• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận lấy y phục, Trương Tống nhanh chóng mặc vào. Khí trời quá lạnh, hắn cảm tưởng như máu thịt đều muốn đông cứng, "Nương tử yên tâm, ta mặc sẽ chú ý cẩn thận, sẽ không làm hư hại".

Trên y phục toả ra hương thơm thanh tân đạm nhã, dường như là mùi hương của Lý Thiên Lộ lưu lại. Lúc này Trương Tống mới hiểu, cái gì gọi là tiên khí. Ai, thật thơm!

Lý Thiên Lộ bĩu môi "Không cần, y phục ngươi đã mặc, coi như tặng ngươi luôn. Ta không lấy lại".

Trương Tống liền vui vẻ sáng mắt "Vậy quả thực quá tốt nha".

Nghe hắn nói vậy, Lý Thiên Lộ chợt cảm thấy có điểm nào đó không đúng, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ không đúng ở điểm nào.

Lúc này giá gỗ phơi đồ bị đẩy sang một bên, Trương Tống thân hình cao lớn mặc y phục nữ tử, váy trắng bên dưới phất phơ, trông có chút buồn cười, nhanh chóng chạy tới sát đống lửa sưởi ấm, "Ai u, lạnh chết cóng ta rồi".

Đúng lúc này, Lý Thiên Lộ bất chợt đứng dậy nhìn ra phía cửa, sắc mặt đề phòng, "Có người tới, hai người. Một người có tu vi so với ta không thua kém chút nào".

Hai người Trương Tống và Tiểu Hân tuy không cảm nhận được gì bên ngoài, nhưng vẫn đề cao tinh thần phòng bị. Lý Thiên Lộ tu vi cao hơn bọn hắn, có thể phát giác được có người sớm hơn là chuyện bình thường.

Miếu này ở nơi hoang vu vắng vẻ, lúc này bên ngoài đã là giữa đêm, trời lại mưa. Người đến hẳn là lãng khách ghé vào miếu nghỉ chân như bọn hắn, có điều không biết kẻ đến là người tốt hay xấu.

Giữa làn mưa cuồng vũ trắng xoá, dần dần có hai thân ảnh xuất hiện. Một người cao lớn, thân hình vạm vỡ đang dùng tà áo rộng lớn che mưa cho người còn lại có thân hình thấp hơn, gầy gò mảnh mai, tuy nhiên mưa lớn như thác đổ thế này, phỏng chừng hiệu quả của hành động che chắn này không được bao nhiêu. Cả hai đang vội vã hướng về phía thổ miếu này chạy tới.

Thời điểm bọn họ bước tới trước cửa miếu, lúc này đám người Trương Tống mới nhìn rõ được bộ dáng của đối phương.

Một người là một trung niên nhân, dung mạo bình thường, thân hình cao lớn vạm vỡ. Một người là một thiếu nữ khoảng mười một tuổi, môi hồng, hai mắt to tròn, trông rất đáng yêu, nhưng làn da lại trắng bệch một cách bất thường. Thân hình gầy gò đang run lên từng đợt vì lạnh.

Hai người vừa đi vào miếu, trung niên nhân thấy có người thì khéo léo đem thiếu nữ hộ sau lưng, chắp tay mở miệng:

"Thứ lỗi tại hạ mạo muội, miếu này là của các vị? Có thể cho phụ tử chúng ta trú mưa nhờ? Nhi nữ ta đang bị bệnh quấn thân, không thể đi xa ngoài trời mưa quá lâu".

Từ lúc ở khoảng cách xa chưa bước vào miếu, trung niên nhân đã phát hiện trong miếu có người. Vốn có chút đề phòng vì không rõ nhân phẩm của những người bên trong như thế nào. Tu vi của những người trong miếu khá cao, vạn nhất nổi tâm tư xấu với nhi nữ, hắn mang tu vi Lục Phẩm đối chọi không vấn đề, nhưng đối phương đông người, sợ rằng sẽ có cách tổn thương đến nhi nữ bên cạnh.

Bất quá, nhi nữ của trung niên nhân đang mang bệnh nặng, không thể ở ngoài mưa quá lâu, nên sau khi hắn do dự một chút, liền quyết định tiến vào miếu. Hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần, trù bị cho các tình huống xấu có thể xảy ra.

Có điều, khi vào trong miếu nhìn kỹ, thấy được bên trong là hai nữ một nam, không khỏi thở phào một hơi. Không phải toàn nam nhân là tốt.

Nhưng khi trung niên nhân liếc mắt đến Trương Tống, thấy hắn mặc váy trắng của nữ nhân thì mặt hiện dị sắc. Người này chẳng lẽ có sở thích biến thái?

Lúc này đám người Trương Tống cũng đã nhận ra trung niên nhân có tu vi Lục Phẩm, không khỏi đề cao tinh thần đề phòng. Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh trung niên nhân có thêm một nữ hài, tâm tình không khỏi thả lỏng.

Dắt theo một nhi nữ, nếu kẻ đến là địch có ý xấu, nữ hài này chính là điểm yếu của hắn.

Có điều, trung niên nhân này trông rất thành thật, nữ hài bên cạnh hắn lại có bộ dáng khả ái, chắc hẳn không phải người xấu.

Trương Tống mỉm cười xua tay, "Thổ miếu này là miếu hoang, chúng ta cũng là kẻ trú tạm. Vị huynh đệ này đừng khách khí, cứ tiến vào nghỉ chân, khí trời rất lạnh, nếu các hạ không ngại, có thể lại đây sưởi ấm".

"Đạ tạ các vị", Trung niên nhân nói lời khách khí, sau đó nắm tay nữ hài dắt vào. Hành động ôn nhu cẩn thận. Mặc dù hai bên đều buông lỏng phòng bị lẫn nhau, nhưng trung niên nhân vẫn hơi hướng thân thể về phía trước, không lộ dấu vết chắn trước nữ hài, đảm bảo nếu có biến cố, hắn sẽ kịp thời ngăn cản.

Đám người Trương Tống nhìn thấy hết một màn này, nhưng đều không nói thẳng vạch trần ra ngoài. Thế gian này nguy hiểm khó lường, trung niên nhân cẩn thận như vậy cũng không sai.

"Tại hạ là Ân Phong Trác, đây là nhi nữ của ta. Dám hỏi cao tính quý danh của các vị?", Trung niên nhân sau khi cùng nữ hài ngồi xuống bên đống lửa sưởi ấm, cảm thấy đám người Trương Tống không có ác ý, mở miệng hỏi.

"Tại hạ họ Trương, đây là thê tử ta, còn đây là muội muội" Trương Tống mỉm cười đáp lại.

Việc mở miệng nói chuyện với ngoại nhân thường là Trương Tống ra mặt.

"Ra vậy", Sau khi nghe Trương Tống giới thiệu, Ân Phong Trác mỉm cười gật đầu đối với Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân xem như chào hỏi. Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân cũng khách khí, gật nhẹ đầu đáp lễ.

Tuy Trương Tống chỉ xưng họ của bản thân, không tiết lộ chi tiết danh tính, nhưng trung niên nhân đối với điều này cảm thấy rất bình thường, không có chút phật ý.

Ngược lại vì sự cẩn trọng của đối phương, trung niên nhân càng khẳng định đối phương không phải là hạng người xấu xa lỗ mãng.

Trung niên nhân nhìn Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân thì bất ngờ, hai nữ nhân này vậy mà đều là mỹ nhân. Một người dung mạo tiên thiên tuyệt sắc, một người tuy không đẹp bằng người trước, nhưng vẻ mặt cũng rất khả ái dễ yêu.

Không biết thanh niên này là ai, mà có phúc khí như vậy. Một cái thê tử, một cái muội muội đều là đại mỹ nhân nhi. Ba người này, toàn thân đều toả ra cốt khí không tầm thường, hẳn là những người có thân phận không bình thường.

"Ân huynh đây là muốn đi đến nơi nào, sao lại đi ngang qua miếu hoang này. Tại hạ chỉ nhất thời tò mò, nếu Ân huynh có điều khó nói thì thứ lỗi cho ta hỏi đường đột". Trương Tống không nhịn được hỏi.

"Không sao, đây không phải là chuyện lớn gì, nếu Trương huynh tò mò muốn biết, ta cũng sẽ tự thẹn mà nói ra vậy", Trung niên nhân xua tay, "Nhi nữ ta mắc nan bệnh, nên ta dẫn nàng đi Thanh Tinh Cốc cầu Độc Vương thần y".

"Độc Vương thần y?" Ba người Trương Tống ngạc nhiên hiếu kỳ. Ngoại hiệu y phu này có chút kỳ lạ.

"Các người chưa từng nghe qua danh tiếng Độc Vương thần y?", Ân Phong Trác kinh ngạc hỏi.

"Chưa từng nghe qua". Ba người Trương Tống lắc đầu.

Ân Phong Trác như hiểu ra "Chưa từng nghe qua cũng không có gì lạ. Phàm là thần y, hành tung của mỗi người đều rất thần bí. Địa phương trú thân còn rất bí ẩn, càng không thích điệu cao..."

Cùng với đó, thế giới này rất rộng lớn. Không biết một người cũng rất bình thường.

Bên cạnh đó, ba người Trương Tống rất ít tiếp xúc với giới giang hồ, nên về mặt kiến thức khiếm khuyết rất nhiều.

Ân Phong Trác tiếp tục giải thích:

"Độc Vương thần y là một cao thủ độc công. Hắn thông hiểu tất cả độc dược trên thế giới này. Từ trước đến nay, thời điểm chữa bệnh, hắn chỉ dùng một biện pháp duy nhất: dùng độc. Người được hắn chữa trị, không người nào không hết bệnh".

"Dùng độc chữa bệnh?" Đám người Trương Tống nghe Ân Phong Trác giải thích, không khỏi ngạc nhiên vô cùng. Cách chữa bệnh này tựa hồ chưa từng nghe qua, rất độc đáo, đồng thời cũng rất có ý tứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK