Hành động của những thiếu phụ này quá nhanh khiến Trương Tống và trung niên râu dê không kịp phản ứng. Đợi bọn họ kịp định thần lại, ngọn lửa đã bao phủ hoàn toàn lên thoại bản Hồ Dung Tiên Giới cùng đống sách kia.
"Oh no".
Trương Tống trợn mắt hốc mồm, các cô nãi nãi, các ngươi có biết mình vừa hủy đi thứ gì hay không.
Trung niên râu dê sững sờ trong chốc lát, liền hoảng hốt la lớn: "Không được, báu vật của ta, báu vật của ta".
Hắn vội thò tay vào giật lấy thoại bản gần nhất, cũng là cuốn Hồ Dung Tiên Giới kia, vừa xuýt xoa vì lửa cháy vào tay, vừa đau lòng nhìn cuốn thoại bản chỉ còn là một mảng than giấy đen sì.
"Hừ, cũng bởi ngươi bày bán loại thoại bản hại nguyên khí này. Đáng đời!".
"Những loại điển tịch, kinh sách gia lễ, có lợi tu hành thì không bán a".
"Không thể để ngươi hại phu quân bọn ta".
Những thiếu phụ xấu xí kia sau khi làm việc đại nghĩa kia, buông lời sỉ vả mắng mỏ trung niên râu dê một lúc, mới thoả mãn giương giương cằm rời đi.
Trương Tống trong lòng thở phào một hơi. May nha may nha. Hắn có hệ thống hỗ trợ, nên vừa nhìn qua thoại bản kia đã tự động tu luyện, không cần phải nhớ pháp quyết bí tịch.
Lại nói, những người này hành động thật nhanh, hắn không kịp phản ứng cứu thoại bản ra.
Bất quá, bí tịch bị thiêu hủy đi cũng tốt. Hắn đã tu luyện được, không cần phải để bí tịch lưu lạc bên ngoài làm gì, chẳng may đến một ngày bị người phát hiện ra, sẽ dẫn đến nhiều phiền phức.
Trương Tống cũng không có ý định nói chuyện thoại bản sắc thư Hồ Dung Tiên Giới này là bí tịch ra cho trung niên râu dê, để hắn không biết một bí tịch bị hủy trong tay hắn cũng tốt, đỡ phải hối hận. Mấu chốt, đây là bí tịch nha, liên lụy quá lớn.
Dù sao đã là bí tịch cũng không thể dễ dàng tiết lộ cho người khác. Trung niên râu dê này đã không biết, thì coi như chưa bao giờ hắn cầm đến bí tịch đi. Trương Tống cũng không phải thiên mẫu, có lòng đi nói ra chuyện này, để rồi rước một đống phiền phức lớn.
Liếc nhìn xung quanh, Trương Tống thấy rất nhiều người, thanh niên có, trung niên nhân có, các lão lão... cũng có. Đều một mặt tiếc nuối nhìn về phía quầy hàng của trung niên râu dê.
Nói đến, hẳn bọn hắn là khách nhân đến mua thoại bản, hoặc là khách quen của trung niên râu dê tới, vừa kịp chứng kiến một màn này. Nhưng cũng không ai dám lên tiếng bênh vực trung niên râu dê, bởi vì lúc này có rất nhiều người thấy có sự tình mâu thuẫn lớn xúm lại xem. Sự tình đọc loại thoại bản này có chút nhạy cảm, không ai muốn đứng ra thừa nhận mình đọc những thoại bản này. Xấu hổ nha!
Lúc này đám cháy đã được dập đi. Trung niên râu dê không quan tâm người khác nghĩ gì làm gì, hắn cứ thế ngây người ngồi xuống cầm lớp tro tàn còn sót lại của thoại bản Hồ Dung Tiên Giới, nhìn trân trân mà không nói lời nào. Đợi khi mọi người xung quanh đã không còn hứng thú vãn đi hết, Trương Tống mới bước lại vỗ vai hắn an ủi:
"Ai nha, ngươi cũng không cần quá buồn nha. Chỉ là thoại bản mà thôi, tìm mua bản khác không phải là được sao".
"Ngươi biết cái gì, những thoại bản khác ở nhà ta còn có sao bản, còn bản Hồ Dung Tứ Tuyệt này là bản gốc a. Nội dung độc nhất vô nhị, bây giờ mất không sao có lại a. Đám người kia, ta sẽ cáo kiện bọn họ...". Trung niên râu dê phản bác, đồng thời hướng về phía những thiếu phụ vừa rời khỏi kia mắng mỏ một trận.
"Tất nhiên là độc nhất vô nhị, vì đấy là bí tịch". Trương Tống trong đầu nghĩ thầm.
An ủi trung niên râu dê một chút, Trương Tống thở dài đi tìm Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân. Hắn không quên tìm nhặt lại Đũa Mỹ Vị rơi xuống đất một góc gần đấy. Ai, chiếc đũa này đúng là hố cha...
Bất chợt, khi thấy chiếc đũa, Trương Tống sững người lại. Tuy ban đầu Đũa Mỹ Vị bộ dáng sần sùi có chút xấu xí, nhưng toàn thân mang một màu lục nhạt. Lúc này lại chiếc thành một màu xám trắng.
Đây là dấu hiệu của việc đã sử dụng hết một lần công hiệu duy nhất của nó. Có điều, hắn rõ ràng chưa tìm tới mỹ vị mỹ thực gì nha. Chỉ tìm được bí tịch Mạch Lộ Cung La...
Chờ chút! Chiếc đũa này giúp người dùng tìm đến mỹ vị hắn cần nhất. Mỹ vị không hẳn là mỹ thực, thức ăn nha. Chỉ cần thứ tìm đến đối với người đó mang đến cảm giác mỹ vị là được. Giống như đối với hắn lúc này, nhìn thấy bí tịch liền cảm thấy thoả mãn như nhìn đến mỹ vị cũng không sai.
Trương Tống lúc này mới quan sát kỹ chiếc đũa xấu xí trong tay. Cái đồ chơi này tuy ban đầu giới thiệu cảm thấy tác dụng vô cùng gà mờ, không ngờ lại có ích như thế. Vậy mà liền giúp hắn tìm đến bí tịch.
Đáng tiếc, vật quý giá này chỉ có thể sử dụng một lần. Nếu có thể dùng thêm vài lần nữa, chẳng phải liền vô cùng dễ dàng tìm đến các bí tịch còn lại?
Ai, phải thật cảm tạ Thần Khí Chúc Phúc của lão bà lần trước nha. Thổi một cái vậy mà thổi đến một cuốn bí tịch.
Trương Tống sực nhớ, vội kiểm tra màn hình hệ thống. Thu thập một bí tịch sẽ được mở khoá một công năng, không rõ là công năng gì. Vừa rồi hắn bị phân tâm, còn chưa kịp xem xét kỹ.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ thông báo, chức năng cầu bại đã được mở, nút cầu bại vốn ban đầu còn xám xịt đã thắp sáng lên từ bao giờ.
Trương Tống nhấn vào nút cầu bại, tức thì thanh âm của hệ thống vang lên:
"Công năng cầu bại: Sau khi kích hoạt một lần cầu bại cho một sự kiện ngươi cần giải quyết, nếu sau đó ngươi không thất bại, ý chí cầu bại được giữ nguyên, tùy theo mức độ nghiêm trọng của sự kiện, sẽ nhận được số điểm thất bại đối ứng.
Một lần kích hoạt cần một phiếu cầu bại.
Chú thích: Có thể nhận được phiếu cầu bại trong công năng rút thưởng ".
Trương Tống: ". . ."
Sao cái hệ thống này lần nào cũng hố người vậy?
Cái công năng cầu bại này cần phải không được thất bại, còn phương thức kiếm được điểm thất bại lại cần phải thất bại. Ngược nhau a!
Phiếu cầu bại cũng chỉ có thể thu thập từ trong công năng rút thưởng?
Trương Tống có chút đau đầu, cái này chẳng phải nói ngươi cần thất bại để cố gắng không thất bại sao? Không, còn hơn thế nữa!
Um, đầu tiên là thất bại để có được điểm thất bại, sau đó dùng điểm thất bại rút thưởng được vé cầu bại. Tiếp đến dùng vé cầu bại kích hoạt công năng cầu bại, nếu ngươi không thất bại sẽ nhận được điểm thất bại. Nhận được điểm thất bại rồi để làm gì? Để rút thưởng a...
Cái này chẳng phải là những hành động lặp đi lặp lại vô nghĩa sao? Trong lúc nhất thời, trong đầu Trương Tống hiện lên hình ảnh một con chuột bạch bị người ta bỏ vào lồng thí nghiệm, buộc lên đuôi nó một viên kẹo hồ lồ ngọt ngào, vào vị trí mà miệng nó không thể cắn tới.
Sau đó lại chọc hai mắt nó mù, chuột bạch nhỏ mắt không thấy gì nhưng mũi có thể ngửi. Đánh hơi được vị đạo ngọt ngào của kẹo hồ lô, bụng lại đang đói vì trống rỗng, chuột bạch nhỏ liền hướng vị trí có mùi hương ngọt ngào kia cắn tới.
Nhưng nó cắn mãi mà không thể chạm đến. Chuột bạch nhỏ không cam lòng vẫn cố cắn tới. Thế nên thành thử thân hình nó xoay vòng vòng hướng phía sau cắn đến trông vô cùng tức cười...
Chơi ta a!
Trương Tống cảm thấy như hắn bị cái hệ thống này hố vậy. Vốn tưởng sẽ xuất hiện công năng hữu dụng nào, chẳng ngờ là cái công năng vô dụng, kết hợp với phương thức nhận điểm thất bại của hệ thống, tổng lại là muốn hắn xoay vòng vòng làm việc vô nghĩa.
Hắn không còn gì để nói, kiếp trước đọc tiểu thuyết, đọc đến hai chữ Cầu Bại trong Độc Cô Cầu Bại sao cảm thấy vô cùng có khí chất, tiêu sái uy vũ. Lúc này nhìn đến cái ý chí cầu bại của hệ thống này...