Bầu không khí trong miếu đột nhiên trở nên kỳ dị khác thường.
Mọi người trong miếu: ". . ."
Trong mắt tất cả, lấy tu vi Tam Phẩm của Trương Tống, công kích một kẻ Bát Phẩm như Công Dương Khách chẳng khác nào chân đá thiết bản.
Bất quá, điều mà mọi người không ngờ tới là, sau một cái chớp mắt, Công Dương Khách đã đổ gục xuống.
Chuyện nghịch lý gì đang xảy ra a?
Rõ ràng là vừa rồi Trương Tống bắn ra chỉ phong, Công Dương Khách đã đỡ được dễ dàng. Sau đó không thấy Trương Tống làm ra hành động gì khác, Công Dương Khách lại ngã xuống.
Ân Phong Trác thấy Công Dương Khách ngã xuống thì vô cùng vui mừng. Thời điểm hắn thấy Trương Tống có thể hành động thì nội tâm vui vẻ. Bất quá, sau đó trông thấy Công Dương Khách thi triển bí thuật độc ác nào đó, cũng có thể hành động thì tinh thần như rơi vào thâm sơn cùng cốc.
Nhưng lúc này nhìn thấy Công Dương Khách ngã xuống, một điều khó có thể tưởng tượng. Hắn lại như được kéo ra khỏi vực sâu, thấy được ánh sáng thái dương xán lạn.
Lâm Xiêu Lan vừa thoát khỏi trảo thủ của Công Dương Khách, ánh mắt nhìn Trương Tống trở nên cảm động.
Vừa rồi nàng bị Công Dương Khách bóp cổ, trong một sát na nàng dường như đã thực sự thấy được quỷ môn quan. Không ngờ ngay sau đó, nàng lại được nam tử trước mắt cứu trở về.
Mấu chốt, người này không lâu trước đó lại đứng ở trận doanh đối lập với nàng a. Thời điểm hắn sắp sửa bị giết nàng cũng làm ngơ không quản.
Nói cả hai là đối địch cũng không sai. Được đối phương cứu mạng, nhất thời nàng không biết nói gì, cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
Bất chợt, Tiểu Hân cầm kiếm đứng chắn trước mặt Trương Tống: "Cẩn thận a, kẻ này tu vi Bát Phẩm không dễ chết như vậy."
Tuy Công Dương Khách té ngã xuống nằm bất động. Nhưng để nói hắn đã chết thì nàng có chút không dám tin.
Dù sao một màn trước mắt cũng quá kinh diễm. Trương đại ca chỉ phóng ra một chỉ phong, Công Dương Khách đỡ được, sau đó không Trương đại ca không tiếp tục làm gì mà Công Dương Khách liền gục.
Quá vô lý a!
Với lại, tu vi Trương đại ca là Tam Phẩm, Công Dương Khách là Bát Phẩm. Rõ ràng chêng lệch quá lớn, nói một người Tam Phẩm có thể sau cái một nháy mắt liền hạ sát được một người Bát Phẩm... Quả thực không ở trong tam quan của nàng.
Lâm Xiêu Lan nghe vậy cũng hoảng hốt, đúng a. Công Dương Khách có tu vi là Bát Phẩm, sao dễ dàng chết như vậy được?
Chẳng lẽ hắn giả chết, đùa nghịch tâm kế một chút, để cho những người khác vui mừng, sau đó bất ngờ sống lại, hưởng thụ nhìn những vẻ mặt tuyệt vọng...
Hết, xong! Nghĩ tới những điều đó, nội tâm Lâm Xiêu Lan trở nên rét lạnh.
Lý Thiên Lộ lắc đầu chỉ tay nói: "Không, hắn thực sự đã chết. Muội hãy nhìn phía sau gáy hắn đi."
Tiểu Hân nghe vậy nhìn lại, quả nhiên thấy sau gáy Công Dương Khách bị cắm một cây kim bạc trông rất bình thường không có gì nổi bật dài khoảng nửa thước.
Nàng chợt giật mình nhớ lại hình ảnh vừa nãy, trong chỉ phong của Trương đại ca phóng đến Công Dương Khách, có một đạo ánh sáng bạc ẩn kỹ trong đó nhưng bị Công Dương Khách phát hiện ra, sau đó dùng hai ngón tay kẹp trúng.
Nhưng sau đó tựa hồ đạo ánh sáng bạc đó biến mất a. Trên tay Công Dương Khách cũng không có gì.
Nàng bị cảnh tượng Công Dương Khách ngã xuống làm cho chấn kinh, nhất thời không chú ý tới hình ảnh đạo ánh sáng bạc kia. Lúc này được Lý Thiên Lộ đề tỉnh, liền lập tức nhớ ra.
Hai mắt Tiểu Hân loé lên ý vui mừng, nhìn lại Trương Tống như muốn xác định: "Trương đại ca, hắn chết thật sao?"
Lâm Xiêu Lan nghe lời nhắc nhở của Lý Thiên Lộ, cũng có suy nghĩ tương tự như Tiểu Hân. Đồng dạng, một mặt mong chờ mà nhìn lại Trương Tống chờ lời xác nhận.
Nàng không muốn Công Dương Khách còn sống, cách đây không lâu hắn còn muốn giết nàng.
Thế sự thật khó lường a, trước đó nàng còn hô Công Dương Khách đại ca, nàng và Trương Tống còn ở hai chiến tuyến khác nhau, kết quả lúc này nàng lại mong muốn Công Dương Khách chết đi, mà người giết Công Dương Khách chính là Trương Tống.
Trương Tống nở một nụ cười tiêu sái: "Không hổ danh là lão nương của ta, vậy mà ngươi có thể nhìn ra hết mọi chuyện."
"Không cần khen a. Nếu người này thực sự đã chết thì tốt rồi." Vẻ mặt Lý Thiên Lộ không biểu cảm nói. Nhưng được tán thưởng thì trong lòng không nhịn được có chút vui vẻ. Đồng thời, nàng cũng có một loại cảm giác lạ khi nghe Trương Tống gọi bản thân là lão nương của hắn. Nhưng không phải cảm giác phản cảm, bài xích.
Ngượng ngùng...? Ngọt ngào chăng...?
...
Thật khó mà nhận biết rõ.
Lý Thiên Lộ nghĩ tới những lời di ngôn cách đây không lâu của mình, nội tâm liền xấu hổ không gì sánh được.
Nàng đã lỡ nói ra sẽ để cho A Trương thành thân với Tiểu Hân a. Vốn tưởng nàng sẽ hi sinh để cầm chân Công Dương Khách giúp hai người chạy trốn, kết cục lúc này tất cả đều không sao. Nhưng ba người bất giác lại lâm vào tình cảnh xấu hổ...
Trương Tống đi tới bên người Công Dương Khách, vốn định đưa tay rút cái kim ra nhưng chợt thu tay lại. Sau đó hắn liền cầm trường kiếm đâm liên tục vài nhát vào cổ Công Dương Khách.
Lý Thiên Lộ: ". . ."
Tiểu Hân: ". . ."
Lâm Xiêu Lan: ". . ."
Ân Phong Trác: ". . ."
"Trương đại ca, ngươi đang làm gì?" Tiểu Hân kinh ngạc hỏi.
"Ta thử xem hắn còn sống không a." Trương Tống đáp.
Tất cả mọi người: ". . ."
Người này không chắc chắn Công Dương Khách đã chết? Vậy vì sao vừa rồi miệng lại xác nhận đối phương đã chết a?
Chẳng may Công Dương Khách không chết thật, mọi người lại không có phòng bị, chẳng phải đều bị Công Dương Khách giết chết nhanh chóng?
Bất quá, trông thấy Công Dương Khách sau khi bị Trương Tống xuyên vài kiếm qua cổ, vẫn nằm im ngoan ngoãn dưới đất, mọi người đều không nhịn được thở phào một hơi. Đã chết, thật tốt!
Sau khi xác nhận Công Dương Khách đã chết, Trương Tống mới vui vẻ thu cái kim bạc lại.
Cái kim trông bình thường không chút nổi bật này chính là Kim Thêu Bất Bại.
Vừa rồi đối đầu Công Dương Khách hắn cũng là không nắm chắc. Đây là lần đầu hắn sử dụng Kim Thêu Bất Bại. Hệ thống có nói rõ công dụng của nó, chỉ cần đâm vào tạo ra vết thương cho kẻ địch, đối phương lập tức tử vong. Dù hắn tin tưởng hệ thống sẽ không lừa gạt nhưng đây là lần đầu hắn dùng cái kim thêu này, ít nhiều có chút lo lắng.
Kết quả khiến hắn vô cùng vui mừng. Sau khi Công Dương Khách bị đâm vào, sinh cơ liền đoạn tuyệt.
Vừa rồi Trương Tống vừa phóng ra Mạch Kiếm, đồng thời sử dụng thuật ngự kiếm trong Lục Ảnh Kiếm Quyết điều khiển Kim Thêu Bất Bại ẩn núp trong chỉ phong, đồng thời công kích Công Dương Khách.
Hắn biết với tu vi Bát Phẩm, chắc chắn Công Dương Khách sẽ dễ dàng nhìn ra tiểu thủ đoạn này. Vì thế đầu tiên hắn phóng ra Mạch Kiếm đơn thuần. Giả bộ như cùng đường đánh loạn mê hoặc tâm trí đối phương. Sau đó phóng chỉ phong kèm theo Kim Thêu Bất Bại, cố ý để Công Dương Khách phát hiện, liền thi triển Lục Ảnh Thuật, huyễn hoá ra một đạo kim ảnh giống hệt Kim Thêu Bất Bại, hai đạo kim ảnh giống nhau tách ra, chân thân bay đếm đâm vào cổ Công Dương Khách, phân ảnh đâm đến trực diện trước mặt hắn.
Lục Ảnh Thuật vô cùng diệu kỳ. Vậy mà Công Dương Khách chẳng thể nhận ra đâu là chân thân đâu là phân ảnh của Kim Thêu Bất Bại. Có điều, dường như hắn cũng rất chủ quan, nghĩ rằng tu vi của hắn cao cường, một cái kim trông thường thường không thể đả động đến tính mạng hắn. Nên không thèm chặn kim ảnh đâm đến cổ kia.
Bất quá, lúc đó Trương Tống mơ hồ nhìn thấy trong mắt Công Dương Khách loé lên một tia điên cuồng, tựa hồ thần trí không tỉnh táo. Dường như là do thi triển thuật thiêu đốt huyết mạch gây ra.
Nếu là bình thường, một ác nhân nổi danh như Công Dương Khách, chắc chắn không thể để một cái kim đâm đến bản thân, dù đối thủ là kẻ có tu vi thấp hơn hắn tận năm cảnh giới đi.
Lần này dùng Kim Thêu Bất Bại đối địch có chút may mắn. Những lần sau chỉ sợ cũng không thể dễ dàng như thế này.
Trong lòng hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một phen. Sau đó chuyển ánh mắt sang Lâm Xiêu Lan.
Cảm nhân được Trương Tống nhìn đến mình, Lâm Xiêu Lan vẻ như chấp nhận vận mệnh: "Ngươi giết ta đi. Mạng ta là do ngươi cứu về, ngươi giết ta cũng không oán trách."
Trương Tống không nói gì, đi tới bên cạnh, tay đặt lên tiểu phúc của nàng.
Cảm nhận được nhiệt lực từ bàn tay của hắn, Lâm Xiêu Lan sững sờ, sau đó vẻ như không quá kinh ngạc, mi mục rung rung.
Trong đầu nàng nghĩ thầm, người này muốn nhân cơ hội này cưỡng hiếp ta?
Ai, điều này cũng không quá kỳ lạ. Tư sắc bản thân ta tuy không bằng hai nữ nhân bên cạnh hắn, nhưng đặt trên giang hồ cũng có một vị trí không tồi, hắn nổi tâm tư cũng không có gì bất thường.
Cũng đành chấp nhận a, hắn đã cứu mạng ta, đồng thời hai ta cũng là kẻ địch, xét về cả ân và oán, hắn muốn làm gì ta cũng không thể trách. Với lại, lúc này thân bị trúng độc, muốn kháng cự cũng khó.
Trước đây nàng thường cưỡng bức bắt những thiếu niên đẹp trai soái vũ kia về làm lô đỉnh, kết cục ngày hôm nay bị người cưỡng hiếp cũng là quả báo a.
Ngữ khí Lâm Xiêu Lan run run nói ra: "Ngươi có thể làm nhục ta, nhưng sau đó không thể giết ta a."
Nàng lo lắng nói. Nghĩ tới cảnh Trương Tống giết Ngải Tam Hùng và Công Dương Khách lạnh lùng tàn nhẫn, sau khi cưỡng bức thoả mãn sẽ một đao giết chết nàng. Nội tâm Lâm Xiêu Lan không khỏi run sợ. Điều này không phải là không có khả năng.
Đồng thời Lâm Xiêu Lan liếc nhìn Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân, nam nhân các nàng muốn cưỡng hiếp một nữ nhân khác trước mặt các nàng, nhị nữ này lại không có biểu hiện không vui gì?
"Làm nhục? Tay ta chỉ đặt trên tiểu phúc của ngươi, làm sao có thể tính là làm nhục. Chúng ta không thực sự có thù sinh tử, ta cũng không phải kẻ hiếu sát, sau khi giải độc xong sẽ không giết ngươi." Trương Tống bất mãn nói ra, hắn muốn giúp nữ nhân này giải độc hương, đối phương này lại nói lung tung cái gì a.
"A..." Cảm nhận một luồng lường khí từ tay Trương Tống truyền vào kinh mạch của bản thân, độc hương dần bị những tia lương khí đẩy ra khỏi cơ thể, Lâm Xiêu Lan mới giật mình xấu hổ. Nguyên lai là nàng hiểu nhầm đối phương.
Sau khi Trương Tống giúp Lâm Xiêu Lan giải độc xong, nàng đã có thể cử động lại thân thể, liền đối với hắn chắp tay: "Đại ân của công tử ta xin ghi nhớ. Nếu lần sau có duyên gặp lại trên giang hồ, chẳng may gặp chuyện gì nan giải, ta chắc chắn sẽ liều mạng giúp đỡ."
"Được, sau này ngươi cũng đừng làm cái chuyện xấu xa bắt người ép làm lô đỉnh kia là tốt rồi. Hẹn ngày tái ngộ." Trương Tống không để ý đáp lại. Sau đó tiếp tục tiến tới bên cạnh Ân Phong Trác giúp hắn giải độc.
Lâm Xiêu Lan nghĩ tới hình ảnh bàn tay Trương Tống đặt tại tiểu phúc của mình, dung mạo không nhịn được đỏ rực lên. Sau đó không nói thêm lời nào mà chắp tay cáo từ, bước ra khỏi miếu. Dần dần biến mất trong cơn mưa giữa màn đêm tối. Đối với xác Công Dương Khách và Ngải Tam Hùng, cũng chỉ liếc qua một lần. Sau đó lạnh lùng không để ý.
Thời điểm Trương Tống đang truyền khí giải độc cho Ân Phong Trác, Tiểu Hân chợt nghi hoặc lên tiếng: " Trương đại ca, sao ngươi giải độc cho nam nhân, tay lại đặt tại sau lưng?"
"Kinh mạch trong cơ thể nữ nhân và nam nhân khác nhau. Nên cách thức truyền khí giải độc cũng khác." Trương Tống mặt không đổi sắc đáp.
Điều này là hắn nói thật. Nếu hai nàng mà nghi ngờ hắn cũng đành á khẩu. Nếu không truyền khí đúng vị trí, không cẩn thận kinh mạch đối phương chắc chắn sẽ bị ngoại khí xoắn vỡ a.
Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân cũng không nghi ngờ. Xác thực lời hắn nói không sai. Hai nàng đều là người tu hành, đối với những vấn đề này đều thông suốt.
Không lâu sau, độc trong cơ thể Ân Phong Trác đã được giải. Việc đầu tiên hắn làm khi có thể cử động thân thể là lập tức ôm lấy nữ nhi đang bất tỉnh mà kiểm tra thân thể nàng, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể bản thân.
Trương Tống nhìn thấy không khỏi cảm thán, trung niên này đúng là một người rất yêu nữ hài a.
Đúng lúc này, Lý Thiên Lộ chợt ôm trán, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt đau đớn, thân thể lảo đảo.
Trương Tống nhìn thấy vậy liền hoảng hốt đỡ lấy thân thể nàng. Cảm thấy thân thể nàng nóng như lửa, hắn không khỏi kinh hoảng. Nan bệnh kỳ lạ nguy hiểm kia của nàng lại tái phát.