đôi tay phấn trắng, muốn đánh vào ngực hắn, bất quá nhìn vết thương được quấn băng bố, bề ngoài máu thấm đã chuyển sắc đậm đặc lại thôi: "Không phải ta, mà là nha hoàn ta sắp xếp làm gián điệp cạnh nàng".
Hắn nghe được liền hỏi: "Dường như ngươi cùng Thiên Cực công chúa quan hệ không tốt như bề ngoài?".
"Đâu phải là không tốt. Rất tệ mới đúng". Lý Thiên Lộ bĩu môi : "Ngươi định nói lại với nàng".
Trương Tống lắc đầu chém đinh chặt sắt: "Nói vớ vẩn, ta chỉ ưa thích ngươi".
Lý Thiên Lộ đang muốn nói tiếp cái gì, bên ngoài chợt vang lên thanh âm của nha hoàn: "Phò mã, công chúa, Định thắng tướng Vương Bằng xin được yết kiến".
Trương Tống nghe được nhớ lại, Vương Bằng chính là thúc phụ của hắn. Vội nói: "Mau mời vào".
Nha hoàn tuân lệnh. Một lúc sau, một trung niên nhân bước vào, mày dày miệng rộng, dáng đi hiên ngang, thi lễ: "Bái kiến Thiên Cực công chúa, phò mã".
Lý Thiên Lộ mỉm cười thân thiện. Ra hiệu miễn lễ. Một bên Trương Tống nhìn thấy, dù hôn sự hai người là giả, bề ngoài nàng xử sự không chút điểm sơ hở. Thật cao thâm mạt trắc. Cũng đúng, sống tại hoàng cung hết ăn rồi đấu đá, mưu hại lẫn nhau cả ngày lẫn đêm thế này, dù là kẻ ngốc cũng luyện được bản sự không nói mà hiểu, nhìn mặt nói chuyện.
Hắn thân thiện nói ra: "Thúc thúc, ngươi không cần gọi ta là phò mã, vậy có chút xa lạ".
Vương Bằng tính tình tựa hồ rất hào sảng, cười to :"Tốt. Tốt. Không hổ là Thượng nhi".
Lão tìm một cái ghế, ngồi cách đấy không xa, nhìn Trương Tống lo lắng: "Vương Thượng, ngươi làm sao ra nông nỗi này".
Trương Tống không dấu diếm, kể lại mọi chuyện. Vương Bằng tức giận vỗ bàn: "Lý nào lại như vậy? Xe ngựa tông sao có thể đoạn tất cả kinh mạch? Chắc chắn là có kẻ gian ám toán".
"Tạ thúc thúc quan tâm. Ta cũng đã cho người điều tra". Trương Tống cảm kích. Bất quá, đi thăm người bệnh, sao không mang chút quà nha.
"Ta cũng sẽ cho người dưới trướng phối hợp. Ngày hôm nay ta đến đây là vì một việc quan trọng khác". Vương Bằng nói tiếp.
"Chuyện quan trọng?"
"Đúng vậy, ca ca gọi ngươi về gia tộc gấp, có chuyện liên quan đến mệnh hệ gia tộc". Vương Bằng gật đầu, ngữ khí ngưng trọng.
"Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?". Trương Tống có chút bất ngờ hỏi. Trong trí nhớ, Vương gia là đại gia tộc hàng đầu của Lý Quốc, sao có thể có chuyện gì. Dù là nghiêm trọng đến đâu, nếu không phải là đại tội tru di cửu tộc, thì không thể khiến Vương gia bị lật đổ.
Một bên Lý Thiên Lộ có chút bất ngờ, Vương Bằng vậy mà chuyện quan trọng vậy cũng để nàng nghe. Là không coi nàng là người ngoài? Bất quá, về danh phận, cũng có phần đúng.
"Ta không biết. Ca ca không chịu nói cho ta. Chuyện này cho đến hiện nay chỉ có cha ngươi cùng ta biết". Vương Bằng lắc đầu.
"Tốt, ngày mai ta sẽ trở về ngay". Trương Tống gật đầu. Mặc dù tộc trưởng Vương gia chỉ là phụ thân của chủ nhân cũ thân thể này, hắn thân là một người xuyên không không có chút liên quan, bất quá cũng cần có trách nhiệm.
"Ngày mai sợ rằng không kịp, ngay bây giờ đi, ta sẽ sai người chuẩn bị sẵn kiệu". Vương Bằng không đồng ý, thúc dục.
"Gấp như vậy?". Trương Tống có chút ngạc nhiên. Nhưng cũng không quá để ý. Liền đồng ý. Vương Bằng liền ra ngoài, chuẩn bị hành trang.
Thừa thời cơ, Trương Tống quay đầu nói với Lý Thiên Lộ: "Ngươi có đi với ta?".
Lý Thiên Lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Hừ, vì Vương gia ta mới ra nông nỗi này, tránh còn không kịp, ngươi lại nói ta đến Vương gia. Với lại, chuyện của Vương gia không liên quan đến ta".
Trương Tống khó xử: "Nhưng ta là tướng công của ngươi. Bây giờ, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi. Vụ việc xe ngựa điên có chút mờ ám. Lỡ như ta lại bị ám sát, ngươi sẽ thành goá phụ".
Lý Thiên Lộ liền vui vẻ: " Thành goá phụ thì đã sao? Không phải chuyện tốt? Dù gì hôn sự chúng ta cũng là giả".
"Ài, lúc nãy Phạm Du nhân lúc ta hôn mê, đã lẻn vào". Trương Tống làm như vô tình nói ra, thở dài u buồn: "Ta hiểu rồi, ngươi cứ ở lại đi. Chỉ trách chúng ta vô duyên vô phận".
Lý Thiên Lộ tức giận: "Ngươi nói cái gì? Hoá ra lúc đấy ngươi đã tỉnh, đã nghe hết, thì cũng phải hiểu nhân phẩm ta!".
"Ngươi giải thích với ta làm gì nha". Trương Tống thất thần hỏi.