• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Xiêu Lan nhìn Trương Tống, thần tình kích động, ánh mắt vũ mị "Trương huynh, ngươi muốn ở chỗ nay hay đi nơi khác?".

Trương Tống sửng sốt, nơi này còn nhiều người nha, chẳng lẽ nữ nhân này có thể thoải mái làm việc ấy, hắn không do dự đáp "Nơi này đi, bên ngoài đang mưa rất lớn, không thể trong thời gian ngắn tìm được chỗ trú nào khác".

Lâm Xiêu Lan cười khanh khách "Tốt. Xem bộ dáng hai vị muội muội này tựa hồ rất ưa thích ngươi, vậy bốn người chúng ta chung một chỗ đi".

Sắc mặt Lý Thiên Lộ và Tiểu Hân kinh hoảng, nếu các nàng bị nhiều người như vậy nhìn lấy thì chẳng thà tự tử cho xong. Lúc này thân thể không thể cử động, Lâm Xiêu Lan nếu muốn cưỡng bức thoát y phục của các nàng, thì cũng chỉ có thể nằm im nhận mệnh.

Trương Tống cũng thầm đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ nữ nhân Lâm Xiêu Lan này đầu óc linh hoạt, khó chơi đến thế. Hắn vội nói "Ta đổi ý, chúng ta nên đi chỗ khác a".

Lâm Xiêu Lan lắc đầu cự tuyệt "Đã muộn, lúc này không thể lựa chọn nữa nha".

Công Dương Khách bất mãn "Nhị muội, hai nữ nhân kia là của ta".

Nghe vậy, Lâm Xiêu Lan thở dài cười nhẹ nói với Trương Tống "Ai, ca ca, rốt cuộc cũng chỉ có mình ngươi với ta. Ngươi không có diễm phúc hưởng thụ tam đại mỹ nhân cùng lúc rồi".

Trong lòng Trương Tống mắng thầm, mẫu thân nhà ngươi, ngươi là đại mỹ nhân cái gì, ngươi còn dơ bẩn hơn kỹ nữ.

Đầu hắn cấp tốc suy nghĩ biện pháp, lúc này đây, chỉ mỗi mình hắn không chịu độc Liệt Hoa Súy Hương ảnh hưởng. Có điều, tu vi hắn chỉ là Tam Phẩm, chính là người có tu vi thấp nhất trong miếu...

Bên ngoài miếu, dưới cơn mưa cuồng nộ trong màn đêm u khuất, hai bóng đen một béo một gầy áp sát dưới một thân cây đại thụ. Thân ảnh gầy thấp giọng:

"Đến! Theo như tình báo, người kia đi hướng này, xung quanh nơi đây chỉ có một miếu hoang, tốc độ ngựa không thể quá nhanh, chắc hẳn đêm nay đã nghỉ ngơi bên trong".

Ngữ khí lười biếng của thân ảnh béo vang lên "Người này là ai, tu vi gì?".

"Họ Trương, cảnh giới Nhất Phẩm. Quá dễ giải quyết".

Thân ảnh béo dựa lưng vào gốc đại thụ, uể oải lên tiếng "Đệ vào giải quyết nhanh chóng đi, sau đó chúng ta liền tiếp tục đi tìm người khác. Danh sách đằng sau còn nhiều".

"Được, ca ca".

Thân ảnh gầy không một lời dị nghị, nhảy lên cao, một cước đạp vào thân đại thụ phía sau, mượn lực phản chấn mà bắn đi. Thân hình hắn sau khi tiếp đất, lại nhảy lên cao một trượng.

Cứ thế liên tục nhảy nhót, dưới chân như gắn lò xo, nhảy lên đáp xuống liên tục, tốc độ lại vô cùng nhanh, khoảng cách kéo giãn ra với địa phương đứng ban đầu của mỗi lần nhảy là vô cùng lớn, nhanh chóng hướng về thổ miếu tiến tới.

Bên trong miếu...

Ngải Tam Hùng xoa xoa hai tay vào nhau, cười bỉ ổi, tiến về phía Ân Phong Trác "Ân huynh, từ đêm hôm nay, ngươi coi như nhạc phụ ta. Người đừng chống cự, ta sẽ nể chút quan hệ này mà không làm khó ngươi".

Ân Phong Trác đang ôm nữ nhi trong ngực mặt, biến sắc giận dữ quát "Nếu hôm nay ngươi dám chạm vào một sợi tóc của nhi nữ ta, sau này cho dù phải lật tung năm trời bốn bể, ta cũng sẽ tìm tới lột da ngươi".

Ngải Tam Hùng sửng sốt "A, may mắn ngươi nhắc nhở ta. Vậy ta cứ giết ngươi đi, sau đó từ từ biến nữ nhi ngươi trở thành thiếu phụ xuân tâm phong lộ".

"Ngươi..." Mặt Ân Phong Trác đỏ bừng như lửa, đám hắc đạo này không nói lý lẽ, hắn thực sự không biết phải làm như thế nào.

Ngải Tam Hùng chọc ngón tay vào mái tóc nữ hài "Dường như ta không chỉ chạm vào một sợi tóc nha, ngươi làm gì được ta".

Hai mắt Ân Phong Trác đỏ như lửa. Nếu hắn không trúng độc Liệt Hoa Súy Hương, chắc chắn sẽ cầm kiếm chém kẻ trước mắt thành tám trăm mảnh.

Lâm Xiêu Lan nhìn hai nữ nhân trong ngực Trương Tống, cười lớn "Trương huynh, để ta thử một chút xem môi ngươi vị gì. Hai cô nương này đừng ghen tỵ a".

Nói xong, nàng áp sát thân thể hắn, nhắm mắt, chu môi tiến dần về phía môi Trương Tống.

Từ xa nhìn tới, lại tạo thành cảnh một mình Trương Tống có ba nữ nhân vây quanh. Công Dương Khách thấy vậy thì tức giận ghen tỵ vô cùng. Hắn định mở miệng nói gì, bất chợt quay đầu nhìn về phía cửa miếu.

"Họ Trương, diêm vương hôm nay sai ta tới gửi thiệp mời cho... ngươi?..." Một nam tử cao gầy vẻ mặt tuấn tú nhảy vào miếu, lậo tức mở miệng. Bất quá, lời vừa ra được một nửa, chợt cứng ngắc lại.

Sao trong miếu này đông người như thế? Chẳng lẽ đây là hang ổ của đám cường đạo nào?

Ồ, dường như không phải. Bộ dáng mấy người này tựa hồ có chút không giống.

Còn có chút... không bình thường...

Một trung niên đang nằm ngửa dưới mặt đất, ôm một thiếu nữ khoảng mười, mười một tuổi. Bên trên hắn, một nam nhân xấu xí đầu một chỏm tóc, mũi đeo vòng, đang dùng hai tay nắm tóc nữ hài kia.

Một bên khác, một nam nhân dung mạo uy vũ bất phàm đang dựa vào tường, trong ngực ôm hai nữ nhân tuyệt sắc. Trước mặt hắn là một nữ nhân dung mạo kém hơn hai nữ nhân tuyệt sắc kia, đang sắp sửa hôn lên môi hắn.

Mà nam nhân này đầu đang liên tục quay sang hai bên tránh né nụ hôn ấy.

Nam tử cao gầy sửng sốt, chẳng lẽ đám người này đang tụ lại chơi cái trò hoang dại nam nữ kia?

Thật dung tục. Bất quá, trông cũng thật kích thích. Hắn lên tiếng hỏi "Ở đây ai họ Trương?".

Từ lúc nam tử cao gầy tiến vào miếu, tất cả mọi người đều nhận ra. Đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

"Là ta!". Công Dương Khách liền đáp lại. Hắn nghĩ nam tử cao gầy này tìm cái tên Trương Đại Nhân kia, nói không chừng là chỗ quen biết. Hắn liền không nhịn được lên tiếng hỏi, xem thử đối phương muốn gì.

"Ngươi là họ Trương kia? Nhưng trong tình báo, tựa hồ ngươi chỉ có tu vi Nhất Phẩm" Nam tử cao gầy nghi hoặc, hắn liếc sơ nhìn tất cả mọi người trong miếu, bộ dáng mọi người đều có khí thế hùng hậu, tựa hồ không có ai mang tu vi Nhất Phẩm.

"Tu vi thấp không thể biến thành tu vi cao. Nhưng người tu vi cao có thể giả trang bộ dáng tu vi thấp" Công Dương Khách chắp tay, vẻ mặt cao thâm khó dò nói.

"Tốt" Lời vừa dứt, một âm thanh sắc bén vang lên. Trong tay nam tử cao gầy chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, xé gió chém tới Công Dương Khách.

"A?" Công Dương Khách bị đánh bất ngờ, tuy hoảng mà không loạn, vội xuất ra pháp tướng hình dáng Kê Đao Liêm đen sì, bốn lưỡi đao toả hàn quang sắc bén. Hai tay nắm lấy Kê Đao Liêm, đỡ lấy kiếm của nam tử cao gầy chém tới. Sau đó xoay Kê Đao Liêm lập tức phản công.

Bất quá, kiếm pháp của nam tử cao gầy có chút kỳ dị khiến hắn không dễ hạ thủ, nhất thời chỉ có thể đánh ngang tay. Nội tâm Công Dương Khách hoảng hốt, bỗng dưng ở đâu ra một cao thủ thế này.

Đồng thời hắn cũng buồn bực, nam tử này đánh ra đều là chiêu thức hiểm độc, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng. Đối phương rõ ràng tìm tên Trương Đại Nhân kia để hạ sát, hắn lại lỡ mở miệng nhận mình là Trương Đại Nhân, bỗng dưng rước phiền phức vào thân.

Bất quá, lúc này dù có lên tiếng giải thích thì đối phương chắc chắn sẽ không tin. Đồng thời, hắn sẽ mất đi danh khí trước mặt hai vị đệ muội. Tự hạ thấp uy thế quân mình.

Bởi vậy nên Công Dương Khách không nói lời nào. Im lặng điên cuồng giao đấu với nam tử cao gầy. Trong lòng âm thầm ghi hận, đợi giải quyết nam tử cao gầy này xong, sẽ hành hạ phát tiết trên thân tên Trương Đại Nhân kia một phen. Hắn bỗng dưng chịu trận thay cho đối phương, món nợ này cần phải tính sổ thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK