"Mị thuật? Ca ca thật tinh tường, bất quá người ta chỉ tu luyện một chút da lông bên ngoài". Hồng Tố Cực bất mãn cong môi, "Ngày thường ta không thường dùng, nhan sắc vốn có của ta đã rất xinh đẹp rồi. Chẳng qua thấy ca ca ngươi tuổi đã lớn, sợ không khởi nổi cảm xúc gì, ta mới thử dùng một chút, nguyên lai ta nghĩ không sai... thứ lỗi nha. Dường như tình trạng của ngươi càng tồi tệ hơn ta dự đoán".
"Ngươi...". Da mặt Đoàn Chính Thuần nhảy nhót, tuy hắn tuổi đã lớn, nhưng hậu cung giai lệ không ít, tu vi lại cao, thân thể cường kiện, không có lý nào bất lực.
Vừa rồi hắn biểu hiện không bị mị thuật cùng nhan sắc đối phương ảnh hưởng thần chí chút nào, Hồng Tố Cực lại nương vào đó lại chê bai hắn không được.
Một nam nhân bị một nữ nhân đánh giá phương diện đấy vô lực, dù là kẻ thù đi nữa, cũng không nhịn được mà có chút xấu hổ.
Mấu chốt, đây còn là một đại mỹ nhân, giai nhân tuyệt sắc.
Đoàn Chính Thuần hít sâu một hơi, ổn định thần chí. Dưới tình hình nữ nhân trước mắt tu vi không thấp, lại tu mị thuật. Loại công phu này đối với tinh thần có lực sát thương. Nếu lúc này tâm cảnh có sơ hở, đối phương có cơ hội lợi dụng, không cẩn trọng hắn sẽ rơi vào kết cục rơi đài.
Đoàn Chính Thuần lịch duyệt vô số, biết lúc này tạm thời không nên vội manh động, quay đầu nhìn Trương Tống đang xoa xoa cái lưng ê ẩm đứng dậy, rồi lại nhìn Hồng Tố Cực dò hỏi: "Các ngươi là người từ phương nào tới? Sao từ trước tới nay ta chưa từng thấy các ngươi xuất hiện tại kinh thành? Vì cớ gì sát hại nhi tử ta?".
Không đợi Hồng Tố Cực mở miệng, Trương Tống liền lên tiếng: "Đoàn Dự không phải ta giết, chuyện này tại hạ là vô tình bị kéo vào, hai người hảo hảo giải quyết thật tốt a".
Nói xong, liền lui lại đứng phía xa dưới một gốc đại thụ. Một bộ ta không liên quan.
Hắn không dám ngay lúc này chạy đi. Hai người này tu vi cao cường, muốn bắt lại hắn chỉ một cái nhấc chân. Dưới ánh mắt của hai hung thần này, có chạy cũng không chạy được bao xa.
Ngộ nhỡ khiến Hồng Tố Cực phật lòng tức giận động sát tâm, hoặc Đoàn Chính Thuần nổi nghi ngờ động thủ, hắn liền khóc không ra nước mắt.
Chỉ có thể đợi hai người này đánh nhau ngươi chết ta sống, quan sát xem có cơ hội có thể tranh thủ.
Hồng Tố Cực thấy vậy vẻ hờn dỗi: "Trương huynh, ngươi thật bội tình bạc nghĩa nha, không nhớ giao tình giữa chúng ta, nỡ lòng nào để một nữ tử liễu yếu đào tơ như ta đương đầu với đại lão đầu này?".
Trương Tống nghe thế sửng sốt. Ta với ngươi có giao tình gì tốt? Ngươi liễu yếu đào tơ? Nói dối không biết ngượng.
Tình thế này hắn lựa chọn không nói gì. Im lặng mới là vương đạo.
Nói nhiều sẽ dẫn đến bất lợi.
Bỗng Trương Tống nhìn Hồng Tố Cực giật mình. Bởi nguyên do trời đêm tối, lại không quá để tâm chú ý nên khoảng thời gian vừa rồi hắn không thấy, lúc này ngưng thần nhìn kỹ, nhờ thêm trăng hôm nay rất sáng hắn mới thấy, vừa nãy còn tại trong Mộng Khiết Lâu, Hồng Tố Cực chỉ vận hai mảnh thiếp thân, không biết từ lúc nào trên thân nàng đã có thêm một chiếc áo choàng đỏ.
Nguyệt quang nhu hoà phủ lên hồng bào huyết sắc, dung nhan Hồng Tố Cực lại vô cùng mỹ mạo, tạo nên một hình ảnh quyến rũ kiều diễm ma mị.
Thời điểm phi hành, hắn nhớ dường như nàng còn chưa mặc vào. Hay cho một chiêu Chớp Mắt Vận Y Phục. Thật tuyệt a, nếu học được một chiêu này, đi thanh lâu chơi bị bắt tại trận, liền có thể thi triển, trong nháy mắt thoát khỏi tình thế khó xử...
A phi phi, ta chỉ là có chút tò mò nên suy nghĩ lung tung. Trương Tống ta không phải loại người như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt Trương Tống nhìn mình chăm chăm, Hồng Tố Cực xoa má thẹn thùng: "Ngươi... ngươi đừng nhìn ta như thế. Ta ngại a".
Trương Tống giật mình, ta không có ý đó, đừng có hiểu lầm! Hắn vội xua tay giải thích: "Không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ tò mò vì sao ngươi mặc y phục từ lúc nào mà nhanh vậy".
Nghe vậy, vẻ mặt Hồng Tố Cực lại càng đỏ bừng, nguýt hắn hờn dỗi khiến Trương Tống không nhịn được sởn da gà một mảng.
"Các ngươi xem ta là không khí?". Thanh âm Đoàn Chính Thuần chợt vang lên. Những hình ảnh phía trước lọt vào mắt hắn lại giống như một cặp tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
Vừa rồi Hồng Tố Cực mở miệng gọi hắn là đại lão đầu, liền có chút sinh khí. Bất quá, Đoàn Chính Thuần không phải người thường, hắn liền đè nén được tâm tình không ổn xuống.
Bất quá, khi nghe Trương Tống nói câu "ngươi mặc y phục lúc nào mà nhanh vậy", Đoàn Chính Thuần có chút kinh nghi. Chẳng lẽ thời điểm sát hại Đoàn Dự, nữ tử này trần truồng?
Hai người hành động và lời nói tình nồng tình mật ý như vậy, chắc chắn là đã liên hợp để sát hại Dự nhi. Bất quá, vì cớ gì? Nữ nhân xinh đẹp này lúc đó không mặc y phục là chuyện gì xảy ra?
Trong chốc lát, Đoàn Chính Thuần não bổ ra mấy chục tình tiết máu chó. Càng nghĩ càng nổi giận.
Mấu chốt hai người này còn xem lão như không khí, vui vẻ đứng một bên tán tỉnh nhau.
Cuối cùng Đoàn Chính Thuần không nén nổi hoả khí, giận dữ lên tiếng cắt ngang.
"Ai u, ca ca ngươi tuy già, nhưng cũng thật soái, không thể xem ngươi như không khí nha". Hồng Tố Cực môi đào khẽ cười.
Già? Đoàn Chính Thuần có chút tức giận, nhìn sang Trương Tống, thấy hắn một mặt dửng dưng thì có chút bất ngờ, nữ nhân của thanh niên này trước mặt hắn đối với nam nhân khác lả lơi mà hắn vẫn một bộ như không liên quan đến mình. Là có chuyện gì xảy ra?
Đoàn Chính Thuần chợt động, hắn khẽ đạp chân, thân hình như chim ưng phi về phía trước, bàn tay co thành trảo hướng Hồng Tố Cực vồ tới.
Hồng Tố Cực tu mị thuật, bản lãnh thiên về phương diện tinh thần. Đoàn Chính Thuần ra tay liền đánh cận chiến.
Trảo ảnh của Đoàn Chính Thuần phủ thêm một lớp hào quang màu vàng đặc, trông rất dũng mãnh có uy thế.
Dường như Hồng Tố Cực đã đề phòng trước, khoảnh khắc thân hình Đoàn Chính Thuần vừa động, thân hình Hồng Tố Cực liền nhanh chóng lui về phía sau kéo giãn khoảng cách.
Đồng thời, một thanh đoản kiếm màu máu bỗng xuất hiện trong tay nàng. Đoản kiếm vung lên, chém vào tay Đoàn Chính Thuần vừa đúng lúc trảo tới.
Đoàn Chính Thuần thấy cảnh này cười lạnh. Hắn tu một môn công pháp, luyện hai bàn tay cứng như kim thiết, trảo đá đá nát, đánh người tan xương. Thanh đoản kiếm này...
Chợt cảnh báo trong lòng Đoàn Chính Thuần bỗng vang lên dữ dội. Hắn liền không suy nghĩ, người nghiêng ra sau, một cước đạp vào không khí phía trước, xoay người một vòng trên không vô cùng đẹp mắt nhảy về phía sau.
Thần tình Đoàn Chính Thuần hiện vẻ nghiêm trọng: "Ngươi tu vi cũng là Tông Sư? Huyết kiếm này phẩm chất pháp phẩm?".
Nguyên bản ban đầu Hồng Tố Cực nội liễm pháp lực, hắn dựa theo ba động nguyên khí nàng toát ra lúc phi hành, liền phán đoán tu vi nàng nhiều nhất là Cửu Phẩm.
Lúc này Hồng Tố Cực đối đầu với Đoàn Chính Thuần thực lực cao thâm không thể chủ quan, nên dốc toàn lực thôi động pháp khí huyết kiếm trong tay, không thể không hiển lộ tu vi chân thực. Trong lúc nhất thời khiến thần sắc Đoàn Chính Thuần kinh ngạc cùng ngưng trọng.
Pháp khí trong tay người tu vi Cửu Phẩm khác hoàn toàn tu vi Tông Sư. Uy lực thôi động ra cách biệt một trời một vực.
Phẩm chất huyết kiếm trong tay Hồng Tố Cực bộ dáng thuộc hàng đầu trong hàng pháp phẩm. Nếu toàn lực chém ra, Đoàn Chính Thuần hắn không dám chính diện đón đỡ.
Dù không đến nỗi đoạn gân lìa tay, ít nhất cũng phải chịu một chút thương tổn.
Lúc này còn không biết nữ nhân trước mắt còn có tuyệt chiêu gì, hắn không nguyện làm ra hành động mạo hiểm.