Kinh thành Đại Lý hùng vĩ không thua kém kinh thành Lý Quốc chút nào. Các loại sinh ý, âm thanh sinh hoạt rầm rộ, đa dạng. Khắp nơi bách tính rộn ràng chọn đồ ăn, hành thương, vận hàng vô cùng náo nhiệt.
Hoàn San lên tiếng: "Hội Phật Hoa còn hai ngày nữa mới tổ chức, ta thấy chúng ta nên thuê một khách sạn ở cho thuận tiện".
Đám người Trương Tống gật đầu đồng ý. Tất cả cùng đi tới một khách sạn lớn gần đấy. Lão bản của khách sạn thấy lại có khách nhân tới thì vui mừng hớn hở chào đón, bất quá, sau khi nghe tạp vụ báo cáo thì vẻ mặt khó xử: " Ai da, các vị khách nhân thứ lỗi, gần đây khách trọ đông nên phòng trọ không còn nhiều, các vị có năm người, chỗ chúng ta chỉ còn ba phòng a".
Trương Tống nghe vậy mừng rỡ: "Không sao, không thành vấn đề". Hắn quay sang Lý Thiên Lộ: "Ai, chúng ta đành phải ở chung một phòng".
"Người nào ở cùng ngươi? Ta ở cùng Tiểu Hân". Lý Thiên Lộ miệng xì một cái.
"Còn ta đương nhiên ở cùng tiểu thiếp". Hoàn San nhìn về thiếu nữ bên cạnh nói ra. Đồng thời tiện tay chỉnh lý chiếc trâm trên đầu thiếu nữ bị lệch.
Trương Tống, Lý Thiên Lộ, Tiểu Hân sững sờ, cứ tưởng thiếu nữ bên cạnh Hoàn San là thị nữ, ai mà ngờ lúc này nàng lại nói là tiểu thiếp.
Bất quá, lúc ba người nhìn Hoàn San bộ dáng quan tâm ôn nhu đối với thiếu nữ kia thì ánh mắt vô cùng kì dị, ngươi khỏi cần làm bộ giả trang như thế làm gì, chúng ta còn không biết ngươi là nữ giả nam trang a.
Trương Tống thầm nghĩ, có khi nào nữ nhân Hoàn San này thật có cảm xúc đặc biệt với người đồng giới?
Trương Tống vốn tưởng có thể ở cùng phòng với Lý Thiên Lộ, nàng lại ở cùng phòng với Tiểu Hân. Bất quá nghĩ lại cũng là điều đương nhiên. Giữa bọn hắn còn chưa đến mức thân cận như vậy nha. Cuối cùng hắn đành phải chán chường về phòng.
Trải qua thời gian dài đi đường, y phục trên người Trương Tống đã nhiễm bụi bẩn. Cũng may trên đường đi, hắn tiện tay mượn tiền Lý Thiên Lộ mua một ít y phục dự phòng.
"Trương Tống, ngươi..."
Lúc Trương Tống đã cởi y phục cũ, đang mặc y phục mới vào, cửa phòng bỗng bật mở. Chỉ thấy Lý Thiên Lộ mở cửa vào, vốn định nói gì đó, khuôn mặt mềm mại bỗng cứng lại, nhìn Trương Tống đang trần truồng nửa thân trên, dung nhan nàng liền loé lên một tia huyết hồng, la lên thất thanh: "A!".
Sau đó liền quay mặt bước ra đóng sầm cửa lại.
Trương Tống cũng giật mình. Vừa rồi đề nghị ở cùng phòng nàng không đồng ý, chẳng lẽ đến tìm hắn nhanh như vậy là muốn đổi ý.
Cũng may nàng đến muộn. Nếu tới sớm hơn một chút, thời điểm hắn chưa kịp mặc quần, không biết nàng sẽ có phản ứng như nào nha?
Không đến mức quá xấu hổ, giận dữ cầm kiếm trảm tiểu huynh đệ của ta đi.
Thu hồi suy nghĩ lung tung, hắn nhanh chóng mặc áo vào, lúc bước ra ngoài, đã thấy Lý Thiên Lộ đứng bên ngoài chờ, quay lưng về phía cửa phòng hắn. Hắn mỉm cười lên tiếng: "Thiên Lộ, ngươi tìm ta có chuyện gì a, vừa mới vào ngươi không gõ cửa nha".
"Chính ngươi không đóng!". Lý Thiên Lộ quay lại trừng mắt, trên má còn nhấp nhô một vệt ửng hồng.
"Lấy quan hệ của chúng ta, ngươi cũng không cần phản ứng mạnh như vậy a". Trương Tống cười vui vẻ.
"Khác nói. Lúc này ta đến tìm ngươi là muốn nói một tiếng, ta cùng Tiểu Hân muốn đi dạo kinh thành". Lý Tiểu Hân sợ hắn nói tiếp ra cái gì thiêu thân, vội đổi chủ đề. Vừa nãy nàng cùng Tiểu Hân thống nhất muốn dạo thành, cũng không thể không nói lời nào với Trương Tống nên đến tìm hắn, không ngờ lại gặp phải một màn khó xử vừa rồi.
"Được, vậy ta đi cùng các ngươi. Không thể để ta ở lại ngốc một mình trong khách sạn a". Trương Tống liền nói.
"Tùy ngươi". Lý Thiên Lộ nhìn hắn, dường như nghĩ đến những hình ảnh vừa mới vô tình nhìn thấy, mặt loé ngượng ngùng chi sắc, liền nhanh chóng quay đầu rảo bước nhanh mà đi.
Hai người Hoàn San cùng "tiểu thiếp" thì đã riêng phần mình đi dạo thành trước.
Nhìn thân hình thướt tha của hai nữ đi phía trước ríu rít trò chuyện thì Trương Tống cảm thấy vui vẻ. Dạo phố cùng mỹ nữ, một sự tình không tồi nha.
Thời điểm Lý Thiên Lộ cùng Tiểu Hân đang ghé tại một hàng trang sức, Trương Tống chợt nghĩ đến Đũa Mỹ Vị, giữa lúc này lấy ra chơi cũng không tồi. Thử xem trong kinh thành này, có thể tìm đến loại mỹ vị mỹ thực nào.
Trương Tống liền động ý niệm, triệu hoán Đũa Mỹ Vị từ trong hệ thống ra. Tức thì, một chiếc đũa tre xấu xí xuất hiện trên tay hắn.
Ném Đũa Mỹ Vị lên không trung, chiếc đũa xoay vài vòng trên không trung, sau đó rớt xuống đất, đầu đũa chỉ về hướng Tây.
A, vậy đỉnh cao mỹ vị là ở hướng Tây kinh thành!
Trương Tống chợt giật mình. Chậm đã, chiếc đũa này chỉ có thể chỉ phương hướng đại khái, không có chỉ dẫn vị trí mỹ vị cụ thể. Kinh thành Đại Lý vô cùng rộng lớn, hắn không dư lực lần mò từng góc một nha.
Hắn cũng không có năng lực đi xuyên tường, hoặc chém bay chướng ngại vật trước mắt, một đường tiến thẳng tới nơi cần đến...
Cái vật phẩm hố cha!
"Ngươi đây là muốn mua thoại bản? Chỗ ta loại gì cũng bán. Cứ tới lựa chọn đừng ngại". Lúc này, một âm thanh phía trước bất ngờ vang lên.
Theo phía Tây nhìn tới, ngay trước mặt Trương Tống là một quầy hàng, một trung niên nhân râu dê đang ngồi trên thảm gỗ bày bán các loại sách, điển tịch, ngọc giản... Thấy Trương Tống nhìn chằm chằm về hướng quầy hàng của hắn, cho là Trương Tống muốn mua sách, liền lên tiếng hỏi.
Trương Tống nhìn quầy sách trước mắt thì thầm thở dài, bày bán tùy tiện ven đường thế này, cũng chỉ có thể là những loại sách thông thường không có gì quý giá. Nếu có bí tịch thần công gì thì ta liền sẽ mua a.
Bất quá, đang lúc nhàn rỗi, thử xem qua một số sách thời đại này giải sầu cũng không tệ. Nghĩ vậy, Trương Tống tiến tới quầy hàng:
"Đại ca, có sách gì hay, giới thiệu cho ta một chút".
Trung niên râu dê nhìn Trương Tống mỉm cười thần bí nói nhỏ: "Ta xem ngươi vừa rồi đi cùng hai vị cô nương kia, có chỗ cố kỵ, muốn mua loại thoại bản kia mà ngại đúng không?".
Trương Tống không hiểu "loại thoại bản kia" mà trung niên râu dê nhắc tới là gì, bất quá cũng thấy thú vị, liền thuận thế gật đầu: "Sao ngươi biết?".
Trung niên râu dê vẻ mặt đắc ý: "Quầy hàng của ta tuy nhỏ, nhưng danh tiếng vô cùng lớn, người mộ danh mà đến vô vàn, sao lại không biết?".
"Danh tiếng vô cùng lớn?". Trương Tống nghi hoặc.
"Ha ha, loại thoại bản này nhiều nơi cũng bán, nhưng cũng chỉ có quầy hàng của ta luôn bán thoại bản chất lượng tốt nhất. Như vậy đi, ta cách đây không lâu vừa mới thu thập được một bí điển. Ngày hôm nay ta vừa mở quầy, ngươi là vị khách đầu tiên, vậy hãy thử chọn bừa một cuốn. Nếu chọn trúng, ta sẽ tặng nó luôn cho ngươi. Chọn sai cũng không sao, ta sẽ giảm giá bí điển này mười thành, như thế nào?". Trung niên râu dê vuốt vuốt râu, hào sảng nói.
"Bí điển?". Trương Tống hồ nghi, chủ quầy này làm cái vẻ gì thần thần bí bí. Không nói rõ là bán loại thoại bản gì, còn khoác lác cái gì bí điển. Có bí điển nào tùy tiện bày bán ven đường một dạng như kẹo hồ lồ này không a?
Bất quá, Trương Tống cũng tò mò, liền tùy tiện chọn một cuốn cầm lên xem, um, cuốn này tựa là Hồ Dung Tiên Giới, nghe qua rất có ý tứ.
Thời điểm lật xem nội dung bên trong thì hắn giật mình. Nào phải bí điển gì, đây là loại thoại bản sắc thư khiến tâm tình người ta kích động, sôi trào đây mà. Bên trong vẽ rất nhiều hình ảnh các tiểu muội muội xiêm y tơi tả như ẩn như hiện hồ mị quyến rũ.
Trung niên râu dê nhìn hắn cầm cuốn sách này lên thì giật mình: "A, ngươi đúng là người hữu duyên, ngẫu nhiên cầm tới vậy mà đúng thật là bí điển. Cuốn Hồ Dung Tiên Giới này là bản mới nhất, ngoài quầy ta không còn nơi nào bán, nội dung rất tuyệt, phàm là nam nhân đọc được, đều không nhịn nổi mà huyết mạch sôi trào, toàn thân căng cứng, hắc hắc..."