Lúc này cách thời gian mới xuyên không đã lâu, trí nhớ Trương Tống dần dần thanh tỉnh, không còn mơ hồ như trước.
Thế giới giới này thật đúng chỉ có thể dùng chữ hỗn loạn hình dung. Diện tích so với thế giới kiếp trước lớn hơn không biết bao nhiêu lần, mãi không thấy điểm cuối. Hoàng tộc họ Lý, Trần, Hồ, tranh chấp, chia cắt lãnh thổ đã mấy trăm năm. Không nhớ rõ cách đây bao lâu, chỉ biết từ rất lâu, lãnh thổ ba nhà từng có tên Xích Quỷ.
Phía Bắc lãnh thổ Xích Quỷ là Hoa Quốc. Truyền đời đã có hiềm khích, thường xuyên binh biến, đánh nhau mấy ngàn năm. Hiện nay, Xích Quỷ không còn là Xích Quỷ, chỉ còn ba nước Trần, Lý, Hồ. Hoàng tộc thống lĩnh Hoa Quốc lúc này là Triệu gia, đổi tên thành Tống Quốc. Bất quá, Tống Quốc nội chiến, bị chia cắt thành Bắc Tống, Nam Tống.
Vốn Trần, Lý, Hồ chia ba lãnh thổ người Xích Quỷ, rất dễ bị đánh chiếm. Bất quá, phía nam là các bộ lạc nhỏ yếu, không đủ sức lật nổi. Mông Cổ là quốc gia cường thịnh nhất của nhân loại lúc bấy giờ, bất quá ngăn cách Xích Quỷ có Đại Lý, Thổ Phồn.
Tống Quốc nam bắc chi tranh, phương bắc người Tống còn có Liêu, Tây Hạ, người Kim. Phía Tây Xích Quỷ là Nam Quốc, tuy thực lực chỉnh thể không lớn, bất quá cũng không thể xem thường, liền một lúc quan hệ liên minh trung lập cùng Lý, Trần, Hồ. Toàn nhân loại nhất thời lâm vào thế cục cân bằng vi diệu.
Bất quá, cũng vì một nguyên do, nhân loại có rất nhiều kẻ thù chung. Chính là Yêu Tộc cùng Cổ Tộc. Trong trí nhớ Trương Tống, không có quá nhiều thông tin về những thứ này. Chủ nhân cũ của thân thể luôn vùi đầu vào tranh đoạt quan danh. Từ lúc nhỏ tới giờ luôn sống trong thời bình, không có cơ hội tiếp xúc những tầng thứ ấy
Chiến tranh tại thế giới này khốc liệt hơn thế giới cổ đại kiếp trước không biết bao nhiêu lần. Vì nguyên cớ, thế giới này là một thế giới tu hành.
Lúc này trí nhớ thông suốt, Trương Tống mới có thể nhớ rõ, người tu hành tu vi chia làm chín phẩm: Nhất Phẩm luyện khí, khai mở kinh mạch tắc nghẽn, tập hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể. Nhị Phẩm Đồng Bì, thối luyện da. Tam Phẩm dẫn linh khí luyện thịt. Tứ Phẩm luyện gân. Ngũ Phẩm luyện tủy.
Đạt tới Ngũ Phẩm, người tu hành có thể hình thành pháp tướng cho riêng mình. Cái gọi là pháp tướng, thực chất là ngươi tu hành thức tỉnh linh căn, từ việc hấp thụ thiên địa linh khí làm căn cơ, lĩnh ngộ võ ý Cửu Thiên gọi ra pháp tướng linh hồn của bản thân. Thông thường, hình dáng cùng năng lực của pháp tướng mỗi người đều khác biệt, có thể phụ thuộc vào công pháp, có thể phụ thuộc vào hình dáng mỗi người...
Lục Phẩm luyện cốt, từ lúc này, lực phòng ngự người tu hành sẽ tăng kinh người. Thất Phẩm luyện huyết. Bất Phẩm luyện lục phủ ngũ tạng. Cửu Phẩm bắt đầu lĩnh ngộ đại đạo Cửu Thiên sâu hơn một tầng.
Phía trên Cửu Phẩm là cảnh giới Tông Sư. Đến cảnh giới này, có thể lĩnh ngộ ngưng tụ thêm một thiên địa Pháp Tướng. Sau đó là cảnh giới Đại Tông Sư, lại lĩnh ngộ thêm một thiên địa Pháp Tướng. Tại Ngũ Phẩm, pháp tướng tựa hồ chỉ là hư ảnh, làn khí. Tại Tông Sư, pháp tướng giống như hoá lỏng. Đến tu vi Đại Tông Sư, pháp tướng gần như đã hình thành thực chất.
Phía trên Đại Tông Sư là cảnh giới Bán Tiên. Chỉ có điều, cảnh giới Bán Tiên mơ hồ, tồn tại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nên gần như trong nhân thế, không có nhiều thông tin được nói đến.
Trương Tống hắn tu vi Tứ Phẩm, ngày hôm qua, nghe tin một chợ đen có linh dược có tác dụng lớn đối với việc tăng tiến tu vi của hắn, trên đường bất ngờ bị một cỗ xe ngựa điên tông phải, vì thế lúc này nằm liệt giường.
Bất quá Trương Tống nhanh chóng cả kinh. Bị xe ngựa tông, sao đến nỗi kinh mạch đoạn hết như vậy? Hắn hoảng hốt kiểm tra thể nội, chỉ thấy một mảnh kinh mạch lít nha lít nhít đứt đoạn, khô héo không sức sống. Với tình cảnh này, tuy không ảnh hưởng đến mạng sống, có thể sinh hoạt như thường, bất quá đường tu hành coi như chấm dứt.
Trong lúc hoảng hốt, Trương Tống không còn giả vờ, mắt đã mở từ khi nào. Lý Thiên Lộ thấy vậy liền lên tiếng: "Ngươi đã tỉnh lại?".
Trương Tống nhìn Lý Thiên Lộ nghi ngờ, không phải nàng mưu sát thân phu nha? Dường như không phải? Trong lúc hắn hôn mê, nàng đã vô tình bộc lộ bản chất. Với phẩm chất như thế, không có chuyện nàng làm như vậy?
"Lộ nhi, ta khiến ngươi phải chịu ủy khuất". Trương Tống ngượng ngùng, chẳng lẽ từ nay một công chúa kim chi ngọc diệp như nàng phải chăm sóc một phế nhân như hắn...
Thiên Lộ cười như không cười, vẻ không cam lòng: "Cũng trách ta từ nhỏ đã được mẫu hậu thu nuôi, lúc trưởng thành cũng nên báo đáp. Lý Quốc trong loạn ngoài loạn, cần liên hôn cùng tam đại gia tộc để giữ vững vị thế hoàng tộc, ta phải trở thành vật hi sinh".
Trương Tống giật mình. Ý tứ ban đầu của hắn khác, bất quá vô tình khiến nàng lộ ra một thông tin khác. Nàng không phải nhi nữ thân sinh của Lý Thần Tông... không, thế giới này không có cái gọi là Lý Thần Tông, là Lý Thống.
Lịch sử thế giới này thật đúng phát triển theo một hướng khác. Đúng ra, người hắn phải thành thân là Lý Thiên Cực, bất quá, hoàng đế Lý Thống bỗng nhiên có thêm một nhi nữ con nuôi, thành ra nàng hy sinh thay Thiên Cực thành thân với hắn. Trương Tống thầm hô may mắn, không phải cưới cái công chúa kỹ nữ kia. Đợi đến lúc, cần phải tạ ơn vị nhạc mẫu mẫu hậu tiện nghi kia thật tốt.
"Còn nữa, không được gọi ta là Lộ Nhi. Lúc trước chúng ta đã giao kèo, mỗi người đều không thể quá phận". Lý Thiên Lộ từ cạnh giường ngồi dậy, dịch dịch cách xa hắn.
Trương Tống thở dài. Còn có giao kèo dạng này? Đều là phu thê, làm thế để làm gì nha. Hắn nhanh chóng nhớ lại, thời điểm trước, Trương Tống vì muốn ngồi vững chức vị Quan Nội Hầu, không thể không cần Lý Thiên Lộ giúp sức, nên mới ra giao kèo dạng này.
Hắn thật phục chủ nhân thân thể trước. Đối mặt mỹ nhân tiên thiên như vậy, vẫn bỏ qua được, chọn quan danh.
Hắn thì không vậy. Chỉ có hài tử mới lựa chọn. Hắn muốn... chọn tất.
"Được, được". Trương Tống liền nói. Trước cứ đáp ứng nàng, về sau gần nhau lửa tất cháy. Sau đó, hắn không dấu diếm tình trạng cơ thể mình, nói ra hết với Lý Thiên Lộ.
Nàng nghe được đầu tiên há hốc miệng kinh ngạc, sau đó chợt mỉm cười: "Vậy cũng không có gì không tốt".
Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Trương Tống, một mặt vẻ đều là phu thê, sao ngươi nhẫn tâm như vậy, nàng giải thích: "Hôn sự chúng ta người ngoài, hoàng tộc cho là thật, nhưng chỉ có ta và ngươi mới biết là giả, ta còn lo ngươi không nhịn được lỗ mãng. Lúc này thì tốt, ngươi nếu dám khinh suất, bổn cô nương sẽ đánh ngươi một trận".
Lý Thiên Lộ vừa nói, vừa kéo ống tay áo lên, một bộ dáng ngươi tới đây, ngươi tới đây, ta chờ ngày này đã lâu.
Trương Tống xạm mặt lại. Nàng đề phòng ta như vậy. Không ổn. Những ngày sau nên sống như thế nào đây.
"Ngươi tu vi bao nhiêu". Trương Tống tò mò hỏi.
Lý Thiên Lộ chợt không nói, đưa tay chạm lên yếu mạch của hắn, ngạc nhiên: "Ngươi nói thật?".
Trương Tống không vui: "Đều là phu thê, ta lừa ngươi làm gì".
"Đừng nói là phu thê". Lý Thiên Lộ nghe hắn nói, đỏ mặt. Muốn lần nữa trách mắng, nhưng nhìn bộ dáng hắn lúc này không khác gì phế nhân, liền có chút thương cảm, không nỡ xuống tay: "Trước không nói là vì để ngươi không biết, có chỗ đề phòng, bất quá giờ nói cũng không sao. Ta tu vi Tam Phẩm".